Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 32: Kìm nén



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 32: Kìm nén “Mẹ, quên mất hướng dẫn sử dụng rồi.” Người đàn ông lẩm bẩm, lại lâm vào suy tư. Lát sau, hắn mới từ trong đống trí nhớ lộn xộn của mình tìm đến cách mở khóa. Lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, hắn không quên đeo lên mặt mình một lớp mặt nạ… Mà bất ngờ thay, khi hắn đắp nó lên cong rồi, người kia, chẳng phải làm Lâm sao! Kẻ giả danh cầm lấy tấm thẻ màu vàng, đặt nó lên trên cánh cửa sắt, miệng tụng niệm: “Hỡi vị thần của sự mục nát, hỡi những kẻ bề tôi đi theo bước chân của người, xin hãy cho kẻ sùng đạo này mượn sức mạnh…”
Lời dứt, tấm thẻ hơi lấp lóe lên màu nâu. Một cỗ sức mạnh cổ lão mà tràn đầy khí tức mục nát bắt đầu tỏa ra từ tấm thẻ. Nó rơi xuống những hạt bụi li ti màu nâu như mạt gỗ, nhưng lại mang theo mùi của gỉ sắt cùng thối rữa. Từng hạt bụi rơi xuống, liền bám vào trên mặt cửa sắt. Mà cánh cửa tù kia, thình lình lại trở thành màu nâu, tựa như đang ở trong sự gia tốc của quá trình oxi hóa. “Kinh khủng thật, dù chỉ là một tấm thẻ bậc C thôi cũng đã có sức mạnh khủng kh·iếp như thế này, liệu tấm thẻ bậc S sẽ thế nào? Triệu hồi tà thần? Hay chỉ là bề tôi đi theo thần?” Kẻ giả danh không nhịn được buông vài câu cảm thán trước vĩ lực của thần, đây chính xác không phải thứ mà phàm nhân có thể đụng chạm được. Chưa đến một phút, dưới sự ăn mòn trước ‘chất’ của thần, nó đã hoàn toàn trở thành một đống sắt oxit màu nâu đỏ. Trần Mạnh Giang nhìn đến toàn bộ những thứ vừa rồi, nó nằm quá tầm hiểu biết của hắn, thế nên trên gương mặt non nớt kia đầy ắp sự kinh ngạc. “Cái… cái này…” Hắn lắp bắp, cả người run rẩy. “Yên tâm, nếu chú mày nghe theo lời của anh, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Dường như cảm thấy lời hứa của mình vẫn chưa có sức thuyết phục, hắn lại nhấn mạnh, “Hứa, chắc chắn.” “Thế… thế anh là ai?” “Kwak Hyunseok(곽-현석)” U u u… Âm thanh báo động đột ngột vang lên, Hyunseok không hao phí thêm thời gian nữa, lập tức nắm lấy cổ tay Trần Mạnh Giang, mạnh mẽ kéo hắn đi. “Mẹ! C·hết mẹ! Anh muốn đưa tôi đi đâu?!” Trần Mạnh Giang có điểm hấp tấp, hắn thật sự là sợ, sợ nếu trốn mà trốn không thoát thì án lĩnh khả năng cao lại nâng lên. Má nó, tương lại một màu tăm tối. Hyunseok không thèm để ý, chỉ là lấy từ trong túi áo của mình ra một cái bút, không nói không rằng trực tiếp đâm thẳng vào sườn eo của hắn. Trần Mạnh Giang kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, sợ là người chưa bao giờ bị b·ạo l·ực như hắn khó có thể chịu được. Hyunseok tiếp tục đe dọa: “Im đi! Nếu mày không nghe, tao sẽ trực tiếp g·iết! Lão chủ thuê tao cũng không có ý kiến gì về việc mày có c·hết hay không đâu!” Nói xong, hắn lại đột ngột rút cái bút ra, người kia lại kêu đau thêm lần nữa, ném đi một chỗ, lườm Trần Mạnh Giang một lần, tự nhiên mà quay người lại chạy trốn. Hắn không sợ thằng ranh này chạy, cho nó mười lá gan cũng không dám. Thật vậy, Trần Mạnh Giang hiếm khi trải qua chiến trận như vầy, bị dọa xanh mặt lại, không dám chống đối mà lập tức chạy theo Hyunseok, rất sợ người kia không vừa mắt lại trực tiếp chọc c·hết chính mình. Giờ này cũng không giống ngày xưa, người thân dọa g·iết thì đương nhiên sẽ không làm thật, nhưng còn người đàn ông đi ở phía trước kia thì chắc chắn sẽ không giống tính họ, thực sự sẽ động thủ g·iết người.
