Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Chương 37: Xé da mặt
Chương 37: Xé da mặt
Làm thế nào để người thường có thể g·iết Chức Nghiệp giả một cách triệt để đâu?
Hồ Hiển đã có đáp án cho câu hỏi này.
Nó không quá thâm sâu, dính tới quá nhiều tri thức, mà cực kì đơn giản, gói gọn trong bốn chữ, hoả lực đầy đủ. Đây không phải một đáp án quá bất ngờ, vì trước đó đã có lúc hắn từng hỏi Phạm Ngọc Dương, và cuối cùng đạt được đáp án này.
“Chỉ cần người kia chưa đạt đến bậc thang thứ nhất, thế thì cũng không cần sợ, còn dư một hơi thì cũng coi như đã xuống đài.” Đây là nguyên văn câu nói lúc ấy của hắn.
Do đó, Hồ Hiển cũng dựa vào đây mà cải tiên bom lưới, gia tăng cường độ sát thương, nhưng cũng đồng nghĩa giảm đi nhiều độ ổn định.
Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại cũng đã là 21:32, cách thời gian hắn thực hiện kế hoạch còn khoảng gần nửa tiếng nữa, nên cũng không dự định làm gì cả, yên tĩnh chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng, kim giờ cũng chạm đến số 10.
「Ài, cũng thật buồn chán, thực sự không muốn đưa mấy em gái kia cho tên kia…」Yohan buồn bực ngán ngẩm, tựa vào ghế, tay liên tục lướt lên lướt xuống. 「Còn bao lâu nữa thì có tiếp ứng?」
Lão quản gia trực chờ sẵn ở bên cạnh, nghe hỏi liền lập tức cung kính đáp:
[Cậu chủ, còn năm phút nữa là đến. |
「Ài, thế bảo nó nhanh đến đi」Yohan không kiên nhẫn phất phất tay, chợt nhớ ra cái gì, lại hỏi 「Đúng rồi, cái tên thích lột mặt người đâu?」
「Cậu chủ, Huynseok đang… ngủ ngoài bến.」
[Hả? Ngủ ngoài bên? Người này cũng thật tuỳ tiện. Thôi bỏ qua, đợi đến bao giờ tiếp ứng đến thì gọi hắn tỉnh dậy. Hơn nữa cũng chuẩn bị một ít, tôi muốn mua lấy một tấm trong số đó. ]
[Được, cậu chủ. ]
Lão quản giao gật đầu chuẩn bị rời đi, nhưng vừa mới quay người, hắr chợt nhận ra cái gì, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh lét, nhanh chóng lùi lại trước mặt Yohan, đem hắn bảo vệ gắt gao ở phía sau.
Nhưng nguy hiểm cũng không đến từ phía trước, mà là… phía sau!
Uỳnh!
Một luồng ánh sáng loá mắt từ đằng sau hai người hiện ra, ánh sáng đến trước, sau đó là âm thanh to lớn, tựa như thần minh cuồng nộ, cuối cùng xuất hiện là luồng sóng nhiệt cực mạnh, kết hợp với ngọn lửa trắng xanh, nhiệt độ có lẽ hơn hai ngàn độ Celcius, có thể khiến cho sắt thép cũng nóng chảy, mạnh mẽ hướng tới vị trí của hai người, tựa như con ác ma từ địa ngục bò ra, muốn nuốt chửng bất cứ thứ gì ở trên đường.
Lão quản gia không nói lời thừa thãi, lập tức sử dụng nghề nghiệp của mình.
[Shipper]
Lão bắt được Yohan, lập tức thực hiện kỹ năng thứ nhất, vận chuyển.
Không có bất kì hiệu ứng kì diệu nào cả, chỉ cé thân ảnh của Yohan lập tức biến mất.
Sau khi bảo đảm cho an toàn của chủ nhân trong lúc nhất thời sẽ không bị nguy hiểm, lão quản gia cũng tự thực thi kỹ năng phụ thuộc lên trên chính mình, dịch chuyển tức thời.
