Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Chương 34: Du kích?
Căn biệt thự nào đó ở ngoại thành Hà Nội.
Choi Yohan vui vẻ nhàn nhã ngồi trên sô pha, hai tay đều ôm lấy mỗi cô nàng, mặt đẹp dáng thon, mị ý tràn đầy.
Bốp!
Hắn vỗ mông một người con gái ngồi bên tay phải, cô nàng hờn dỗi lườm hắn một cái. Thấy thế, hắn chỉ lộ ra nụ cười dâm, lại vỗ vào mông cô nàng một cái nữa.
Lần này, mỹ nhân lại không làm tính, hiểu ý lấy từ trên bàn cốc rượu vang, làm một ngụm lớn. Nhưng ả lại không định nuốt nó luôn, mà hôn Yohan, nhân cơ hội san sẻ đi phần lớn rượu vào miệng hắn. Trong lúc đó, bàn tay hắn còn không yên phận mà mỗi tay bóp một bầu ngực.
Rất mềm, bóp rất thoải mái.
Yohan rất thích mấy cách chơi như này, còn có nhiều trò bạo dạn hơn, nhưng nếu như không phải mục tiêu đã gần đến rồi thì hắn tất nhiên sẽ làm một trận đại chiến cực hoành tráng với hai cô nàng tựa như không xương này.
Sảng khoái nuốt đi ngụm rượu, cô nàng xinh đẹp còn lại cũng nhân cơ hội ngậm một quả nho đã bóc sẵn vỏ ở trong miệng mình, dùng miệng bón cho Yohan. Hai đôi môi tách ra, vẫn còn vương vấn một chút sợi tơ dãi mỏng mai rớt xuống, hình ảnh cực kì dâm đãng cùng kích thích.
Tất nhiên, đây không phải là sắc văn nên ngay lúc hai người kịp nuốt miếng nho, vài tiếng cốc cốc vang lên ở ngoài cửa, kèm theo sau là âm thanh của lão quản gia:
「Cậu chủ, vật tế đã được mang đến!」
Yohan chơi thì ác hơn bất cứ ai, nhưng công việc thì hắn lại làm rất chăm chú, thế nên hiện tại hắn cũng tạm thời sẽ gác việc chơi đùa với hai em gái này lại, bắt đầu làm việc.
Đó cũng chính là lý do mà giáo chủ luôn giao việc quan trọng cho hắn.
Ghé đầu hai nữ nhân lại, hắn nhẹ thì thầm điều gì đó mà các cô nàng đều hiện lên một vòng vui sướng ở trên mỹ nhan, tiếng cười như chuông bạc vang lên, cùng với đó là mấy tiếng đáp ứng.
Từ bên người ôn nhu hương đứng dậy, Yohan cởi bộ áo bông trên người ra để lộ cơ thể hình tam giác tráng kiện cực kì đẹp. Hai nữ nhân ở đằng sau cũng vì thế mà đôi mắt sáng lên, che miệng ‘ồ’ một tiếng.
Bên ngoài, lão quản gia đã đứng đợi sẵn ở một bên, chờ Yohan đi ở phía trước mình thì mới bước theo, đương nhiên, lão không quên đóng cửa lại.
「Hai người bọn họ đang ở đâu?」
「Hyunseok đã đưa xuống tầng ngầm rồi, cậu chủ.」
.
.
.
Tầng hầm.
Đã được một tiếng kể từ lúc Trần Mạnh Giang bị người đàn ông kia đưa đến nơi này. Hắn chỉ kịp thấy một lão già mặc vest đeo một bên kính mắt xác nhận là hắn, sau đó lại bị người kia đá xuống đây, không trói không rằng liền khóa cửa lại.
Trong căn phòng tối đen, Trần Mạnh Giang có điểm hoảng loạn, nhiều lần hướng cánh cửa kia đập mạnh kêu gào đòi thả, nhưng đáp lại hắn đều là một sự im lặng quỷ dị. Cuối cùng, người đã thấm mệt, hắn chỉ đành ngồi bệt xuống đất tựa lưng vào tường, tuyệt vọng chờ đợi.
Két…
Một vệt sáng dài từ phía trên chiếu xuống dưới mặt đất, phản chiếu một chút hơi mờ vẻ tuyệt vọng trên mặt hắn.
Quay đầu lên nhìn, chỉ thấy bóng đen che lấp lấy phần lớn ánh sáng, đôi mắt thì hiện lên màu đỏ quỷ dị, tựa như đang nhìn con khỉ.
「Chính là nó sao? Vật tế của thần. Hi vọng của chúng ta sao?」Yohan nhếch mép mỉa mai, lại không thèm ngớ tới nữa, đối với lão quản gia nói,「Xếp lịch đi, để đêm mai là tao đã nằm trên giường đ** nhau ở nước ta rồi.」
「Lão sẽ chuẩn bị máy bay tư nhân cho cậu chủ.」Lão quản gia đi theo sau lưng Yohan, liếc lại về hướng cửa hầm.
Rầm!
Cánh cửa lập tức đóng lại.
.
.
.