Hai người đi phân biệt trước sau, nhanh chóng đã chui vào trong thang máy. Nhấn phím trở lại tầng B-0, yên lặng chờ. Mất khoảng một phút, nó đã lên đến đích. Cửa mở, bên ngoài có ba nhân viên mặc đồng phục bảo an đang đứng ở bên ngoài. Một người trong đó thấy Hyunseok, nhưng ở lớp cải trang thành Lâm, ngạc nhiên hỏi: “Lâm? Anh có việc gì ở đây không? Người ở phía sau là…” Hyunseok giả bộ làm nét mặt vội vàng cùng hoảng hốt, vội vàng nói: “Đội trưởng nhờ tôi đến dẫn đi trước n·ghi p·hạm đặc biệt quan trọng với sự kiện sắp tới. Không may, n·ghi p·hạm vẫn dính một phát đạn của chúng.” Một người trong số đó vội vàng nói: “Nếu là lệnh của Đội trưởng Dương thì đồng chí cứ tiếp tục thi hành thôi, còn lại giao cho chúng tôi.” Hyunseok gửi lời cảm ơn, nhanh chóng dẫn Trần Mạnh Giang rời khỏi. Người sau thì khi nhìn thấy có người của Bộ tới tiếp viện thì ngập ngừng, có ý định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại đành thôi. Hắn sợ rằng người đàn ông kia sẽ nổi điên g·iết hết cả bọn thì khổ. Dù hắn có biến thái với sở thích sưu tập đồ lót thật, nhưng sâu bên trong thì hắn vẫn là một người bình thường, không muốn làm hại ai. Vả lại, phía Bộ cũng đề xuất ra án treo cho hắn rồi, vì cũng chỉ có thiệt hại nhỏ về kinh tế, chứ chưa có án mạng nào xảy ra.
Ngoái nhìn mấy người bọn họ đang ở phía sau cánh cửa thang máy đang từ từ đi xuống, hắn có một chút hối hận, nhưng giờ thì làm gì còn kịp, đâm lao thì phải theo lao thôi. Hai người chạy đến một căn phòng trống, được sơn hết tất cả bằng một màu trắng. Hyunseok quen thuộc đi vào giữa căn phòng, cất tiếng nói: 【Nhận diện ID! Xin phép chuyển hướng!】 Giọng nữ thanh lãnh vanh lên đáp lại: 【Trình tự chính xác! Cho phép chuyển hướng!】 Lời dứt, một chuỗi cái loại chuỗi kí tự mã hóa kì lạ từ khắp bốn phương tám hướng bao lấy hai người cho đến khi trở thành hai cái kén lớn màu trắng, hoa văn là đủ các loại kí tự. 【Đang xuất dữ liệu…】 10%... 55%... 99%... 100! 【Hoàn tất chuyển hướng】 Lời dứt, các loại sợi tơ dần rút trở về vị trí cũ, mà bên trong hai cái kén lớn, hai người kia đã biến mất. . . . Hyunseok dẫn Trần Mạnh Giang lên một cái xe, bắt đầu dùng tốc độ cao nhất mà hắn có thể điều khiển được để mang mục tiêu đến điểm tập kết. Đang ở trung tâm Hà Nội, chớ nghĩ đến việc chạy thẳng đến địa phận Hàn Quốc. Reng reng reng… Hyunseok nhận lấy cú điện thoại kia, nghe trong giọng nói là vị khổ chủ kia của mình, giọng nói trở nên thân thiết dễ nghe, mất đi cái hiếu sát vừa nãy. 「Cậu chủ, mục tiêu đã bắt được.」 「Rất tốt! Tao đã gửi vị trí đến máy của mày, điểm tập kết ở đấy!」Yohan khen ngợi, kèm theo đó là mệnh lệnh cuối cùng, 「Hoàn thành, tùy ý một món khen thưởng」 「Cứ tính như thế đi!」Nói xong, Hyunseok lập tức tắt máy, mở địa điểm cần đến, ghi nhớ nó, rồi hắn làm quyết địng trọng đại, lập tức ném cái điện thoại đi. . . . Nhóm ba người của Phạm Ngọc Dương đã đến trụ sở của Bộ. Nơi đây không có dấu hiệu đã bị phá hủy, ngoại trừ cánh cửa phòng giam n·ghi p·hạm bị hủy sụp đổ. Minh nhíu mày, nhặt lên vài hạt bụi sắt oxit, hơi xoa xoa một cái, mày nhíu lại thành hình dấu ngoặc ngược, giọng nói mang theo cảm tưởng không thể tin nổi: “Cánh cửa làm bằng hợp chất lấy từ thế giới kia, vậy mà cũng bị hủy đi?! Chức nghiệp quái gì có thể làm nó?” “Không, có vẻ như là từ sức mạnh của thần.” Phạm Ngọc Dương bình tĩnh nói ra đáp án của mình, giải