Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 29: 【Người vớt xác】



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 29:【Người vớt xác】 “Lâm, mai có đi NET không?” Minh cúi gằm mặt xuống nhìn điện thoại, không ngẩng đầu lên hỏi. À mà cũng không phải chỉ có thằng Minh, cả ba thằng đều nhìn vào điện thoại. Nghe thằng bạn hỏi thế kia, Lâm cũng lập tức đáp lời: “Thôi, tao có hẹn với bạn gái rồi, từ giờ sẽ không đi cắm NET nữa. Tao tự hứa với lòng mình rằng sẽ cố gắng thay đổi bản thân.” “Ừ, chúc mày đi vui vẻ.” Minh lạnh nhạt cổ vũ. “?” Nghe thấy thằng bạn không những không nổi điên lên như thường ngày mà chỉ phản ứng bình tĩnh thế kia, Lâm lấy làm lạ, hỏi: “Mày không giận?”
“Tùy mày, tao không có quyền.” Trong phòng lại lâm vào im lặng. Ba người ba góc. Khánh thì ngồi trước bàn PC, đang mở tài liệu tiếng Nhật nào đó định học thêm ngôn ngữ thì phải. Minh thì đang xem vài video đánh giải của LOL, dường như học thêm kinh nghiệm từ các tuyển thủ chuyên nghiệp. Lâm thì đang bận nhắn tin với gái, thỉnh thoảng có khoảng trống đợi người yêu trả lời, hắn tranh thủ truy cập vào một vài công ty tài chính, dự định đi xin việc. Ba người lúc đầu vốn dĩ cũng không phải là đã quen biết nhau, mà do vào Bộ thực hiện công tác mới quen biết, từ đó đâm ra đổ đốn, tính tình hợp nên quyện lại với nhau, tạo thành tổ số ba không có chí tiến thủ. Nhưng từ khi Lâm kiếm được bạn gái, cả ba lại có một chút sự thay đổi, con đường đã đi từ trước như thế nào, dự định từ đó đi tiếp. “Chia tách nhau ra thôi.” Khánh bình tĩnh nói ra quyết định trọng đại. Minh đặt điện thoại xuống giường, gật đầu đồng ý, tiếp lời: “Tao cũng nghĩ thế, đã đến lúc trở lại con đường lúc trước rồi.” “?” Lâm không giấu được biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt, “Chúng mày đã suy nghĩ kĩ càng?” Cả hai người đều gật đầu, Khánh tiếp tục nói trước: “Tao dự định vẫn như cũ, học tiếng Nhật, sang bên bển sinh sống.” “Tao thì dự định đi theo con đường tuyển thủ chuyên nghiệp, chính thức từ bỏ những chuỗi thua khi ở với chúng mày.” “?” “?” Khánh với Lâm đều toát ra một dấu chấm hỏi, dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Minh. “Đừng nhìn tao như thế, cái nick mà tao hay dùng để chơi là cái phụ thôi.” “Thế còn cái chính là cái nào?” Lâm lòng tràn ngập tò mò hỏi. “Ha ha, nick kia tao leo lên top 1 sever từ đầu mùa rồi, lúc này chắc cũng bị người đá đít về khoảng chừng top 50 rồi.” “Từ từ, mày leo lên từ đầu mùa?” Lâm kêu thất thanh, “Con mẹ nó có phải cái nick đã bỏ xa hầu hết người chơi lúc ấy đúng không?”
