Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Chương 30: Xác chết không mặt
Chuẩn xác cái nghề nghiệp này cũng bước nửa chân vào cánh cửa trừ tà rồi.
Bùi Hoàng Quân với lấy từ trong hộp đồ mà hắn đã bỏ lên thuyền từ trước ba nén hương cùng một nắm gạo nếp.
“Ồ, vớt tử thi cũng cần gạo nếp với hương nến các thứ sao?” Hồ Hiển đề nên nghi vấn đối với Trần Thế Lam.
Người sau không giấu giếm, trung thực đáp:
“Ngoài ‘chất’ với năng lượng bình thường ra thì vẫn còn một loại năng lượng khác nữa, trái ngược với nó, gọi là ‘uế’”.
“Uế? Là chất đã ô nhiễm sao?”
Trên mặt Trần Thế Lam hiển lộ rõ sự bi thương, có chút xúc động nhớ lại một số kí ức đã phủ bụi:
“Ban đầu thì dù có mang cảm xúc tiêu cực hay tích cực cũng đều không thể chuyển hóa làm ‘uế’ được, nhưng nếu cảm xúc mà chạm đỉnh, người lại vừa lúc bước vào cửa tử, thì đều sẽ sinh ra ‘uế’ có điều nó phù thuộc người kia cảm xúc tiêu cực có mạnh hay không…”
Trần Thế Lam thở dài một cái, lời lại dập tắt, không có ý định nói tiếp.
Hồ Hiển giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, thế nên hắn cũng hợp thời mà im lặng, ánh mắt lại hướng về phía dòng sông, chăm chú nhìn kĩ Bùi Hoàng Quân động tác.
Lúc này, chỉ thấy người kia đã cắm xuống đất ba cây nhanh, tay phải thì đặt một bát gạo nếp xuống mép thuyền ngay cạnh cái xác.
Chuyển đen, từng viên gạo nếp đang từ từ chuyển sang màu đen, ba ngọn hương cũng lấy tốc độ cực nhanh mà mắt thường có thể thấy được chạm đến chân hương!
Bùi Hoàng Quân biến sắc, không nghĩ ngợi nhiều thêm nữa, lấy đà móc sắt, lập tức ném xuống dưới sông.
Lực đạo lại tiếp tục được gia tăng, thậm chí là dùng đến lực lượng lớn nhất, cuộn dây thừng cũng lập lòe kim quang.
“Tán! Giải!”
Bùi Hoàng Quân lần thứ hai quát to hai chữ này, khuôn mặt kiên nghị bắt đầu đỏ lên, mật chất tựa như tháo nước mà bắt đầu xâm nhập cái xác.
Hắn đã bắt đầu sử dụng kĩ năng thứ nhất, [Tán khí].
Thế nhưng t·hi t·hể dị hóa là bậc Trung, hắn cũng bậc Trung giai đoạn cuối, mà nếu như gặp dị hóa thì cấp độ ít cũng nửa bước chạm vào đến bậc Cao, hoặc ngay giai đoạn đầu thì lại khổ rồi.
Rõ ràng, tình hình như thế là hắn ăn đủ.
Suy nghĩ chỉ ở trong một cái chớp mắt, hắn quay mặt về phía Trần Thế Lam, hô to:
“Anh Lam, nhanh, đến phụ một tay.”
Trần Thế Lam cũng không chần chờ, chỉ đơn giải dặn Hồ Hiển chớ sính anh hùng đi xuống chơi với bọn họ kẻo m·ất m·ạng oan liền lập tức nhảy vọt về phía Bùi Hoàng Quân.
Đương nhiên, Hồ Hiển dù cho không được nhắc nhở thì cũng sẽ không vô cớ chạy xuống, vì hắn hiểu, mình hiện tại mới đang là một người bình thường, chạy xuống thuần túy là tự mình mua chuối xanh cho mình, thế nên hắn gật đầu rồi đứng im tại chỗ.
Nhìn thấy Trần Thế Lam nhảy đến một khoảng cách mà người thường không thể nào làm được kia, không hiểu sao tim hắn lại đập nhanh lên một chút.
“Sức mạnh? Cơ thể mình khát cầu sức mạnh kia sao?”
Hồ Hiển tự lẩm bẩm, dù hắn thông minh, nhưng liên quan tới những vấn đề về cảm xúc lại dốt đặc cán mai.
Mà ở trên cổ tay của hắn, nằm ở mặt đế không đáng chú ý kia, con số yên lặng nhảy lên thành 1.
Trần Thế Lam chuẩn xác đáp đúng lên trên thuyền, cũng làm cho con thuyền chịu đến sức mạnh của hai người mà lại chìm thêm xuống.
“Muốn nhờ cái gì?” Hắn hỏi người đang cực kì chật vật giữ vững sợi dây thừng kia, tránh để nó lại tuột xuống, đến lúc ấy lại phiền phức cực kì.
Bùi Hoàng Quân đầy đầu mồ hôi, vội vã thúc giục:
“Nhanh! Nhanh dùng cây đinh trong hộp đóng thẳng vào vị trí bảy cái xương sường bất kì!”
Trần Thế Lam biết người em này sắp không chịu nổi thì cũng không chần chờ, vội vàng ngồi xuống tìm. May mắn Bùi Hoàng Quân làm người ngăn nắp, khác hẳn với vẻ ngoài có điểm lôi thôi của mình, nên người trước rất dễ dàng lại nhanh chóng tìm được bảy cây đinh bạc.
