Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Chương 33: Không thể dập tắt!
Phạm Ngọc Dương nhận được vị trí kia thì cũng không định lập tức lên đường ngay.
Chức nghiệp thì có rất nhiều, không chỉ có những kẻ sở hữu những chức nghiệp chủ sát lục thì mới mạnh. Ngoài chúng ra còn có những loại có thể g·iết người trong vô hình ở khoảng cách cực xa xôi, khó lòng phòng bị.
Chức nghiệp giả thì cũng không phải là chiến sĩ mang số liệu hình lục giác, mà có thể mạnh ở mảng này yếu ở mảng kia. Thế nên giải pháp tốt nhất là có thể tập hợp tổ đội đủ một đám người, khiến cho chỉ số cân bằng ở mọi mặt, trở thành một vị chiến sĩ lục giác đúng nghĩa.
.
.
.
Sở nghiên cứu kĩ thuật phẫu thuật.
Hai vị bác sĩ trẻ đang ngồi trước một đống những tài liệu, hai mắt mỗi người thì cứ phải căng hết cỡ ra nhằm tìm lấy một vài thông tin hữu ích.
【Bạn có một tin nhắn!】
Nam bác sĩ cầm lấy điện thoại, đọc nội dung trong đó, sắc mặt hơi đổi, đối với nữ bác sĩ nói ra:
“Em ở lại nhé, Dương vừa nhắn cho anh đi làm một vố lớn rồi.”
“Tùy, nhớ nào về thì mua em mấy đùi gà rán nhá.” Nữ bác sĩ vẫn miệt mài cặm cụi tìm thông tin, không ngẩng đầu lên nói, dường như rất quen thuộc điều này.
Nam bác sĩ mỉm cười, cầm lấy chìa khóa đang yên vị ở trên móc tường, không thèm thay cái áo blouse trắng đang mặc mà trực tiếp đi luôn, vẫn nhớ đặt vào trong túi áo một con dao phẫu thuật.
.
.
.
Ở một trang viên nào đó, nơi đây có vẻ như là nhà của một vị tỉ phú, khuôn viên cực kì rộng rãi.
Trong này cũng có rất nhiều bảo an, phân chia trong ngoài kín kẽ, vây lấy cả khu nhà rất chắc chắn, người thường rõ ràng là không thể xâm nhập vào được.
Trong số những người bảo an ấy, một người mà đứng ngay sát cổng chính, đeo một bộ kính đen, người mặc một bộ vest cùng màu. Gã có dáng người lực lưỡng, bộ vest không thể nào giấu đi được những thớ cơ nổi cộm lên.
Reng reng…
Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại reo, gã rút nó ra xem thử. Nhìn vào nội dung kia làm gã hơi biến sắc mặt, cũng không tiếp tục đoái hoài gì đến công việc, đưa điện thoại trở lại túi, quay người đi thẳng.
Bộ phận bảo an của ông chủ sẽ tự có người điều chuyển thay thế cho hắn.
.
.
.
Bến cảng sông Hồng.
Phạm Ngọc Dương đã chờ ở đây được khoảng một tiếng rồi. Mục đích cũng không có gì quá khó đoán, chờ đợi tổ ba người của Học viện đến nơi đây.
Đang lúc lướt trên diễn đàn VOZ, nhâm nhi cốc trà đá thì từ phía xa, một con tàu màu trắng đang nhanh chóng tiếp cận bến cảng.
Lúc sau, thủ tục hoàn thành, từ trên thuyền, có ba người thanh niên đang xuống đến, lần lượt là Đỗ Văn Quang, Lương Thanh Vân, Đoàn Chấn Phong.
Phạm Ngọc Dương thấy cả đám đã xuống thuyền, cũng không biếng nhác nữa mà lập tức đến chỗ bọn họ, cười chào:
“Chào mọi người, thế nào? Chuyến đi tốt chứ?”
Đỗ Văn Quang nhún vai, hỏi lại:
“Nếu như đang ở giữa biển bị một tên sát thủ top 50 nhảy ra đập nhau, anh thấy có vui không?”