Mỗi ngày chỉ có thể dùng nó một lần, mà lại, kĩ năng này tiêu hao ‘chất’ cực kì khủng bố, có thể nói là trong nháy mắt bị hút gần như khô cạn.
Thân hình hắn vừa mờ ảo biến mất, lửa lớn trong nháy mắt bao phủ hết vị trí của hai người, không có một chỗ trống nào cả.
Bến cảng.
Yohan lười biếng nằm ngủ, dãi hơi rớt ra một chút. Chợt, nhận ra nguy cơ đến gần, hắn hơi nhăn lại mi, từ tư thế nằm lập tức bật dậy, không có chút chẩn chờ nào mà nhảy xuống sông. Đây cũng là lý do vì sao hắn nằm ở đây, gặp phải nguy hiểm còn có thể trốn. Ngoài ra, còn một lý do đặc biệt nữa, hắn muốn thử phản sát người đánh lén kia.
Một trong những điều mà hắn ưa thích nhất khi tiếp nhiệm vụ, đó chính là tại lúc nhiệm vụ đứng ở ranh giới thất bại kia, lật bàn.
Người vừa mới đưa được nửa cái thân xuống dưới nước, bờ đê lập tức bị nổ, gạch đá nát bươm bay tứ tung cùng với sóng nước tác động khiến hắn suýt quậy loạn tay chân. Ổn định lại tin thần ở dưới nước, Huynseok mới ngoi đầu lên nhìn.
Không có gì bất ngờ, cả khu bến cảng đều bị lửa và khói bụi bao vây, nhìn kỹ cũng có thể thấy một đống gạch đá vỡ vụn bị ngọn lửa nuốt chửng.
「Con mẹ nó, thằng điên nào chơi lớn thế này đây?!」
Huynseok không hiểu, dựa theo như thường thức, hoặc có thể là chín mươi chín bộ phim hành động, ở những khu vực gần trung tâm như này, đầu tiên sẽ đánh úp rồi sau đó đến tình thế bắt buộc mới cho nổ sao?
Má nó, trực tiếp cho nổ luôn?
Không đúng quy trình!
[À:...] Than nhẹ một tiếng, hắn cũng đành chịu, [Đoán chừng ông chủ cũng đã dữ nhiều lành ít. |
Huynseok vội vàng đánh trống lui quân vì hắn biết, dưới tình huống này, chỉ sợ là chạy trốn còn không được chứ đừng nói là phản sát. Chớp thời cơ mà chạy mới là quyết định đúng đắn.
Một lý do khác nữa là vì, hắn đoán được rằng những người kia đang trên đường đến đây.
Phạm Ngọc Dương, cái tên này như sấm bên tai với tất cả những thanh niên tài tuấn trên cả thế giới, cùng cấp độ, cùng lứa tuổi.
Thực sự cũng không ai biết người kia từ kẽ đất nào chui ra, dùng sức một mình gỡ to đầu gần như cả thế giới. Xuất thân bình thường, tổ tiên bình thường, tất cả mọi thứ đều bình thường, duy chỉ có sức mạnh là quá khoa trương, tốc độ tăng tiến cũng cực nhanh, theo nhiều nguồn tin không biết có đúng. hay không tiết lộ rằng, tù lúc người kia mở ra chức nghiệp đến hiện tại, dùng chưa đến bốn năm!
Năm năm, khái niệm gì đây?
Phải biết, chính như hắn, Huynseok, tự cho là mình cũng thuộc hàng ngũ thiên tài, mất hơn bảy năm, nhưng cho đến hiện tại, mới chỉ hoàn toàn ổn định lại ở cấp bậc này, không biết tương lai có tiến thêm được không.
Mà người kia, chưa đến bốn năm!
Chiến lực, kinh nghiệm người kia đều có đủ cả, dù hắn có trẻ trung, nhưng không có a¡ dám đi hoài nghỉ rằng, sau khi “vị kia' về quê trồng sau nuôi cá, người này nắm chắc sẽ là lãnh đạo mới.
