Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Chương 25: Giao chiến
Minjun từ trong ‘tức giận’ đỉnh điểm mà tỉnh lại mật chất, và cũng từ nơi xa xôi hiểu được chức nghiệp thiên sinh của hắn là gì. Và những điều ấy góp phần tạo nên một kẻ điên cuồng.
Nhiều đêm, các loại ác mộng cứ mò đến bên cạnh hắn, làm hao mòn đi tâm trí hắn, khiến hắn cảm tưởng chính mình không lúc nào mà không đứng ngay ở trên vách núi, chỉ cần cúi đầu xuống nhìn, vực sâu vạn trượng luôn thường trực sẵn ở kia.
Mà ở trong nhiệm vụ lần này, kẻ địch của lão hiệu trưởng lại mời được thằng điên không theo lẽ thường ra bài này, cũng coi như có năng lực, dù không biết bằng các nào, uy bức lợi dụ?
Minjun đã điên rồi, mà lại có thêm chức nghiệp【Thợ săn】 nữa càng làm cho hắn như hổ mọc thêm cánh, sức chiến đấu tỉ lệ thuận với độ điên rồ cuồng dã trong tính tình. Bởi lẽ vì thế mà mỗi khi nhắc tới Lee Minjun, đều sẽ thêm hai chữ ‘báo săn’ vào để gọi hắn, tựa như là một loại kính ý với kẻ mạnh. Điên là ở trước mặt, nhưng ở đằng sau hắn, độ lý trí cũng cực kì lớn.
Khi bình tĩnh thì lặng như nước, còn khi điên cuồng thì như gió bão.
Minjun hướng ánh mắt nhìn về một vị trí khoảng không ở phía trước, hơi nheo mắt lại. Hắn nhếch một nụ cười mỉm ngoác đến tận mang tai, tay phải giơ lên. Một người nhân viên ở đó hiểu ý, lập tức chạy vào trong cabin lấy ra một khẩu súng săn, sau đó nhanh chân chạy về phía gã, cẩn thận đặt súng vào tay gã.
Xong việc, lập tức tránh xa. Những người ở đây cũng không lạ gì tính tình của bậc ôn thần này nữa, giết người chỉ là thú vui tiêu khiển của gã, biến thái giết người mới là thứ khiến bọn họ sợ sun vòi.
Gã nạp một phát đạn, hướng họng súng đen ngòm về phía mà mình vừa ngắm, bóp cò.
Đoàng!
Âm thanh của đạn thoát khỏi nòng vang lên, mang theo một tia tàn ảnh màu lam hướng về phía trước, chưa đến nửa giây đã chạm vào một lớp màng nào đó, gây ra một lớp sóng lăn nhỏ trong không khí.
Thời điểm đạn mới ra khỏi nòng, Minjun đã tung người lên, ném khẩu súng săn xuống.
Ánh mắt gã bao trùm một màu đỏ quỷ dị, tay vừa ném súng lại vung lên, trên đó thình lình ngưng kết một loại khí đỏ, mỏng như cánh ve, cực kì sắc nhọn.
Gã bổ một nhát chém về phía trước, luồng khí đỏ ngưng kết kia theo động tác mà rời đi, chuyển thành hình dạng của lưỡi liềm, xoay tròn cực nhanh tiến lên. Thời gian chỉ là một cái chớp mắt, nó đã chạm đến một tầng màng mỏng, vết cắt ngọt xót xén bức màng ẩn tàng con tàu mà nhóm b¿ người đang tại thành hai mảnh, sau đó tan biên.
“Đụ mẹ nó! Đéo ngờ bên địch chịu chơi như vậy, thuê được cả báo săn đến để sờ gáy cả bọn.” Đỗ Văn Quang không nhịn được chửi bậy.
Lương Thanh Vân lại thêm một lần kéo cung nữa, nhưng lần này không phải dùng mũi tên của Đoàn Chấn Phong mà vừa kéo, mật chất vừa di chuyển lên, tạo thành hình dạng của một mũi tên.
[Viễn vọng] đang ở trong trạng thái mở.
Vút!
Âm thanh xé gió lại vang lên nữa, nhưng lần này mục tiêu lại là Minjun.
Mũi tên nhanh như chớp đã đến trước mặt gã, thế nhưng rất dễ dàng đã bị gã dùng tay trái giữ lại. Hơi dùng thêm chút sức, nó liền tan biến không còn tăm hơi.