“Chưa kể còn phải lưu lạc ngoài biển mấy ngày trước khi gặp một con thuyền đi ngang qua đó nữa.” Lương Thanh Vân bồi thêm lời, mặt đơ.
Đoàn Chấn Phong không có góp thêm ý kiến, vẫn yên phận ở một bên theo dõi cả ba nói chuyện, thể hiện mình rất kiệm lời.
Phạm Ngọc Dương cười hì hì, trêu đùa nói:
“Yên tâm, đã có thể vào bờ là tốt, thức ăn chắc chắn sẽ không còn là món cá sống hay nước biển mặn chát kia nữa.”
“Hi vọng là thế đi.” Đỗ Văn Quang đáp lời, không biểu thị thêm.
Lại về sau đó, cả bọn đều lên xe của Phạm Ngọc Dương. Đỗ Văn Quang ngồi ghế phụ, hai người còn lại ngồi ghế sau.
“Lấy từ trong hốc kéo ra mấy cái bánh mỳ đi, vì hiện tại chúng ta sẽ đến địa điểm mục tiêu ngay lập tức, không có thời giờ để đi về khu cư trú mà tôi đã chuẩn bị cho các em đâu.” Phạm Ngọc Dương nhắc nhở.
Trong nhóm ba người Học viện, Lương Thanh Vân cùng Đoàn Chấn Phong có vẻ như là người kiệm lời, thế nên nhiệm vụ giao tiếp đành chuyển đến tay của Đỗ Văn Quang. Hắn hỏi tiếp:
“Gấp gáp vậy sao?”
“Đúng vậy, bọn chúng c·ướp ngục ngay trong trụ sở của Bộ.” Phạm Ngọc Dương không hề gì cả, trực tiếp nói ra tin tức làm cả ba người chấn kinh.
“Đợi chút! Anh nói cái gì? Bọn chúng xâm nhập được vào căn cứ?” Rõ ràng, vẻ kh·iếp sợ hiện rõ trên gương mặt của Lương Thanh Vân, cô nàng cũng không kiềm chế được nghi vấn trong lòng mình mà ngay lập tức hỏi dồn.
Đến lúc này, cả người siêu cấp ít nói như Đoàn Chấn Phong cũng không nhịn được mà giải thích một tràng dài:
“Nghe nói nơi kia được thiết kế bởi cực nhiều【Lập trình viên】cùng với【Kiến trúc sư】. Ngay cách truy cập ‘số ảo’ cũng đã là độc nhất vô nhị rồi, lớp bảo mật cực nhiều, thế nhưng anh nói rằng bọn họ vẫn có thể xâm nhập vào?”
Phạm Ngọc Dương gật đầu, hắn hoàn toàn đồng ý với chuyện đó. Nhưng chủ cốt của việc truy cập vẫn nằm ở hai thứ:
“Độc lạ thì thế, nhưng mày phải hiểu, ID cùng với Password, hai thứ này là thứ chính tạo nên nơi đây. Mà có lẽ cũng do ‘người kia’ thử nghiệp đưa AI vào sử dụng, có vẻ như đã có một số lỗi.”
“Khoan, nếu vậy thì có điểm sai sai.” Lương Thanh Vân đột ngột ngắt lời, nàng hướng ánh nhìn về chiếc gương nhìn sau ở phía trước, quan sát kĩ người tài xế kia, “Vấn đề trở lại, tại sao bọn người kia lại biết được về ID?”
“Không quá khó hiểu. Bên Mỹ nhiều lần muốn mua lại công nghệ của chúng ta, nhưng nó lại là bộ rễ của cả đất nước, bao nhiêu chất xám chưa chảy đi đã tạo nên. Mà em hiểu đấy, công nghệ độc quyền như thế ở một nước vẫn chưa đủ nguồn lực quân sự để bảo vệ khỏi các cường quốc như Mỹ với Trung Quốc, thì dù thế nào cũng là một thế khó.”