Huynseok nhìn rõ hiện thực, thế nên trực tiếp chạy… à không, bơi trốn.
Một lúc sau, trong mắt hắn hiện lên cuồng hỉ.
Ngon, khổ chủ tới rồi!
Đúng như mọi người đang nghĩ, bơi ở đằng trước, cách hắn hơn trăm mét chính là Yohan.
Lúc này, bộ dáng quý công tử kia đã biến mất, thay vào đó là vết thương toàn thân, quần áo đã sớm rách nát.
Kết hợp với nước, cả người gã đều trở nên bẩr thỉu, như một gã ăn mày núp dưới gầm cầu.
Huynseok cũng không dự định lớn tiếng gọi mà tăng tốc bơi về chỗ Yohan, hắn sợ người nổ bom phát hiện vị trí của mình, tiếp đó hoả lực bao trùm thì lại khổ. Hắn không có nghỉ ngờ chút nào rằng, người kia đã cé thể mang bom đến nổ, vậy thì tại sao không thể có các loại vũ khí sát thương như RPG, thậm chí là máy bay đâu?
Chưa đến bậc thang thứ Nhất, tích huyết trùng sinh, hắn cũng không dám cầm mạng ra đùa.
Quanh năm di chuyển linh tỉnh để thực hiện nhiệm vụ của một sát thủ, trải qua đủ mọi loại môi trường, cộng thêm việc hắn là chức nghiệp giả, thể lực cùng sức khoẻ chắn chắn hơn Yohan rất nhiều, do đó, chưa đến một phút, hắn đã lặng yên tiếp cận đến đằng sau khổ chủ.
[Yohan?] Huynseok giả bộ ngạc nhiên nhẹ giọng gọi.
Mang trong mình tâm tình lo lắng, thời khắc sợ từ đâu có tay bắn tỉa xuyên thủng đầu mình, lại nghe được ai đó gọi tên, Yohan giật mình, ngay lập tức nghĩ đến lão quản gia, không thèm nghĩ nhiều mà quay đầu lại, nhìn đến người sau cũng ngạc nhiên, nói:
「Huynseok?! Sao lại…」
Còn chưa kịp dứt lời, Huynseok lập tức chộp lấy cổ họng gã, hơi dùng chút sức mạnh, khiến người sau lập tức thiếu đi dưỡng khí, vội vàng quẩy đạp.
Thế nhưng thật đáng tiếc, Yohan chỉ là một người bình thường, mà sức mạnh bàn tay Huynseok thì lại cực mạnh, tựa như một cái kìm sắt kẹp chặt lấy cổ gã, dù quẫy đạp có mạnh đi sao chăng nữa cũng không thể lung lay.
「Ngươi… mày… định… định làm gì?」Yohan cố gắng nén lấy sợ hãi, giọng nói đứt quãng hỏi.
Huynseok nở một nụ cười mà hắn cho rằng thật vui vẻ, nhưng ở trong mắt Yohan, hay có thể là những nạn nhân mà trước đó hắn đã gặp tước đoạt lấy khuôn mặt, nó lại giống như ma quỷ. Giọng nói của hắn tràn đầu vui sướng, nhưng vì lý do an toàn, trước tạm nhịn cười, chậm rãi nói:
[Ông chủ, ngài có biết là tôi đã thèm cái lớp da mặt của ngài lâu lắm rồi không? ]
Yohan lập tức quẫy đạp dữ dội hơn, nhưng cũng không thể làm gì hơn là mở miệng cầu xin tha thứ:
「Tha… tha… cho… tao…tiền… tiền dư xài!」
「Ngài thấy tôi giống thằng nghèo lắm sao? Tôi thích lớp mặt của ngài hơn, hì hì…」
Nói xong, không đợi ông chủ mở miệng lợi dụ hay uy hiếp, lập tức dùng ngón cái và ngón trỏ đặt ở trên trán, góc trên cùng bên trái, hơi nhéo lên một chút da, sau đó, tựa như là bóc tem, trực tiếp xé rách xuống.
