Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 24: Chuẩn bị



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 24: Chuẩn bị Đoàn Chấn Phong không cần quá nhiều thời gian, đã ‘khắc’ xong khung cảnh con tàu vô hình rồi. Từ phía ngoài nhìn vào, tất nhiên sẽ chỉ thấy có màu xanh của nước biển bao la mà thôi. Nhưng người ở phía trong rất đơn giản nhìn thấy người bên ngoài. “Trước không cần gây nên xung đột, tranh thủ lên bờ mới là việc chính, cả ba chúng ta không thích hợp ở nơi nhiều nước như thế này.” Đỗ Văn Quang nói với hai người kia, lại gia tăng thêm tốc độ con thuyền. Hắn không khỏi nghĩ lại cuộc trò chuyện trước khi cả ba lên đường của riêng hắn với hiệu trưởng. Không có quá nhiều sướt mướt cùng đủ thứ chuyên, lão hiệu trưởng nhanh họn giảng giải tiền căn hậu quả, cùng với đó thì giao cho bọn hắn một chút ủy thác. Mà ở đây, nguyên nhân chính để lão hiệu trưởng cho phép Phạm Ngọc Dương mời ba người bọn họ là vì một số ân oán với vài nhân vật chủ chốt của Hội Thánh đức Chúa trời. Lão cần ba người bọn họ xử lý một trong vài người đó là được. Đấy là phần quan trọng nhất của chuyến đi vào đất liền lần này, Học viện mới chỉ thành lập được năm năm, mãi đến tận năm nay, năm thứ năm, bọn họ mới mời được một người như Chủ tịch Hà tham gia đầu tư, mặc dù có hiềm nghi l·ừa đ·ảo, nhưng viện nghiên cứu gì đó là chắc chắn có, chỉ là phần lớn nguồn tiền thì được sử dụng để suy trì một học viện nằm trên nó.
Mà chủ tịch Hà, sau khi tân trang lại toàn bộ đống tài liệu ở trên bàn, kết hợp với việc mình đã cho đứa con gái vào nơi đây tu dưỡng, thế nên ông cũng đã suy đi tính kĩ, quyết định gia tăng thêm nguồn kinh tế đầu tư vào đây. Lão hiệu trưởng cũng vì vậy mà đã đích thân chọn lựa ra vài ngày rảnh rỗi để tiến về đất liền nhằm nói lời cảm tạ, cùng họp bàn một số chuyện về tương lai của Học viện. Lạc đề đã hết, liền hướng ánh nhìn về lại đến nhóm ba người đang lang thang trên biển. Nếu không có bức chạm khắc đang bao bọc bên ngoài nhằm che giấu, chúng ta rất dễ dàng bắt gặp một con thuyền đang lao rất nhanh về phía trước, và chẳng mấy chốc nữa nó sẽ chạm trán với một trong số bảy con thuyền có mục tiêu bất lợi cho chính bọn họ. “Nó đang chuẩn bị khẩu pháo, dường như chúng ta vẫn bị phát hiện.” Lương Thanh Vân chậm rãi nói, khuôn mặt mỹ lệ trở nên nghiêm túc, tay nắm cần cung càng siết chặt hơn. Đoàn Chấn Phong nghe vậy thì cũng không có phản ứng thái quá, vẫn với vẻ bình tĩnh lạnh lẽo kia, hắn giải thích: “Không cần nghi ngờ trình độ của tao, dù có chạm khắc ra hình ảnh thế nào, nhưng nó cũng chỉ là hình ảnh mà thôi, thông tin về âm thanh với nhiệt vẫn tiết lộ.” “Không thể dùng [Mượn] sao?” Lương Thanh Vân hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía họng pháo của bên kia. Lúc này, Đỗ Văn Quang ra quyết định, chỉ đạo: “Không cần chần chờ nữa, nếu có thể thì vô hiệu hóa nó đi. Trước không cần gây tổn hại đến người bên trên tàu, đợi đến lúc xác nhận bên trên không có người thường thì hẵng xử lý theo luật rừng.” Hai người không đáp, nhưng tất nhiên là đồng ý với người đội trưởng tạm thời này. Đoàn Chấn Phong lại bắt đầu ‘chạm khắc’ giữa không trung, động tác của hắn thực sự điêu luyện, dụng cụ trên tay hắn lả lướt vung vẩy, tựa như một loại vũ điệu kì dị mà mãn nhãn. Tốc độ rất nhanh, nên chỉ trong thoáng chốc, một ‘cái cung’ tên đã xuất hiện. Nó không có hình dạng cụ thể, dường như vô hình. Đương nhiên, đấy là trạng thái trong mắt người bình thường, còn ở trong mắt Đoàn Chấn Phong, nó ẩn ẩn có một chút ánh sáng mông lung màu tím phát ra. Lương Thanh Vân buông tay khỏi dây cung, thuận thế tiếp nhận mũi tên mà Đoàn Chấn Phong ném tới, lại gắn vào cung, bắt đầu kéo. Cánh cung dần dần trở nên cong hơn, cho tới lúc nó xuất hiện hình dáng của trăng tròn thì dừng lại. Lương Thanh Vân nhắm lại mắt phải, kết hợp kĩ năng ở mắt bên trái, ngoài ba loại vòng tròn lúc đầu, hiện tại đã xuất hiện thêm một chấm đỏ quỷ dị ở tận trong cùng. Ba cái vòng tròn ma thuật thì bắt đầu bay ra khỏi mắt, sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến bé, nhỏ nhất thì xa mắt nhất, lớn nhất thì gần mắt nhất. Trong mắt nàng, chỉ còn lại duy nhất chấm đỏ quỷ dị. Kĩ năng kéo theo của [Viễn vọng] có thể giúp xác định chính xác địch nhân ở ngoài vị trí cực kì xa, đảm bảo tỉ lệ trúng tên của cung thủ lên lớn 99.99% gần như bách phát bách trúng. Mục tiêu đã vào vị trí, thời điểm tốt nhất đã đến, Lương Thanh Vân cũng không lề mề, lập tức buông tay. Vút! Âm thanh xé gió của mũi tên vang len trong không khí, chỉ kịp liếc nhìn thoáng thấy có vật gì đó vừa đi ngang qua nơi đây, để lại một luồng gió nhẹ trong không khí. Mũi tên có tốc độ rất nhanh, chưa đến hai giây đã chạm đến miệng khẩu pháo. Nó nhanh nhẹn tựa như viên đạn, nó sắc lẹm tựa như dao lam, rất dễ dàng mà xuyên thủng khẩu pháo, chỉ để lại một cái lỗ với vết cắt cực kì ngọt.
