Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Chương 36: Mặt nạ da người
Bến cảng Sông Hồng.
Đêm đến, giữa bầu trời treo lấy một vầng trăng lưỡi liềm, xung quanh vương vãi vài ngôi sao lấp lánh.
Lặng gió người yên, là thời điểm đủ tốt để g·iết người phóng hỏa.
Bến cảng không lớn lắm, đã bỏ hoang được khá lâu rồi nên mọi thứ xuống cấp trầm trọng, may mắn cai trục cần cẩu chưa bị tháo dỡ, thế nên Hồ Hiển liền chọn nó làm nơi ẩn núp.
Trong cabin, hắn đặt laptop lên bệ điều khiển, ánh mắt đang theo dõi mấy cái tab trong màn hình.
Bom lưới, đó là loại v·ũ k·hí khu vực mà hắn đang nghiên cứu.
Mỗi quả bom đều được trang bị một bộ phận nhận và truyền phát sóng liên tiếp, trình tự nổ có thể là lần lượt hoặc đồng thời, tùy ý người điều khiển muốn như thế nào. Ngoài ra còn có bộ phận tự hủy chất nổ, vô hiệu hóa quả bom.
Click tạm ẩn đi các tab có thông tin theo dõi về mấy quả bom, di chuột mở lên ba tab nữa, đều là những chiếc CCTV ẩn mà Hồ Hiển đã lắp đặt từ trước.
Bến cảng không lớn lắm, thế nên việc theo dõi toàn bộ cũng không cần quá nhiều. Hắn chỉ sử dụng có năm chiếc CCTV, phân bố hợp lý không góc c·hết. Vả lại, do có dị ứng mãnh liệt với những tình tiết mà kẻ địch có thể phát hiện được CCTV nên hắn cũng không định lắp nó quá gần, khoảng cách vừa đủ.
Mà liếc lên cái CCTV số 1, hình ảnh hiển thị là một cái thùng container, ánh sáng từ cửa sổ hắt ra chứng tỏ bên trong tất nhiên có người. Lại nhìn sang chiếc CCTV thứ hai, một người thanh niên đứng tựa lưng vào cửa, hình ảnh vào bên trong không rõ lắm, nhưng có thể nhận ra phần nào trong kia có một người ngồi bàn ăn, đằng sau có một người khác, Hồ Hiển đoán đó có thể là người nào đó đại loại như người giúp việc các thứ.
Nhận thấy mục tiêu vẫn còn đang ung dung nhàn nhã ngồi ở trong phòng, hắn hơi giơ lên khóe miệng.
Lúc mà Hồ Hiển nhìn thấy Hyunseok phóng xe đưa Trần Mạnh Giang đi, hắn gần như đã đoán được hết diễn biến câu chuyện, chỉ kém những chi tiết là nguyên nhân cho câu chuyện mà thôi.
Sau khi về nhà, truy cập vào một chiếc CCTV gần nơi mà hắn gặp hai người kia, rất đơn giản tìm thấy được chiếc xe lao vụt qua mặt. Lại thêm một số lượng thuật toán theo dõi quãng đường xe đi, đáng tiếc cuối cùng đến ngoại thành thì số CCTV lại giảm mạnh, thế nhưng đừng quên ô tô hiện nay đã có thêm camera hành trình, do đó kết quả cuối cùng thì ai cũng đoán được.
Lúc ấy Hồ Hiển biết được, đám người nhất định sẽ rời đi, nhưng để mà dự đoán được bọn họ rời đi bằng cách nào thì lại khó. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến là bằng đường bộ, nhưng ngay lập tức phủ định.
Trên đường bộ có khá nhiều trạm thu phí đặt giữa tuyến đường liên kết các tỉnh, rất khó để bình yên đi qua mà không có v·a c·hạm.
Phương án hai là đường thủy, cũng là con đường mà hắn cho là ổn thỏa nhất, vừa nhanh đỡ dính tắc đường, vừa thông thoáng khi mà có rất ít lực lượng kiêm tra các cửa sông, phải ra đến tận biển mới có chốt kiểm soát cuối cùng.
Còn một phương án nữa mà Hồ Hiển cũng nghĩ tới đó là đường hàng không.
Cái này trực tiếp gạch bỏ vì đất nước đang làm rất chắc lĩnh vực hàng không, vì thời gian gần đây cũng đã phát hiện rất nhiều chất cấm lọt khỏi nơi kiểm quan. Không những thế, mới tháng trước cũng có tin đồn hư hư thực thực anh bạn Campuchia cho máy bay sang thăm dò.
Trở lại với con đường thủy, Hồ Hiển tra một lượt Internet thì phát hiện Hà Nội thực ra là có bốn cảng sông, nhưng một cái trong đó đã bỏ hoang từ lâu.
Xem xét đủ cả bốn cái, ba cái đầu không có vấn đề gì cả, nhưng đến cái thứ tư thì bị bỏ hoang, từ ba năm trước đã có một công ty nước ngoài nhận thầu rót vốn hồi sinh lại, định chế tạo một cảng hàng hóa thông thẳng ra biển.
Vốn thì đã rót, nhưng chậm chạp mãi phía công ty chưa hề có động thái bắt tay vào cải tạo, dường như có liên quan đến bên chi tiêu vật liệu.