Khuôn mặt tuấn tú, đủ để làm xiêu lòng rất nhiều người con gái, giờ đây trở thành một đống cơ và thịt nhúc nha nhúc nhích, máu cũng tựa như suối phun ra.
[Ư... ưu... a... a... a...]
Yohan trải nghiệm được cảm giác đau xé da mặt kia, đương nhiên, là một kẻ hiếm khi chịu tổn thương như hắn, không thể chịu được mà ngay lập tức kêu gào lên. Nhưng Huynseok nào để hắn chịu được như ý, lập tức bóp cổ họng gã chặt hơn. Trên mặt hắn hiện một nụ cười, điên rồ, thậm chí so với vừa nãy, hơn cả ác quỷ!
Ngán ngẩm người này giãy dụa, hắn lập tức dùng thêm sức lực bóp gãy cổ, sau đó chán ghét ném lên biển lửa. Cả tấm da mặt thì cất vào bên trong túi zip, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Hắn cũng có chút nghỉ hoặc, dù Yohan không hét lên, nhưng với khoảng thời gian không. tính ngắn như vừa nãy, chỉ sợ người kia cũng sẽ phát hiện ra bọn hắn, nhưng tại sao lại không. thèm tân công?
Nghĩ cũng không ra, thế thì cứ tạm thời bỏ qua đi.
Dưới chân cẩn trục.
Hồ Hiển nhìn trên màn hình điện thoại có một điểm đỏ lấy một tốc độ không bình thường tiến lại, đoán được là nhóm Phạm Ngọc Dương đã phát hiện vụ nổ, nhanh chóng tiến lại, cũng không muốn bại lộ rằng mình là người cho nổ cả cái bến cảng, liền dùng ống nhòm nhìn qua mặt sông, đúng là Huynseok.
Khuôn mặt lạnh lùng, quay người rời đi.
“Con chuột sắp đến bẫy.”
Oanh!
Lại thêm một tiếng nổ lón, vì cách nhau gần nên Huynseok cũng giật mình nhìn lại, chỉ thấy trên đầu mình, đang có thứ gì che lấy bầu trời. Hắn hơi ngẩn ra, sau đó sắc mặt lập tức biến xanh, chửi bậy một tiếng tăng tốc bơi đi.
Nhưng không kịp rồi, trước khi thứ to lớn trên đầu rơi xuống, trước đó đã có một vài vật nhỏ khác rơi xuống rồi.
Thị lực tốt, Huynseok lập tức nhận ra đó là cái gì.
Bom, con mẹ nó, tật cả đều là bom!
Không kịp để hắn phản ứng, những quả bom chỉ kịp chạm đến nước, lập tức hiện ra một chút ánh đỏ, sau đó là màn lửa to lớn lan tràn ra xung quanh, kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc, cùng với luồng sóng khí cực lớn có thể đè ép bất cứ kẻ nào.
Huynseok mặt xám như tro tàn, cờ bí đành vội vàng lặn xuống dưới nước.
Oanh! Oang! Oanh! Oanh! Oanh!
Bao nhiêu tiếng nổ đại biểu bấy nhiêu quả bom, thậm chí liều lượng và sức công phá còn lớn hơn cả những quả bom ở trên bờ, lập tức tạo ra một đoạn thuỷ triều nhỏ tạt ra xung quanh, lao hẳn lên bờ, dập tắt đi gần hết đám cháy tại bến cảng.
Lửa vội vàng tắt đi, để lộ ra khung cảnh tan hoang, vết đen khắp nơi, mùi bụi bặm cùng khét tràn ngập, cả khu vực vẫn bị bụi cùng khói nuốt lấy.
Trên đây, chỉ thấy một bộ xác chết cháy đen, còr lại cũng không còn bất cứ thứ gì cả.
p/s: các vị, tác vẫn sống
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.