Thuốc nổ sẽ không chịu nổi được kích thích như vậy, nó tựa như một vị tướng bất khuất, dùng phương pháp tự mình hại mình hòng hủy diệt đi kẻ xâm nhập kia. Ầm… Âm thanh của t·iếng n·ổ to lớn vang lên, ngọn lửa tham lam đã nổi lên nuốt chửng hết mọi vật xung quanh. Tiếng la hét sợ hãi cùng sự hỗn loạn bao trùm lấy cả con tàu, người người nhốn nháo, nét mặt đều toát lên sự sợ hãi. Con tàu đang yên đang lành, sao lại tự nhiên nổ như thế được? Đỗ Văn Quang đương nhiên nhìn đến v·ụ n·ổ, nhịn không được chửi bậy: “Con mẹ nó! Tao bảo mày vô hiệu hóa nó chứ có bảo mày đánh nổ luôn con tàu đâu.” “Cũng chưa có t·hương v·ong nào.” Lương Thanh Vân nhạt nhẽo đáp, kĩ năng đã thu về từ lâu, nhưng đôi mắt rất sắc bén kia vẫn đang quan sát kĩ con thuyền xảy ra v·ụ n·ổ mà cả ba đang tiến lại gần. Khung cảnh lại chuyển đến một con tàu khác, có lẽ nó ở phái bên cạnh của con tàu kia thôi. Trên này có một người, kẻ này, chắc chắn không phải người thường. Đó là một gã đàn ông đã đứng tuổi, ăn mặc rất hiện đại, tóc tai tu sửa gọn gàng, nhìn qua thì có lẽ là một người chỉn chu và sạch sẽ.
Gã cầm trong tay một cái điện thoại vệ tinh, đối với người ở đầu dây bên kia dùng giọng Hàn nói: 「 Đấy, ngài nghe sao? Âm thanh của cuộc chiến đấy, vậy nên là, có gì thì gọi sau nhá!」 「 Rất tốt! Chỉ cần mang thủ cấp của ba hòn ngọc quý trên tay lão hiệu trưởng về đây, tất nhiên mày có yêu cầu gì, tao cũng có thể đáp ứng.」Người ở phía bên kia đáp. 「 Nhưng tôi rất không hiểu, phó giáo là ngài quản gia với cậu chủ sang bên này rồi, mà ngài cũng phải sang đây làm gì cho mệt đâu? Xử lý vài thứ bên Trung Quốc đã ổn thỏa?」 「 Không cần tò mò! Biết càng nhiều, c·hết càng mau. Việc của mày chỉ là làm theo việc tao giao mà thôi.」 「 Được rồi! Được rồi! Dù sao tôi cũng chỉ là kẻ làm công cho ngài mà.」 Gã nói xong, nở một nụ cười độc ác rồi cúp điện thoại. 「 Thời điểm đến, nên đi gặp vài ‘hòn ngọc quý’ xem thế nào!」 Đứng dậy, gã hơi vặn mình mấy cái, xương cốt kêu ‘rắc rắc’ mấy tiếng mới nở nu cười vui vẻ đứng thẳng người lại. Vất điện thoại xuống bàn, gã không vội vàng mà chậm rãi đi ra mui thuyền. Nhân viên công tác gặp người đàn ông này đi ra, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, thậm chí, ẩn dưới đó là một sự sợ hãi. Gã đàn ông đi qua đến đâu, người đó lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Cuối cùng, gã đứng thẳng trên mui tàu, khuôn mặt có chút hưng phấn cùng điên cuồng, nở toe toét một nụ cười tàn bạo. Mà gã, tên là Lee Minjun (이민준) Một kẻ sở hữu【Thợ săn】khét tiếng trong giới chức nghiệp giả, cả trắng cả đen, kẻ mà được quốc tế liên tục gia tăng mức tiền thưởng theo cấp số cộng trong ba năm. 25 000 000 USD

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.