Hồ Hiển lược qua đủ loại thông tin không cần thiết ở trong đó, chỉ giữ lại được vài thông tin cần thiết phía trên.
Nhưng chỉ bằng chỗ đó cũng là đủ rồi, hắn có tỉ lệ phần trăm cực lớn chắc chắn rằng đám người kia sẽ chạy đến đây tạm thời cư ngụ.
Giao tiếp với Phạm Ngọc Dương một thời gian, hắn biết, người đàn ông kia chắc chắn sẽ xách giò những kẻ ngoại lai như đám người kia lên, hoặc là g·iết, cũng có thể là đập cho nát.
Ngược lại, hắn cũng chưa từng nghe đến người kia đề cập việc tàn sát giữa chức nghiệp giả với nhau là phạm tội.
Rõ ràng, dù đất nước có bộ phận kiểm soát, nhưng dường như là mắt nhắm mắt mở làm ngơ, miễn sao không ảnh hưởng đến đời sống hiện thực là được rồi.
.
.
.
「Thuyền chuẩn bị tốt sao?」
Yohan cầm lên khăn tay lau đi vết bẩn dưới môi, ngả lưng về phía sau, hơi híp mắt hỏi.
Lão quản gia cung kính gật đầu, trả lời:
「Mọi việc ổn thỏa rồi, cậu chủ. Hai tiếng sau là có thể bắt đầu rời đi.」
Yohan lười biếng gật đầu, lấy điện thoại bắt đầu lên mạng.
Lão quản gia cẩn thận thu hết bát đĩa sao cho không gây ra bất cứ một tiếng động nào ảnh hưởng tâm trạng của chủ nhân.
Hyunseok đứng suốt từ nãy tới giờ nên cũng có chút mỏi chân liền vào trong nhà, ngồi phịch xuống ghế, bắt đầu lấy ra một tấm mặt nạ da người.
Yohan thấy thế cũng nổi lên hứng thú, lên tiếng hỏi mượn, Hyunseok cũng không cự tuyệt đưa cho gã.
Tiếp nhận tấm mặt nạ da người, hơi dùng ngón tay nhẹ nhàng chà xát mặt nạ, hắn cũng không thể không cảm thán tài tình của người kia:
「Rất mỏng, gần như chưa đến một li, trình độ của anh cao đến vậy sao?」
Hyunseok cười cười, không đáp lời gã thiếu gia kia, chỉ là dùng ánh mắt như nhìn vật phẩm nhìn gã, lời nói bình tĩnh mà nội dung thì tràn đầy máu tanh:
「So với tấm da mặt mới lấy được này, tôi lại càng thích lớp da mặt điển trai kia của anh hơn đấy.」
Uy h·iếp, Yohan hiểu ý hắn là vậy, nhưng gã không sợ.
Đừng đùa, Yohan tự tin chính mình độc ác hơn bất cứ ai, do đó, hắn cũng không sợ lời đe dọa kia.
Lật lớp mặt dưới lên, nó không phải là lớp da không như chúng ta tưởng tượng mà tràn đầy những đường dây thần kinh màu tím đen bao quanh.
「Thật đẹp!」Yohan nhẹ giọng cảm thán.
Lại liếc lên nhìn người đàn ông kia, hai mắt biểu hiện trí thông minh, hắn vạch trần:
「Nhân tiện thì, lớp da mặt đó của anh cũng là giả, đúng chứ?」
「Ha ha! Đúng là vẫn không thể qua mặt được ông chủ đâu.」Nói xong, Hyunseok hơi chạm nhẹ ngón trỏ lên điểm thái dương của mình, vân vê một lúc, dường như đã chạm đến điểm khấp, liền giữ chặt kéo xuống.
Da mặt rơi, để lộ ra khuôn mặt chỉ toàn có cơ với thịt, hai viên tròng mắt cùng hai cái lỗ mũi, tràng diện tương đương kh·iếp người với những kẻ yếu tim.
「Vậy ra Vô Diện cũng không phải là biệt danh mà người đời tùy tiện đặt.」Yohan hiểu ra.
Hyunseok, hay có thể gọi hắn với biệt danh Vô Diện, sát thủ lọt top 50.
Hắn thực sự không có khuôn mặt.
Lúc này, thanh âm của hắn trở nên ồm ồm, nói:
「Ta không có khuôn mặt, mượn lất một cái mặt có gì sai?」
Cách thức gây án của hắn cũng rất đơn giản, cải trang tiếp cận, sau đó là một phát chí tử. Sau khi á·m s·át thành công, lột đi lớp da mặt của người bị hại, biến nó thành dụng cụ cải trang của chính mình.
Lại gắn lớp da mặt về vị trí cũ, giọng nói cũng hết ồm ồm, mang theo trêu tức:
「Cầu mong anh c·hết sớm sớm đi tí, để tôi có thể lấy được lớp mặt nạ kia. Không biết lúc lột ra nó sẽ thế nào đây?」
Vứt xuống lời nói, hắn lập tức rời đi chỗ khác, đi đâu thì là một dấu chấm hỏi.
p/s: lão nào đọc đến đây rồi thì cho cái nhận xét truyện hay hoặc tác viết như cẹc đc ko? :'))
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.