Minjun nhẹ nhàng đáp trên mặt nước, bắt đầy bật nhảy ra về phía con tàu của tổ ba người. Đương nhiên sẽ chẳng có ai để cho kẻ địch hướng về chính mình mà kề dao lên cổ cả, thế nên trên đường, gã phải đối mặt với hàng loạt những mũi tên ánh sáng lao nhanh, mục tiêu duy nhất trực chỉ gã.
[Vạn tên] đó là một kĩ năng khác của【Cung thủ】 mỗi lần bắn số lượng tùy theo ý chí của người sử dụng mà giới hạn. Không những thế, nếu sử dụng kết hợp với [viễn vọng] có thể gây ra kĩ năng phụ, điều khiển được hướng đi của các mũi tên.
Nhưng đó cũng chưa phải toàn bộ khi mà Đoàn Chấn Phong cũng bắt đầu sử dụng đến kĩ năng thứ hai, [Mượn].
Nhờ việc điêu khắc cùng một số đoạn chú ngữ khó hiểu, mật chất còn có thể chắt lọc ra từ trong không khí, mượn ý của thần vật mà phủ thêm vào phù điêu, làm ý cảnh sống lại, làm cảnh sắc trở nên chân thật.
Đoàn Chấn Phong hất tung hết tất cả mười hai cái dao chạm khắc lên trên không trung, giắt cá: búa vào hông, trên các đầu ngón tay bắt đầu xuất hiện những sợi tơ, nhanh chóng lao ra rồi bám vào chuôi đục.
Mười ngón tay của hắn đung đưa trái phải, uốn lượn mềm dẻo tựa như đôi bàn tay của các bậc vũ công, khéo léo mà nhanh nhẹn điều khiển các loại đục, bắt đầu ở trong không khí ‘điêu’.
【Thợ chạm khắc】không chỉ có khắc họa tranh nổi, mà còn có thể điêu khắc tượng.
Tạo hình tạo vật, đến cấp độ cao, thậm chí có thể trao cho bức điêu “trí.
Đó có lẽ là sự thăng cấp của kĩ năng [Mượn] khi mà cũng có thể cho điêu một chút ‘trí’.
Rất nhanh, một bức tượng tướng quân đã hiện ra, không hiện rõ hình ảnh, nhưng lờ mờ có thể thấy nó đang phát ra một loại ánh sáng đỏ bao quanh.
Phạm Ngũ Lão, một vị tướng mà Đoàn Chấn Phong vừa điêu ra.
Bức điêu dần dần “nhuộm lấy màu sắc, che đến lúc nó hoàn toàn có đủ “màu cũng là lúc “trí đã xuất hiện.
‘Trí’ không phải là suy nghĩ, mà là mệnh lệnh.
‘Tiêu diệt kẻ đang chạy đến kia.’
Phạm Ngũ Lão cầm trong tay trường thương, chân đạp hư không, tốc độ tựa như gió lốc hướng về phía mục tiêu lao nhanh.
Chốc lát, hai người đã đến vùng giao tranh của nhau.
Bức điêu khắc Phạm Ngũ Lão ra tay trước, mũi giáo tựa như viên đạn đâm thẳng về phía trước, hướng thẳng đến bên eo của Minjun, thế nhưng đã bị người kia khéo léo lách qua.
Bản năng chiến đấu vẫn còn đó, ông lập tức mượn tay trái làm điểm tựa, đẩy mạnh tay phải vào đuôi giáo, đáng tiếc rằng lưỡi giáo sắc bén ch có thể gây ra một vết cắt nhẹ lên eo của gã, khả năng gây sát thương vẫn chưa khả quan cho lắm.
Vết cắt chảy ra chút máu dường như càng làm kích thích thêm sự điên cuồng trong máu Minjun, chỉ thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, mạcF máu càng thêm trướng nở ở khắp cơ thể, đôi chân nhẹ nhàng phát lực, đã làm một cú nhảy xa lên tận trên tàu của tổ ba người.
Gã vừa mới ngẩng đầu lên, đã có một mũi tên. chạm đến giữa trán, nơi kia hơi rỉ ra một chút máu. Nở nụ cười càng thêm điên cuồng, mà ngôn ngữ lại không thông nữa nên biết tán thưởng là vô vọng, chỉ cé thể nhẹ gật đầu, sau đó quay ngoắt về sau lưng, hai tay đã nắm chắc được mũi giáo chỉ cần tiến theo năm phân nữa là có thể đâm thủng. người gã.
“Lĩnh vực của thẩm phán!” Một giọng nói trầm ổn vang lên giữa lúc chiến đấu đang căng thẳng, khung cảnh chung quanh bắt đầu trở nên khác lạ.