thích, “Hợp chất kia dường như là lớp da c·hết của một con Cổ Long, nhưng dù là rồng gì đi nữa, đều sẽ chịu thua trước chất lượng ‘chất’ của thần.” Minh hơi chút suy nghĩ, chơt phát hiện một tờ giấy dạng thẻ bài màu nâu lẫn trong đống sắt, hắn nhíu mày, đưa tờ giấy cho Phạm Ngọc Dương. Người sau nhận lấy, chăm chú nhìn kĩ, thử đưa một chút mật chất vào bên trên. Không có bất cứ báo hiệu nào, nó dần tan thành bụi, nhập vào với không khí. “Hừm… Dường như đây là sức mạnh của Thần của Sự mục nát.” “Mục nát?” Khánh bày tỏ nghi vấn. “Chúng mày không biết điều này cũng đúng, vì thần minh, rất hiếm thấy ở thế giới chúng ta, chỉ có đi đến thế giới kia thì mới có cơ hội tiếp xúc đến với vài vị thần minh.” Hai người kia nhìn nhau, cũng không tiếp tục đào sâu. Khánh hỏi: “Bọn họ c·ướp đi được vật tế rồi, giờ anh tính sao đây?” “Đương nhiên là phải dành lại rồi. Chỉ nghe chúng ta lấy đi của người khác, chứ đừng nói đến việc người khác lấy được thứ gì từ chúng ta.” Đúng lúc này, một giọng cười lớn át đi tiếng nói của Phạm Ngọc Dương, tràn đầy mỉa mai nói: “Ha ha, tưởng Bộ quản lý có cái danh cái mác thế nào, hóa ra cũng chỉ giống lũ c·ướp ở đầu đường xó chợ!” Cả đám hướng ánh nhìn về phía nguồn âm. S-605. Phạm Ngọc Dương không chịu thua, bắt đầu chửi lại: “Ha ha, Maruyama Yuto (丸山- 悠斗) sao giờ lại học tiếng Việt rồi? Rên rỉ cái mẹ gì? Đồ chim nhỏ! Ha ha ha!” “Kuso yarou!” (クソ野郎) (Thằng khốn!) Maruyama Yuto giận không kiềm được, chọc đúng chỗ đau làm hắn khó lòng phản bác, đành hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác. “Còn một vấn đề quan trọng khác, Lâm, em không liên lạc lại được với nó nữa.” Minh nhìn vào thông báo máy bận trên điện thoại, thực sự lo lắng cho thằng bạn. Khánh thở dài, hỏi Phạm Ngọc Dương: “Có cách nào truy tung bọn họ không, sợ là thằng Lâm cũng bị bọn nó khống chế mất rồi.” Phạm Ngọc Dương lắc đầu, giọng nói mang theo đáng tiếc: “Bộ quản lý từng đăng kí qua ba người là【Lập trình viên】rồi, thế nhưng sợ là bọn họ sẽ không đồng ý giúp đỡ chúng ta.” “Thế phải làm sao bây giờ? Sợ là nếu không hành động nhanh thì nó sẽ gặp bất trắc mất.” Phạm Ngọc Dương: “Bình tĩnh nào, vẫn còn một người khác mà chúng ta có thể nhờ tới nữa.” “Hiển? Thằng nhóc kia?” Khánh vô ý thức bật thốt lên. Phạm Ngọc Dương gật đầu, lấy điện thoại gọi trực tiếp cho Hồ Hiển. Chưa qua ba giây, đầu bên kia đã c·ướp lời nói trước: “Em biết là anh sẽ gọi đến mà, nhưng vẫn muộn hơn so với dự đoán.” “Hả? Em biết anh sẽ gọi đến?” “Đừng nói nhảm, lộ tuyến thì đã gửi qua VOZ.map, anh có thể trực tiếp đến đó tìm người mà mình muốn.” 【Bạn nhận được một địa chỉ!】 “Khoan! Từ từ đã! Sao mày biết anh sẽ gọi đến?” Phạm Ngọc Dương vội vã nói, sợ chậm thì người kia sẽ cúp máy. “Nhìn thấy. Em nhìn thấy anh Lâm lái xe lướt qua. Bên cạnh còn có một người, dường như là kẻ mà lần trước anh nhờ em tìm.” Hồ Hiển nói xong, lập tức cúp máy. Mà cả người hắn, không hiểu sao có chút run run. Và có một điều mà hắn không nói với Phạm Ngọc Dương, đó chính là người kia, xé đi lớp mặt nạ. Hắn cảm giác tim đập hơi nhanh lên một chút, trong người có một loại cảm xúc khó chịu. Bức bối. Tù túng. Một cỗ khí kìm nén ở trong cơ thể, cần thứ gì đó để giải tán nó đi. “Hi vọng trường hợp kia sẽ không xảy ra.” Ở dưới chiếc đồng hồ, con số im lặng nhảy lên. Giá trị cảm xúc: 17.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.