Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 27: Biển lặng



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 27: Biển lặng Reng reng reng… “Alo, ai vậy ạ?” Hồ Hiển tạm bỏ máy hàn nhiệt xuống một bên, với lấy điện thoại gạt sang chế độ nghe máy. “Xin hỏi, đây là số điện thoại của anh Hiển phải không ạ?” “Vâng, anh là ai vậy?” “À vâng! Anh có một đơn hàng được giao đến ạ. Nếu anh có ở nhà thì mình có thể ra nhận hàng giúp em được không ạ?” Anh chàng bên dịch vụ vận chuyển hỏi lại. “À vâng! Anh đợi em mấy phút!” “ĐK!” Hồ Hiển có khá nhiều nghi vấn, rất nhiều trường hợp xảy ra trong đầu, nghĩ liệu rằng ai là người gửi đồ cho mình.
Phải chăng là Ly? Không, giờ này em ấy đang ở ngoài đảo kia rồi, gửi đồ kiểu gì? Biết chắc rằng không có đủ dữ kiện thì chỉ có thể có suy đoán bằng trời nên hắn liền lập tức từ bỏ suy luận, leo lên bậc thang rời khỏi tầng hầm. Một cái sự thật khá thú vị nữa là, ở Việt Nam thì không cần phải sợ món hàng gửi đến là bom như ở Mỹ, hoặc cũng có thể là chất độc nào đó như ở Hàn Quốc. Nhưng chỉ sợ nhất một cái, đó có thể là ma túy, hàng trắng mà thôi. Việt Nam chuộng dùng hàng lạnh như phóng lợn với dao hơn. Mở cửa mở cổng, hắn gặp ngay ông anh mặc áo SPX Express đã đang ngồi chờ ở bên ngoài cổng rồi, bên dưới đất đang bày một ít kiện hàng khác, điện thoại cũng đang ở chế độ gọi, dường như hẹn khách ra nhận hàng. Ông anh dịch vụ vận chuyển kia thấy hắn ra, quen thuộc mà cầm lên một kiện hàng ở ngay dưới chân đưa cho hắn, nói lời cảm ơn rồi lại tiếp tục bận bịu gọi khách hàng. Hồ Hiển cũng lễ phép nói lời cảm ơn, lại trở vàc trong nhà. Phía trên phần tem nhãn ghi thông tin bưu kiện không hề có bất kì một thông tin hữu ích nào về người gửi với đơn hàng. cả, chỉ có ở dưới phần người nhận là ghi những thông tin rất chỉ tiết về Hồ Hiển, tên, địa chỉ, số điện thoại. Thậm chí phần ghi chú cũng viết rõ ràng thời gian mà hắn có thể nhận hàng được. Dù thế, điều này cũng khó làm Hồ Hiển dâng lên hứng thú hay tò mò, hắn chỉ như bình thường cắt mở bưu kiện. Mở ra hộp giấy trong cùng, ở đó đặt một cái đồng hồ kim đeo tay. Bên cạnh còn một tờ giấy nữa, Hồ Hiển cầm lên đọc. “Gửi con trai, Mẹ đoán lúc con đọc được những dòng này, cc lẽ cả bố và mẹ đều đã đi xa mất rồi. Mẹ biết con là đứa trẻ thông minh, nên chỗ tài sản bố mẹ để lại, mẹ hiểu được con có thể dùng chúng hữu ích như thế nào. Cái đồng hồ này là bố con nhờ một người thợ hoàn kim chế tạo vì riêng cho con, lúc đầu định tặng con dịp sinh nhật mười tám tuổi, thế nhưng... con hiểu mà. Vạn chữ cũng chỉ có thể gói gọn trong mấy dòng, nhưng bố mẹ vẫn mong con sống thật hạnh phúc, cha mẹ luôn dõi theo con. Chúc mừng sinh nhật, con yêu! Mẹ của con, Ngọc Hồ Hiển cảm giác lồng ngực có chút nhói, nhưng với kẻ sắp trở nên hoàn toàn vô cảm như hắn, cũng không có quá nhiều sự ‘cấn’ với những phản ứng như này. Nhưng trước lúc mắc bệnh, hắn tự tạo ra cho mình một cái tôn chỉ, sống. Sống thọ hơn bất kì ai.