Đỗ Văn Quang dùng ống nhòm nhìn thấy cửa sổ ở cái biệt thự đối diện đang sáng, cái bóng hiện lên trên cái rèm, chỉ đơn giản là ba thân ảnh đang nhấp nhô theo tư thế lão hán đẩy xe bò, cũng tặc lưỡi mấy cái, cười đùa nói với Phạm Ngọc Dương:
“Kinh thật, thằng kia cũng là người biết chơi đấy.”
Phạm Ngọc Dương thì chưa kịp nói, Minh đã chen lời:
“Đài quốc gia mới cho bản tin với cái tiêu đề là ‘Hệ lụy của chơi săm’ chú mày đã xem thử qua chưa?”
“Tất nhiên, không thể bỏ qua bất cứ những tiêu đề nào nóng cả.”
“Thế theo chú mày, idol JAV nào là ngon nhất?”
“Hmm, dạo này đang nghiện em Karen Kaede, nhìn ẻm ngon vãi…”
“He he, anh mày lại thích milf hơn, nhất là cô Sayuri Hayma, măm măm…”
Tiếp đó, Phạm Ngọc Dương cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, nói đến khí thế ngất trời.
Lương Thanh Vân nhìn ba người, ánh mắt tràn đầy phán xét.
Khánh nhìn thấy điều ấy, vội vàng đứng ra giải thích:
“Đàn ông không phải ai cũng như vậy, nói mồm thì giỏi, nhưng vào việc thì…”
Nhìn ánh mắt như muốn tóe ra lửa kia, Khánh đành câm nín.
Chịu thôi, dù em nó thua tuổi mình, nhưng… dù sao mình cũng giống bọn họ là trai tân đấy…
Đoàn Chấn Phong thì ngồi bên bàn, chăm chú mài bộ dụng cụ đục đẽo của mình.
Trong lòng của hắn chỉ nhớ đến làm sao để cửa hàng đồ gỗ mĩ nghệ của ông già lại đắt khách hơn mà không cần vận dụng đến các mối quan hệ ở trong Học viện. Nơi kia, dù là một người ít nói, thế nhưng hắn hiểu được bọn họ giao tiếp như thế nào.
Dùng thứ đó chắc chắn là sẽ dính vào rắc rối, mà hắn lại không ưa gì rắc rối.
Đây cũng coi như là phiền não của một đứa trẻ vừa đến tuổi trưởng thành đi.
Đang lúc thảo luận diễn viên nào có kĩ năng tuyệt nhất, Đỗ Văn Quang bỗng nhiên hỏi:
“Bao giờ thì đột nhập?”
“Hiện tại mới chín rưỡi, đợi đến nửa đêm rồi vào.”
“Nửa đêm? Như trộm ấy.”
Phạm Ngọc Dương dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc nhìn Đỗ Văn Quang, giải thích:
“Đột kích bất ngờ, đó không phải là chiến thuật của cha ông sao? Anh dùng nó nhiều rồi, rất hiệu quả.”
Hắn giơ lên ngón cái, biểu cảm tự tin.
Đỗ Văn Quang nhún vai tỏ vẻ đồng ý, lại tiếp tục dùng ống nhòm ngắm cánh cửa sổ đối diện, cứ một lúc lại chẹp chẹp cái miệng một lần.
“Oh shit! Đưa anh mày xem với!” Minh vội nói, sợ để lọt đi cảnh hay ý đẹp nào đó.
.
.
.
0:00.
Phạm Ngọc Dương đứng trước cổng chính, đối với đám người đằng sau nói:
“Ha ha, bọn họ cũng thật tự tin, không thèm có bảo an luôn?”
“Rồi, nhưng mà tại sao ban đầu mày bản bọn tao là sẽ đánh úp nó cơ mà, tại sao lại kéo đàn kéo đống rồi chơi tập thể một lúc luôn?” Trần Thế Lam hướng ánh nhìn có phần không tin tưởng lắm đến Phạm Ngọc Dương.
“Thì đúng là đánh úp nó rồi còn gì nữa? Càng đông càng vui mà.” Dứt lời, không có điều báo trước, Phạm Ngọc Dương lập tức dùng chân phải đá cánh cổng một cái.
Rầm!
Ầm!
Cả hai cánh cổng đổ sập xuống, gợi lên một tràng bụi mù mịt.
Đỗ Văn Quang không nhịn được chửi bậy:
“Mẹ nó, lúc đầu bảo đánh du kích, mà giờ ngang nhiên đạp thẳng cổng, định tái hiện Dinh độc lập hay gì?!”
Lúc này, kẻ đầu têu quát lớn:
“Mấy thằng chim bé, mau ra đây đầu hàng!”
Trên cửa sổ tầng ba, một cánh tay bất ngờ kéo khung rèm, chửi đổng:
“(Thằng chó nào đêm hôm khuya khoắt đến đây phá làng phá xóm đấy?!)”
“?”x3.14
Cả đám ngơ ngác.
Phạm Ngọc Dương bình thường không đáng tin cậy là thế, nhưng trong lúc mọi người đang đứng máy não bởi tràng chửi rủa bằng tiếng Anh kia thì hắn đã nghĩ đến cái gì, hơi biến sắc, hướng người kia nhìn.
Lơ lửng, hắn dần dần cách mặt đất mà bay lên, không quá lâu đã đối mặt với người kia.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.