“Vừa cắm đinh vừa truyền một chút mật chất vào đó.” Bùi Hoàng Quân hướng dẫn từng bước.
Trần Thế Lam theo lời người kia, sử dụng mật chất bao lấy đầu ngón trỏ, vừa sử dụng vừa đè lại đế đinh.
Xì… xì…
Âm thanh rán cá xuất hiện, nhưng đáng tiếc ở đây lại không có cá với dầu mà chỉ có một bộ t·hi t·hể.
Khói đen từ bảy chỗ cây kim tỏa ra đen sì một khu, làm tầm nhìn thu nhỏ đi rất nhiều.
“Con mẹ nó! Mày không có đưa đưa nhầm hướng dẫn đấy chứ?”
“À không, có thể yên tâm đi anh, này gọi hiện tượng bình thường thôi.”
“Má, hiện tượng bình thường gì mà lại xuất hiện cháy khét đồ ăn thế này?”
“Đợi nó tán loạn hết những luồng uế khí này đi là được.”
“Hả? Thả bậy nó ra như này sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Bùi Hoàng Quân không đáp lời, tiếp tục gia tăng sức lực.
Vút!
Ù ù ù…
Cá đã hết giãy giụa, Bùi Hoàng Quân tung một đường vòng cung tuyệt đẹp lên bờ, mà không biết là vô tình hay cố ý, nó rơi ‘bịch’ một tiếng đúng ngay bên cạnh Hồ Hiển.
Hồ Hiển không giật mình, nhưng cũng bị nước sông hắt cho một chút. Hắn lập tức đứng dịch sang một bên, chăm chú nhìn kĩ cái xác.
May mắn, nó dường như đã hoàn toàn bất động, nhưng vì lý do an toàn, Hồ Hiển không quá mười giây lại tiếp tục lùi ra xa mười mét.
Mãi cho đến khi hai người kia vào bờ, xác nhận t·hi t·hể đã hoàn toàn nằm trong khống chế, Hồ Hiển mới chậm rãi tiến lại.
Bảy cái đinh đã bị Bùi Hoàng Quân rút ra từ bao giờ, khói đen cũng đã hết, chỉ là cái xác bây giờ đã được cuốn lại chặt chẽ bởi sợi dây có buộc móc sắt kia.
Xác nhận nó là hoàn toàn an toàn, Hồ Hiển mới theo động tác lật xác của hai người kia, nhìn đến cùng xem n·gười c·hết trên sông kia có khuôn mặt như thế nào. Nhưng kết quả lại làm cho cả ba kinh ngạc nhìn nhau.
Thi thể, không có mặt.
Ở nơi vốn dĩ sẽ mọc ra một khuôn mặt đại diện cho một con người kia hiện tại đã mất, chỉ còn dưới đó là lớp cơ thịt đã sớm bởi vì ngâm nước mà trắng bệch ra, ẩn phía dưới có có thể thấy rất nhiều máu đọng. Không những thế, trên đó còn được khắc nhưng loại kí hiệu kì ảo mà mơ hồ, ẩn ẩn có thể cảm giác được một chút tà ác.
“Tà giáo?” Trần Thế Lam lúc này nói ra suy đoán chung của cả ba người.
“Khó xác định được người này danh tính, ngoài bộ quần áo đơn bạc trên người ra thì không thấy bất cứ thứ gì khác nữa.” Bùi Hoàng Quân cũng lập tức nói ra kết quả lục soát của mình.
Hồ Hiển xoa cằm, lại ngồi xổm xuống xem xét kĩ xác c·hết từ đầu đến đuôi, lại còn dùng hai mảnh lá cây hơi lay nhẹ cái cổ, hơi mở lớn tròng mắt một chút.
Xong xuôi hết thảy, hắn mới chậm rãi nói:
“Nam giới, 25 tuổi, thời gian ước tính t·ử v·ong thì… do các nhóm cơ cứng với võng mạc đã khá đục nên có lẽ là buổi trưa hôm qua. Ở vùng giữa trán có một phần máu đọng khá bất thường, có lẽ… nguyên nhân là do đây. Người này bị lột da mặt trực tiếp khi đang còn đang sống sờ sờ, dường như người kia rất hời hợt nhưng trình độ rất tốt, dùng lực một lần là có thể xé đi, tranh thủ lúc kẻ này còn giãy dụa vì đau đớn thì rạch lên những nét tà văn, lại t·ử v·ong, sau đó ném xuống con sông này.”
Nghe xong một tràng văn dài ngoãng kia, hai người Lam Quân hơi giật mình, lại bắt đầu kiểm tra t·hi t·hể, Hồ Hiển đều nói trúng hết các đặc điểm. Cả hai đều dùng một ánh nhìn quái vật về người thanh niên trẻ kia.
Hồ Hiển nhún vai trả lời:
“Không có gì ngạc nhiên, ngày trước cũng từng đọc qua một vài tri thức liên quan đến pháp y.”
“Thôi được rồi, ở đây mãi cũng không thể nào giải quyết được vấn đề gì, mang t·hi t·hể về Bộ cho【Bác sĩ】xử lý thôi.” Bùi Hoàng Quân đưa ra kết luận, bước nhanh về phía xe lấy ra một túi chứa xác, cùng với Trần Thế Lam gọn lẹ cất giữ.
Đặt lên trên xe xong xuôi, hai người cùng không lãng phí thời gian nữa, lần lượt chào tạm biệt Hồ Hiển rồi rút lui.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.