“Yeah, hình như đúng vậy.” “Oh! Fucking shit! Con mẹ nó! Cái nick kia từng gây bão cộng đồng một thời, và mày bảo với tao đó chính là mày?” Lâm trừng lớn hai mắt, có vẻ vẫn không tin cho lắm. Lúc này, nhằm thỏa m·ãn t·ính hư vinh của mình, Minh bèn đăng nhập vào một cái nick ở trên điện thoại, sau đó mở ra phần lịch sử xếp hạng, kéo xuống một đoạn phía dưới, lại đưa cho Khánh với Lâm chiêm ngưỡng. Nhìn thấy hình ảnh kia, hia người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Minh, tựa như là nhìn một con quái vật. “Má nó! Mày đánh đỉnh thế này sao đéo chạy đi đánh giải? Ở lại đánh NET với bọn tao làm mẹ gì?” “Đụ má nó! Còn không phải do trước đó mày nói cái mẹ gì về tình nghĩa anh em FA đó sao?” Ba người lại bắt đầu một tràng nói nhảm, mãi tới về sau, Khánh mới bất ngờ nhắc tới một chuyện: “Chúng mày đã chuẩn bị làm đơn xin rút khỏi Bộ chưa?” “Tao dự định mai gọi điện cho lão Dương, hỏi ý của ổng.” Minh đáp. “Tao cũng định hỏi ý Dương, nhưng mà phải đợi xong buổi hẹn ngày mai đã.” Lâm cũng đưa ra ý định của chính mình.
“Thế thì mai mày gọi lão đi quán cà phê đi, tao với mày gặp mặt trực tiếp lão.” “OK” . . . Thời gian lưu chuyển, hai ngày sau. Sáng sớm, không khí vẫn rất mát mẻ, ánh mặt trời vàng óng đã bao phủ lấy vạn vật. Hồ Hiển đang chạy bộ quanh con sông lớn, đây là lịch trình thường ngày của hắn. Ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc ngang liếc dọc quanh hai bên, bất ngờ, hắn hơi nheo lại mắt, nhìn kĩ xuống dòng sông. Một cái xác, nó đang trôi nổi tự do trên bờ sông! Thả chậm lại bước chân, hắn nhảy qua hàng rào chắn, cẩn thận bước xuống bờ ke dốc, lấy điện thoại ra sử dụng chức năng zoom nhằm nhìn cho kĩ hơn. Chính xác, nó hoàn toàn chính là một t·hi t·hể, lưng hướng lên trên. Dựa vào cái áo để phán đoán thì có vẻ như đó là một người thanh niên. Rút ra điện thoại, Hồ Hiển định gọi cho cảnh sát, nhưng không hiểu sao hắn từ lúc nhìn thấy cái xác đến hiện tại cứ có một chút cảm giác bức bối ở trong người. Thế nên lại xóa đi ‘113’ thay vào đó lại liên lạc 【DươngM】. Điện thoại rất nhanh kết nối, Hồ Hiển không dông dài, trực tiếp nói rõ tình hình hiện tại, mong mỏi Phạm Ngọc Dương có thể tiến đến trợ giúp. “Xin lỗi, dạo này anh đang rất bận, nếu như chú mày thực sự tin tưởng nó có vấn đề, vậy để anh cử một người ở đội một đến.” “OK” Nói xong liền cúp máy. Dường như hiện tại mới chỉ là sáng sớm, thế nên đường rất thoáng thì phải nên chưa đến mười lăm phút, một chiếc xe con đã dừng ngay trước mặt Hồ Hiển. Từ trên bước xuống một người đàn ông để râu quai nón, khuôn mặt khôi ngô, thần sắc lạnh lùng. Người đàn ông trông có vẻ lưng hùm vai gấu thế kia mà giọng nói lại rất trầm ấm mà hữu lực, tự hỏi nếu đi làm podcast thì chắc chắn rất nhiều fan. Người đó nói: “Xin chào. Bùi Hoàng Quân, đội một.” “Hồ Hiển, sinh viên.” Tự giới thiệu nhanh gọn đã xong, Bùi Hoàng Quân cũng lập tức nhảy xuống bờ ke, từ bên hông đang giắt một cuộn dây thừng thì lấy nó ra, lấy đà cho lực bằng cách vung xoay tròn đầu móc, sau đó ném mạnh. Vút! Cộp! Không có gì xảy ra, móc sắt rất dễ dàng vướng vào t·hi t·hể, Bùi Hoàng Quân dùng sức, kéo mạnh một cái. Không hề di chuyển. Lại thử một lần nữa, nhưng kết quả vẫn như vậy, các xác vẫn ở yên, tựa như có ai đó đóng đinh ở đấy vậy. “Tán!” Bùi Hoàng Quân quát to, cả sợi dây liền hiện lên ánh sáng màu vàng, lại lần nữa phát lực, vẫn không được. Bùi Hoàng Quân nhíu nhíu đôi lông mày, thực sự thì đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp như thế này. 【Người vớt xác】 đó chính là nghề nghiệp của hắn. Tuân theo quy tắc ‘quá ba không vớt’ hiện tại hắn đã sử dụng mất hai lần rồi, còn mỗi một lần cuối cùng nên cũng cần thực sự cẩn thận. Mật chất là có thật, nên ma quỷ cũng là có thực, nhưng người bình thường thì sẽ không có xuất hiện, mà chỉ ở những người sở hữu chức nghiệp. Những người hành nghề vớt xác cổ xưa có nhiều điều cấm kị, như ‘quá ba không vớt’ chính là một trong số ấy. Theo như giải nghĩa, n·gười c·hết nếu lúc t·ử v·ong xuất hiện một loại cảm xúc tiêu cực mang tính cực đại thì có thể dễ dàng xuất hiện một ngụm ‘ương khí’ che kín cổ họng, lên mà không tiêu thì có thể sẽ xuất hiện thứ cực hung. Đấy là người xưa trong phạm trù bình thường, còn những Chức nghiệp giả thì lại có đôi chút khác đi một chút. Như chúng ta đã biết, cảm xúc chạm đỉnh thì có thể khai thông cơ thể, lấy được mật chất. Tuy nhiên, nếu như ngược lại, cảm xúc chạm đỉnh, nhưng người thì lại c·hết thì sao? Điều này lại cần nói chính xác hơn một chút, vì cảm xúc là một chất dẫn sinh ra từ chính trong tâm trí mỗi người, nó ảnh hưởng đến một phần cơ thể. Một ví dụ dễ hình dung nhất, đó chính là sợ hãi. Đổ mồ hôi, tim đập nhanh, và lượng adrenaline tăng cao khiến chúng ta ngoài định mức tỉnh táo. Áp dụng điều đó, Bùi Hoàng Quân xác định người kia t·ử v·ong vào chính lúc cảm xúc tiêu cực tăng cao nhất, nên mới ‘nặng’ như vậy. “Hơn hết, người này chắc chắn là một Chức nghiệp giả, giai vị còn không thấp.” Bùi Hoàng Quân chắc chắn khẳng định điều ấy. Hồ Hiển vẫn còn một số điều chưa rõ, nhưng biết hiện tại không phải thời gian hỏi mấy vấn đề này, liền hướng đến phương pháp giải quyết: “Thế phải làm sao mới được?” Bùi Hoàng Quân trầm ngâm, xoa xoa cái cằm, lúc sau mới nói: “Hiện tại dù là tôi cũng không dám đi xuống trực tiếp vớt lên, vì làm như thế thì nguồn chất trong t·hi t·hể sẽ b·ạo l·oạn lên mất, nếu trực tiếp trở thành ‘quái chất’ thực lực sợ là lên đến bậc Cao.” “Quái chất?” Hồ Hiển đề nghi vấn. Bùi Hoàng Quân lại không đáp lời này, rút ra điện thoại gọi vào số nào đó, nhờ cậy vài điều. Hồ Hiển lại hướng nhìn đến cái xác ở giữa dòng sông, hiện tại cũng đã sáu giờ, sợ không giải quyết nhanh lúc ấy lại có người đi qua đoạn đường này làm rầm rộ lên. Thời gian lại chạy về mấy phút sau, một chiếc xe công nông chở đến