Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 26: Đánh bại



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 26: Đánh bại Munjin đứng thẳng người lên, những mũi tên đeo bám trên người hắn cũng dần dần rơi rụng hết. Trong thời gian mà hắn nhận đủ các loại nhiệm vụ á·m s·át, hắn gặp gỡ không thiếu những kẻ mạnh, sự điên cuồng cùng hưng phấn được thả ra khỏi tâm trí hắn, hòng mong muốn một cuộc chiến đấu đầy lâm ly mà cuốn hút, dù cho có thịt nát xương tan cũng không tiếc. Mà lúc này, gặp tổ ba người kia, Munjin cũng thu hồi đi sự khinh thường bọn trẻ ranh vắt mũi chưa sạch lúc đầu, cẩn thận và chăm chú vào cuộc chiến này. [bản năng] là kĩ năng ẩn mà lúc đầu hắn đã sử dụng, có thể phát hiện ra vị trí tiềm ẩn của con mồi. [truy đuổi] là một kĩ năng chủ động, tựa như những loài săn mồi trong tự nhiên, tốc độ rất nhanh, người thì trở nên nhẹ như lông yến, âm thanh lúc này bị tạm ‘ẩn’ đi. [Huyết đao] mật chất được phóng ra kết hợp với huyết khí trong cơ thể của những kẻ như hắn, tạo thành những lưỡi đao sắc bén, không gì cản được. Và nếu phóng nó rời khỏi cánh tay, liền sẽ trở thành một loại phương thức t·ấn c·ông liêm đao khác. [Săn] tên cực đơn giản, cách sử dụng cũng đơn giản nốt. Thợ săn không chỉ có thể săn đủ các loại thú, mà cũng có thể mượn lại những phong cách t·ấn c·ông của chúng, kể cả thú hay người, từ đây dùng để chế địch.
Munjin đang sử dụng kĩ năng cuối cùng, [Săn] mượn phương pháp săn mồi của loài báo đốm. Cả người hắn bắt đầu hơi cúi xuống, hai đầu ngón tay giữa chạm xuống mặt đất, ánh mắt vẫn bao phủ bởi màu đỏ quỷ dị. Cổ họng hắn hơi run run, sau đó phát ra các tiếng ‘grừ grừ’ mật chất đang được điều động di chuyển rất nhanh ở trong cơ thể hắn. Các mạnh máu vừa mới xẹp xuống một chút, nay đã lại hiện lên, chậm chí có dấu hiệu nở lớn hơn, nhất là ở hai cánh tay, hai cánh chân. Vận sức, hơi chờ trong chốc lát, đột nhiên phát lực, tựa như tiếng sấm nổ, chỉ kịp lưu lại một đạo tàn ảnh cùng âm thanh nổ lớn. Mà vị trí vừa nãy, hiện giờ đã xuất hiện một vết lõm kim loại thật sâu. Munjin lao nhanh về phía Lương Thanh Vân, vì hắn không muốn đang lúc ra đòn sát thủ sẽ bị người cho một cái mũi tên cắm ở trên người, vả lại cũng để trả mối thù con nhím lúc trước. Cánh tay phải của hắn đã sớm trang bị huyết đao, chỉ cần chờ đến khoảng khắc kia, có mười phần nắm chắc chém ngang lưng cô nàng này. Chính lúc hắn đang hoàn toàn nhập tâm vào kế hoạch của mình, một cái đục chẳng biết lúc nào đã đến trước mặt hắn, đâm ngay trước chóp mũi. Thế nhưng cách biệt về thực lực vẫn không thể khiến Đoàn Chấn Phong gây được dù chỉ một chút sát thương cho người đàn ông này. Nó chỉ dừng lại được đến kia, lại đã bị một luồng khí lãng chấn bay ra ngoài. Đến đây chưa phải là hết, lại có thêm mười một cái khác đã bay lại, đồng loạt hướng thẳng mặt gã mà đi. “Làm đi!” Đoàn Chấn Phong gào to, trong ánh mắt tràn đầy kinh nghi cùng