Minjun đứng yên lặng trước vành móng ngựa, chăm chú nhìn sang xung quanh. Người đeo giáp trụ, tay cầm trường thương có lực chiến bằng mình kia đã đứng ở bên cạnh, có vẻ như đóng vai “người thực thi công lý" còn mình thì đã vào vai “bị cáo.
Hiểu đến tình cảnh hiện tại, hắn phá lên cười, điên cuồng không biết đ¿ rút đi từ lúc nào, hiện tại chỉ có cực độ lý trí đang chiếm giữ lấy hắn.
Nhìn đến người thanh niên khoác lên trên mình một bộ quần áo thẩm phán, tay cầm búa gỗ, người kia lại cao giọng hô:
“Bị cáo đã biết tội?”
“Chưa biết!” Minjun khinh thường nói.
“Tòa tuyên án, bị cáo, tử hình!”
Âm thanh vừa dứt, tiếng búa gỗ lại vang lên, báo hiệu sự thi hành án ngay lúc này.
Đỗ Văn Quang cầm lên khẩu súng xoay nòng ở phía trước mình, ngắm thẳng vào ‘bị cáo’ bóp cò.
Đoàng!
Viên đạn nhanh chóng phóng đến người sau, nhưng cũng chỉ chạm đến đầu trán là lại đã tan biến.
Cùng lúc đó, lĩnh vực cũng đã bị giải trừ.
Khung cảnh tòa án biến đi mất, sự lý trí cùng thông thái trong mắt của Minjun nhanh chóng rút đi, nhưng hắn vẫn còn một chút ấn tượng, dùng tiếng mẹ đẻ nói đểu:
[Ranh con chưa đủ tuổi để phán quyết tao! ]
Mặc dù không hiểu lời ấy ý gì, nhưng đoán chắc nó cũng không có ý tốt, Đỗ Văn Quang cũng giơ lên biểu tượng chào hỏi thân thiết quốc tế, phát âm:
“Fuck you!”
[Chơi đủ rồi!] Minjun lạnh giọng, tay phải bắt đầu phóng xuất mật chất, tạo thành một luồng khí đỏ bao quanh, độ sắc bén thì không cần phải tả lại rồi.
[Huyết đao] đó là tên chiêu thức mà hắn đang sử dụng.
Vung tay một cái, lưỡi đao chém ngang lưng bức điêu Phạm Ngũ Lão, đáng tiếc vì là hàng phỏng chế nên đã bị hủy đi ngay lập tức.
Vút!
Mưa tên lại bắt đầu bao quanh lấy gã, trong chốc lát, khắp người đã mang rất nhiều mũi tên, tựa như là một con nhím.
Đoàn Chấn Phong cũng không nhàn rỗi, bởi khi biết người đàn ông chiến lực quá mạnh kia thoát khỏi lĩnh vực của Đỗ Văn Quang, hắn biết trận chiến này không bung hết tiềm năng là không được.
Và qua một hồi giao tranh như vậy, cả ba cũng đúng là phải trầm trổ khen ngợi tài năng của người này, không hổ là kẻ được quốc tế truy nã hai mươi lăm triệu đô la Mỹ.
Gã đã chạm đến bậc Cao, khắc độ có lẽ đã đến 8.5.
Mà tổ ba người Đỗ Văn Quang cũng mới chạm
đến mức cuối cùng của bậc Trung, khắc độ xếp theo thứ tự tăng dần thì là 6.5, 6.8, 7.
Những kẻ chưa chạm đến bậc thang thì vẫn có cơ hội sử dụng số lượng để liều một trận chiến với bậc Cao, mà chưa kể đến ba người là tinh anh trong tinh anh ở Học viện, thế nên dù có chạm trán Minjun thì vẫn có sức đánh một trận, dài ngắn thế nào thì khó nói.
Nhưng cách tân công điên cuồng và không theo một loại phương pháp nào của gã lại khiến tổ ba người chưa thực sự đầy đủ kinh nghiệm kia hơi luống cuống tay chân.
Giả sử có ô độ thuần thục, chắc chắn ba người là đầy đủ. Thế nhưng nếu có thêm ô kinh nghiệm, chắc chắn mới chỉ dừng ở 90% đến 92%.
Và qua một đoạn thời gian ngắn thế kia, với tài năng của mình, bọn họ cũng đã lần mò ra một chút phương pháp chế địch rồi.
p/s: một chút lời nhắn về cái tên. Mấy cái họ tên ta lấy chất liệu của mấy người ở quê ta luôn đấy nhá, như họ đoàn thì trong xóm có 1 cái nhà tổ, còn họ lương thì đấy lại liên quan đến thông gia nhà ta cũng có một chi, hi vọng các vị không nên bị cấn ở đây.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.