‘Thở dài’ một cái, hắn lại cầm lên chiếc đồng hồ. Đồng hồ là loại có kim chỉ, động lực chạy là cơ, cứ lắc lắc tay một cái là nó sẽ tự chạy. Nó được mạ một lớp sơn màu vàng sáng bóng, không rõ chất liệu đó lắm, phải là vàng hay không thì không biết. Xuất phát từ một số cách hành xử cũ, hắn cũng đeo lên chiếc đồng hồ, tựa như là một cách tưởng niệm cha mẹ của mình, dù hiện tại cũng không quá quan trọng lắm với hắn. Tuy nhiên, Hồ Hiển không để ý là, sau khi hắn lắc tay làm đồng hồ chạy, xoay núm kim đồng hồ chỉnh đúng giờ, bên mặt dưới của nó, một hàng chữ nổi lên. Giá trị cảm xúc: 3. Ông lão nhìn vào tâm địa đồ hành chính Việt Nam, đưa cả hai bàn tay lên sờ soạng xung quanh. Lúc sau, dường như đã đúng vị trí cần tìm, liền cầm lấy một cái cốc, úp lên một vùng ở phía trên, ngẩng đầu, hướng ánh nhìn vào một người đàn ông mặc vest, giọng nói mang chút lo nghĩ: “Bậc cao tự bạo, chắc chắc sẽ không dễ chịu như vậy rồi!” Người đàn ông mặc vest đen không cho ý kiến, nói ra một chút thông tin khiến ông lão trừng lớn con mắt, miệng mở lớn, biểu cảm không thể tin được. Gã nói: “Nhà họ Choi cho tam thiếu gia của bọn họ mò sang này, mục đích hình như là để bắt cóc. Bên phía Học viện thì lại lạ hơn, dám để bộ ba chiến lực mạnh nhất một mình một thuyền mò vào đất liền. Hay hơn nữa là ‘báo săn’ lại bị lũ nhóc đấy chơi chết mới tài chứ.” “Hả? Cháu không đùa ông đấy chứ? Ba đứa nhóc kia làm thịt được “báo săn ?” ông lão với biểu cảm không tin hỏi lại.
Người đàn ông mặc vest mỉm cười, cầm lấy chén trà đã lạnh ngắt của mình, đổ xuống chiếc cốc úp. Khuôn mặt hắn hiện lên một sắc quỷ dị, chậm rãi nói: “Ông dù sao cũng là bạn học cũ của lão hiệu trưởng, không cần quá kinh ngạc như vậy.” Ông lão cười cười, trong giọng nói hàm chứa một chút thất lạc: “Ha ha, cùng thế hệ, nhưng tài năng thì một trời một vực.” Người đàn ông mặc vest không cho ý kiến, đứng lên, hơi chút ngẫm nghĩ rồi nói: “Cháu đã giải quyết xong rồi. Biển đang lặng, nhưng sóng ngầm thì đang cuộn trào. Nếu không chuẩn bị từ bây giờ thì đến lúc gió nổi, dù là những người như ông cũng không thể tránh được mà bị cuốn vào.” Ông lão tựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại, lặng đi một lúc. Lát sau, ông mới chậm rãi đáp lời: “Ha ha, người đã sắp xuống lỗ như ông cũng không cần cháu nhắc nhỏ đâu. Nếu quan tâm thì tự lo lấy thân mình đi, rất nhiều người đang săn đón cháu.” Người thanh niên không để ý, chỉ là yên lặng cúi chào một cái, sau đó rời khỏi. Ông lão thở dài, vươn tay chạm vào chiếc cốc úp trên bàn. Đổ sụp. Cái ly đã hoàn toàn biến thành một đống bụi. “Thằng ranh này, lại mạnh thêm rồi.” Trên biển, sau khi vật vã một ngày một đêm, nhóm ba người của Đỗ Văn Quang cuối cùng cũng hợp lực lại tạo ra một tâm bè gỗ. “Thật đen con mẹ nó đủi!” Đỗ Văn Quang miệng nhả bực tức, gắt rê một hơi. Hai người kia không nói gì. Trải qua một thời gian dài, ban người cũng tạm ổn định lấy. Thức ăn thì ăn cá sống bắt dưới biển, còn nước thì dùng mật chất tách nước ngọt với các hạt muối có trong nước biển ra. Giữa trưa, mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu của cả nhóm, ánh nắng của ven đường xích đạo gắt gỏng, khiến làn da của cẻ ba hơi đỏ lên. Chính lúc cả ba đang vung vẩy nước đỡ buồn, thì từ hướng đông xuất hiện một con thuyền. Lương Thanh Vân não nhảy số rất nhanh, lập tức giương cung hướng thẳng lên trời, sau đó kéo dây, thả tay. Một đường màu vàng nhạt lướt qua tầm mắt, đến một độ cao vừa đủ liền lập tức nổ. Đùng! Âm thanh pháo nổ phát ra, cùng với đó là một màn hoa lửa tóe ra. Ngay lập tức nó khiến cho con thuyền đang chạy kia chú ý đến pháo hoa, vị thuyền trưởng trên tàu dùng một cái kính viễn vọng phát hiện được nhóm người, liền đánh lái đến cứu trợ. “Cuối cùng cũng sống!” Lời dứt, Đỗ Văn Quang đã đặt lưng xuống bè, yên tĩnh đợi nền văn minh của nhân loại đến cứu mình. p/s: xong phụ văn, sang chính văn

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.