mong chờ. Kết cục vẫn không khác, tất cả các loại đục đều nối gót bậc tiền bối, bị một luồng khí lãng khủng bố chấn bay ra ngoài. “Lĩnh vực của thẩm phán!” Giọng nói đạm bạc vang lên, nhưng âm thanh lại hơi khác, tựa hồng chung bị gõ, to lớn mà tràn đầy sức mạnh, như sóng âm quét sạch những dơ bẩn bên ngoài. Tòa, nơi thẩm phán tội ác, làm sao lại dung thứ hắc ám cùng ô uế? Một khung cảnh quen thuộc lại xuất hiện. Vành móng ngựa, búa gỗ, cùng với… súng. Vành để hỏi tội, búa để phán quyết, súng để thi hành án. Đỗ Văn Quang giọng nói mang ác liệt, bỏ qua khâu hỏi tội, trực tiếp phán tội: “Tòa quyên án, bị cáo, tử hình!” Hắn gõ một tiếng búa gỗ, liền lập tức cầm lên khẩu súng nhắm ngay Munjin, bóp cò. Phanh! Âm thanh của đạn ra khỏi nòng, cùng với đó là một tia ánh sáng lam xẹt qua, chạm đến trán của Munjin là dừng. Người kia lạnh lùng lườm vị thẩm phán trẻ tuổi, nhạt nhẽo nói: 「Mày chưa đủ tuổi!」 Nói xong, hắn lại bắt đầu thả hết uy áp của chính mình ra.
Để so sánh lĩnh vực của búp măng non với kẻ đi lại trên bờ vực t·ử v·ong mỗi ngày thì quá không cân kèo, mà cũng vì thế mà lĩnh vực của Đỗ Văn Quang ngay lập tức bị hủy diệt, thay vào đó là hàng loạt những luồng sóng uy áp màu đỏ liên tục tỏa ra. Nhưng, Đỗ Văn Quang lại cười. Đúng thế, hắn cười. Nhưng, tại sao? Munjin cũng có thắc mắc như thế, hai hàng mi rậm hơi sát lại gần nhau, ánh mắt trầm ngâm suy nghĩ. Hắn hiểu, chỉ tốn một giây sau mà thôi. Trên bờ môi của hắn bắt đầu chảy máu, nhưng không nhịn được mà lại nhỏ ra một búng máu. [Xuyên thấu] kĩ năng độc nhất, không có trùng lặp với bất kì kĩ năng nào của các chứa nghiệp khác. Khi thi triển, không quan bị rút ngắn, làm thành hiệu quả xuyên toa, trực chỉ mục tiêu. Áp dụng điều đó, mũi tên chỉ được kết tinh từ mật chất kia đã được phóng đi, và cuối cùng, đâm xuyên qua tâm nhĩ phải, gây ra hiện tượng xuất huyết trong.
Trái tim là vị trí quan trọng nhất của cơ thể, và cũng là địa điểm yếu ớt nhất của một người, dù cho có là chức nghiệp giả đi nữa, không bước chân đến được Thăng Hoa giả thì vẫn lên bàn thờ ăn chuối hít hương do tổn thương này là bình thường. Thế nhưng, là một kẻ ưa thích chém g·iết đến điên cuồng, đạp nát đầu bao nhiêu kẻ mạnh, Munjin cũng có lòng tự tôn của chính mình, hắn không muốn một c·ái c·hết lãng xẹt như thế này, mà lại đều bởi ba đứa ranh thế hệ sau. Đúng như phương châm của hắn, ta c·hết, địch cũng đừng hòng yên ổn. Tự bạo. Kĩ năng này không bao giờ là thiếu trong các bộ truyện. 