Đỗ Văn Quang nhanh nhạy phát hiện, liền hỏi:
“Sau đó phải tuồn cái khung siêu cơ sở ra cho các nước phải không?”
“Chính xác. May mắn nước ta có một vài chiến thần ngoại giao, cực kì đỉnh khi có thể giao dịch dàn khung cho các nước với một mức giá… phải nói là cực kì điên rồ.”
“Cái này cũng không có gì phải ngạc nhiên, dù sao nó liên quan trực tiếp đến căn cơ của một tổ chức Chức nghiệp giả mà.” Đỗ Văn Quang gật đầu đồng ý, vẫn không quên lấy từ trong hốc ra mấy cái bánh mỳ ruốc, phân phát cho cả đám mỗi đứa một cái với một hộp sữa.
Vừa ăn, hắn vừa hỏi:
“Thế, mục tiêu lần này, kẻ đã xâm nhập vào bên trong Bộ quản lý kia, nhanh như thế mà đã có người tìm ra rồi sao?”
Phạm Ngọc Dương không đáp lời, chỉ với lấy cái ipad ở phía trước kệ, đưa cho bọn họ.
Đỗ Văn Quang nhận lấy, mở máy vào Thư viện xem xét.
Nhìn qua một vòng, hắn đã có phán đoán sơ bộ, đưa ipad cho hai người ghế sau, lại đối với tài xế nói:
“Lại là thần sao? Lúc trước ở Học viện, em cũng từng đọc qua vài cuốn sách liên quan rồi, thậm chí còn hỏi lão hiệu trưởng được vài thứ.”
Dừng lại phút chốc để tìm từ, hắn lại nói:
“Thần dường như chỉ buôn xuống được ở thế giới kia mà thôi, nhưng nếu như đúng như điều em đang nghĩ, sợ ngày đó sẽ chính là thời điểm tận thế của nhân loại.”
“Không cần nghĩ nó quá tối đen như vậy, chỉ là buông xuống ‘chất’ của thần thôi, không cần lo lắng. Nếu như thần muốn buông xuống, chỉ có đợi lúc nào mà có thể nắm giữ hoàn toàn thế giới kia, lúc ấy mới có thể đụng chạm đến chúng ta.”
Đỗ Văn Quang nhẹ gật đầu, nhưng hắn lại nở nụ cười, hớn hở nói:
“Thế nhưng em lại hứng thú với anh bạn cung cấp cho chúng ta địa điểm kia, thậm chí người kia còn không phải Chức nghiệp giả? Quá khó tin đi!”
“Không phải Chức nghiệp giả?!” Hai người ngồi phía sau đồng thanh kêu lên.
Thực sự đúng như lão hiệu trưởng đã nói, một lần này vào trong đất liền cũng là một lần bọn họ học, từ lúc ở trên biển đến giờ, không lúc nào là bọn họ không gặp bất ngờ cả.
Có thể bắt gặp Phạm Ngọc Dương cười rất nhiều lần, như lần này, hắn vui vẻ, có điểm hãnh diện nói:
“Đợi đi, thời điểm mà cả bọn gặp nhau sẽ không quá muộn đâu.”
“Thật mong chờ đến lúc ấy.” Đỗ Văn Quang biểu thị sự mong đợi của mình.
.
.
.
Hồ Hiển sắp xếp một số thứ vào trong balo.
Nhóm người của Phạm Ngọc Dương có nhiệm vụ của chính mình, đến nơi kia, bật cả gốc rễ của chỗ kia lên. Mà hắn, cũng có một chút suy nghĩ của chính mình.
Hắn muốn giải phóng cỗ khí ứ đọng trong cơ thể mình.
Báo thù.
Mục tiêu duy nhất.
Và cũng nguyện cho người ấy ở dưới suối vàng an ổn mà đầu thai.
Chứng minh một điều rằng, phẫn nộ của hắn, ai cũng không thể dập tắt được!
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.