một cái thuyền gỗ nhỏ. Hồ Hiển rất bất ngờ vì Bùi Hoàng Quân khỏe thế, dùng sức một mình mà có thể nâng được con thuyền dù gọi là nhỏ, nhưng cũng dài gấp đôi hắn. Mà xét đến gã là Chức nghiệp giả, lại cũng không còn thắc mắc. Từ trên xe cũng đi xuống một người đàn ông khác, tuổi có lẽ đã đến tầm trung niên, mặc quần đùi áo ba lỗ. Lực lưỡng, khỏe mạnh. Hồ Hiển nghĩ đến hai từ này, và cũng chỉ có nó mới tả rõ được sự khỏe khoắn của người kia. “Ha ha, chào nhóc.” Người đàn ông cười lên tiếng chào, tiếng nói mạnh mẽ có lực, ồm ồm như động cơ xe thể thao, tỏ rõ sự nam tính. Hồ Hiển gật đầu, đáp lại: “Chào chú.” “Ha ha, chú cháu cái gì, gọi anh đi cho trẻ.” Người đàn ông lại cười lớn, mở lời trêu đùa. Hồ Hiển nhưng lại không biết đáp lời như thế nào, chỉ đành miễn cường nặn ra một nụ cười, tự xưng họ tên: “Cháu là Hồ Trường Hiển, sinh viên năm hai.” Người đàn ông vỗ vỗ bả vai của hắn, lực đạo dùng vừa phải nên Hồ Hiển cũng không có cảm giác ngã ngửa như các loại tình tiết cũ, chỉ thấy tựa như có người dùng lông chim chạm vào người. “Chú là Trần Thế Lam, cứ gọi là anh cũng được cho trẻ trung.” Nói xong, Trần Thế Lam bỏ qua Hồ Hiển, nhẹ nhàng nhảy qua rào chắn xuống đến chỗ của Bùi Hoàng Quân, hỏi: “Mày không thể kéo được nó sao?” “Không thể, cảm xúc quá mạnh mẽ, may mắn lúc người này c·hết thì lượng chất đã hết, thế nên cũng không trực tiếp chuyển hóa được.” Dừng lại phút chốc, hắn hơi chần chừ, lại cẩn thận nói, “Người này dường như đã bị động tay động chân, lúc c·hết thì chất vẫn tự động được thu thập.” Trần Thế Lam cũng thu hồi nét vui vẻ vừa nãy, trở nên nghiêm túc, nói: “Trước hết cứ vớt thử một lần cuối cùng đi đã.” “Được.” Dứt lời, Bùi Hoàng Quân trực tiếp nhảy lên trên thuyền gỗ, bắt đầu khuấy động chèo bơi lại gần vị trí cái xác. Không quá lâu, hắn đã dừng lại ngay nơi cần dừng, cẩn thận tháo ra móc sắt. Móc từ túi áo ra một con dao, cứa vào đầu ngón tay trỏ, bôi lên trên dây một đoạn ngay gần móc. “Tán! Giải!” [Tán khí] là một trong số các loại chiêu thức. Trên đời có đủ các lại khí, đủ các lại đặc tính. Mà chiêu này có thể tán đi tất cả chúng, kể cả như ‘ương khí’ cũng đều sẽ bị thổi bay. [Mượn nước] chỉ đơn giản là bọn họ có khả năng điều khiển dòng nước theo ý chính mình. [Hầu đức] những người làm nghề này thì lại hơi đặc biệt một chút, vì mỗi lần thực hiện vớt xác thành công, lại sẽ gia tăng thêm một lượng điểm nhất định, dân gian hạy gọi đó là ‘Âm đức.’ Kĩ năng này khá đa dụng, vì nó có thể tăng phúc sức mạnh, chữa bệnh, và nhiều loại khác. Nhưng cái nào kĩ năng cũng có điểm mạnh và điểm yếu, những người sở hữu âm đức nếu không nhanh chóng sử dụng, nó có thể tự chuyển hóa làm hư vô mờ mịt ‘may mắn’ không thể giữ lại được. Mà trùng hợp thay, Bùi Hoàng Quân cũng có một số âm đức dự trữ. Nha, đọc thế nào đi nữa, Chức nghiệp của hắn cũng đều giống như trừ tà?

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.