「Thật sự không nên khinh thường người trong thiên hạ!」Munjin lẩm bẩm những từ ngữ cuối đời mình, sau đó nhắm mắt lại, đợi chờ sức mạnh của chính mình đạt đến ngưỡng, sau đó tựa như pháo hoa tóe ra xung quanh. Trong thời gian ấy, hắn có nhớ lại một số chuyện cũ, nhưng cũng chỉ là cười nhạt. Một đời ‘báo săn’ không ngờ lại c·hết ở dưới tay của ba đứa nhóc. Tổ ba người nhận thấy tình trạng không ổn định của Munjin từ vừa nãy nên cũng đã hô hào nhau lập tức nhảy xuống biển nhằm thoát đi. “Lên bừa một con thuyền rồi chiếm nó!” Đỗ Văn Quang vẫn rất có uy tín khi hét lớn nhắc nhở hai người kia. Nhóm ba người rất nhau đã tránh thoát được con thuyền một khoảng cách, nhưng vẫn cong đít lại hăng say đạp nước nhằm chạy được bao xa thì chạy. May mắn cũng không phải dễ dàng liền đứng về phía một ai, bọn họ bơi ra được khoảng hơn hai trăm mét, một đợt sóng lớn đã bắt đầu xuất hiện. Nhìn từ phía xa đến trên con thuyền của nhóm ba người, một quả cầu ánh sáng màu vàng nhạt bắt đầu xuất hiện, bắt đầu lớn dần lên. Những nơi nó đi qua, sắt thép biến thành thể lỏng đỏ ngòm, mọi vật đều bị nhiệt độ cao đốt cháy đến mức chỉ còn li ti vài hạt bụi bay. Nước biển xung quang bắt đầu nóng lên, bốc hơi, thậm chí kết tinh hạt muối, rồi lại bị nhiệt độ tựa như tâm mặt trời biến thành chất lỏng. Quả cầu ánh sáng mang theo sức mạnh hủy diệt lớn mãi, cuối cùng đạt đến đường kính ba trăm mét thì dừng lại. Nhóm người của Đỗ Văn Quang đương nhiên cũng vừa kịp cách thời điểm kia khoảng năm mươi mét, vẫn cong mông lên đạp nước. Nhưng chỉ dừng lại có hai giây để đám người hít thở một hơi, năng lượng bên trong quả cầu ánh sáng bắt đầu hỗn loạn. Ầm ầm… Xát xát… Uỳnh! Nó nổ. Năng lượng xung chấn gây ra một luồng sóng không khí cực lớn, trực tiếp làm mặt biển hơi hơi chấn động. Sau đó, từng bức tường sóng biển bắt đầu dâng cao, có lẽ khoảng hơn một trăm mét, cực nhanh lan tòa ra xung quanh. Luồng sóng không khí cực mạnh cũng đã phá hủy bảy con thuyền từ trước, nó không phải là một thứ mà người bình thường nên đi đối mặt. Chính vì thế, đám người đã sớm bị sóng âm chấn thủng mãng nhĩ, thậm chí còn có kẻ trực tiếp t·ử v·ong, thất khiếu chảy máu. Nhóm người của Đỗ Văn Quang may mắn chưa đến tình trạng chật vật như vậy, nhưng cũng không dễ chịu chút nào. Cùng chung hoạn nạn, nhóm bạn bị từng bức tường sóng nước cực cao đánh cho thất điên bát đảo, chỉ kịp bắt lấy vài tấm ván gỗ nhằm tìm kiếm một hơi thở dốc. . . . Cục dự báo khí tượng thủy văn quốc gia. Một ông lão ngồi trước bàn trà, đương lúc nói chuyện hăng say, chợt nhận ra một điều gì đó, mỉm cười xin lỗi vị khách ngồi trước mặt mình. Ông cầm lấy ấm gốm, xê dịch chén ra để tạo thành một khoảng trống vừa đủ, sau đó rót nước từ ấm trà xuống. Nhẹ nhàng đặt lại vị trí cũ, ông lão chấm một chút nước trà, sau đó chọn chỗ nào khô ráo ngay bên cạnh, chậm rãi viết hai chữ: ‘Truy khí’ (追????) Tay vừa nhấc, mặt nước bắt đầu xao động, gợn sóng nổi lăn tăn. Sau chưa đầy ba giây, tòa bộ lượng nước tụ tập lại, tạo dựng thành một bức tường nước cao ngất. Nhìn đến hiện tượng này, ông lão hơi nhăn đôi lông màu điểm chút bạc, ngẩng đầu, nói với vị khách ngồi kia: “Khả năng là cần bên cháu phối hợp một chút rồi.” Người đàn ông mặc vest ngồi kia mỉm cười, không chút do dự đáp; “Ông cứ yên tâm thôi!”

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.