Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Chương 39: 【Lập trình viên】cùng lịch sử
Lập trình, theo như định nghĩa, là một quá trình viết các dòng mã lệnh, hay thường gọi tên tiếng Anh là code, nhằm điều khiển máy tính thực hiện các tác vụ cụ thể.
Chuyên ngành thì nhiều, như phần mềm, website, game, ứng dụng di động, an ninh mạng, …
Nó chỉ là một nhánh của công nghệ thông tin, hay IT.
Nó xuất hiện từ những năm 40 của thế kỉ XVIII, do bà Ada Lovelace, được coi là lập trình viên đầu tiên, đã viết một thuật toán cho Máy phân tích của Charl·es Babbage, một máy tính cơ khí lý thuyết, và nó cũng được coi là chương trình máy tính đầu tiên. Có lẽ, từ giây phút ấy, ở giây phút mà cái nghề [Lập trình viên] sinh ra, trong cõi u minh đã khắc ghi nó vào trong.
Nhưng mãi đến khoảng những năm đầu thế kỉ XX, trên thế giới mới ghi nhận được một người đầu tiên sở hữu chức nghiệp này.
Tin tức ấy là Hồ Hiển đọc được từ một phần văn bản nào đó, nhưng đó là chuyện của thời gian sau, hiện tại, hắn đang nếm thử truyền thâu dữ liệu vào bên trong xem như thế nào.
Kết quả không có gì khác, đều thất bại, lỗi cú pháp liên tục hiện lên che kín tầm mắt của hắn.
Hắn đã nhiều lần tự hỏi, truyền thâu các loại câu lệnh của đủ các ngôn ngữ lập trình như bộ ba chữ C, Pascal, Python, Java, PHP, Ruby hay Go, tất cả đều báo lỗi.
Hồ Hiển biết rằng ý nghĩ này của mình ngây thơ, dù sao thử cũng không mất cái gì, nhưng như dự đoán, không được.
Nhìn vào mặt giao diện, click vào plug-in thứ nhất, dù hắn đã làm nhiều lần rồi, nhưng vẫn làm lại, biết đâu trong đầu lại có linh cảm gì đó thì làm sao?
【Tên: Thiết bị nhập】
【Mô tả: Đừng nghĩ nhiều, nó chỉ có chức năng là nhập dữ liệu mà thôi, không còn gì khác.】
【Thuộc tính: Phi vật lý】
【Thời hạn: 167: 32: 09】
[Thiết lập: có thể chỉnh sửa]
Hồ Hiển chọt phát hiện có chỗ đổi mới, có hai dòng thêm vào, [Thuộc tính] cùng [Thiết lập] vì nửa tiếng trước hắn cũng có mở ra một lần, nhưng lúc ấy không có. Hơi động suy nghĩ, một khung hình ảnh đặt lên phía trước:
【Vui lòng chọn hệ điều hành】
Hướng ánh mắt xuống nhìn, hắn đếm được 17 loại, tương ứng với đủ các hệ điều hành đã xuất hiện trong lịch sử loài người, và cũng bao hàm đủ các chức năng khác nhau.
Như Android hay iOS thì trực tiếp loại bỏ, vì vốn dĩ hai hệ này không chuyên về lập trình hệ thống cùng phần mềm.
macOS hay Linux cũng loại bỏ đi nốt, vì hắn dùng Windows thuận hơn. Còn những hệ điều còn lại cũng không chọn, vì hắn ít khi tiếp xúc đến
Đối với những plug-in còn lại, do thời gian cũng đã đủ, hắn lập tức thiết lập giống như Thiết bị nhập.
Không tốn quá nhiều thời gian để làm xong, một khung thoại xuất hiện, làm Hồ Hiển biết rằng quy trình đã đúng.
[Xử lý hoàn tất!]
[Vui lòng chọn ngôn ngữ lập trình(Có thể chọn nhiều lựa chọn)]
Hồ Hiển có học qua nhiều ngôn ngữ, nhưng để nói là hiểu rõ nhất, có lẽ là C++ và Python, thậm chí C++ có chút nhỉnh hơn.
[Đang tải môi trường...]
【Hoàn tất! Sẵn sàng sử dụng!】
Giao diện thoáng biến đổi, từ những khung thoại cố định trong không trung, nay đã biến mất, hắn cũng vô thức nói:
“Sao lại có điểm giống Visual Studio?”
Nhưng phải nói điểm nói thật, đối với hắn thì giao diện này quen thuộc, dễ dùng, nên không quá lâu để làm quen.
Thử nhập vào chương trình mà hầu hết lập trình viên đều phải tạo lần đầu triên trong đời, ‘Hello World’ may mắn, nó chạy được bình thường.
Nhìn vào dòng đầu tiên,【#include iostream】 Hồ Hiển hơi xoa hai bên thái dương. Hắn biết, mình sắp phải chui trong nhà nhiều ngày rồi.
Phía trường học không cần phải lo, bên kia có người mà hắn hay nhờ điểm danh hộ, là ai? Tất nhiên là thằng Tiến rồi chứ còn ai. Còn nếu như phải thi, không sợ, trước hôm thi ôn lại bài tập một lần là đủ rồi. Đương nhiên, lời này ở hiện tại đều là nói trêu nói cười, như đứa nào thông minh thì thật tin, còn những đứa mà học chỉ vừa đủ qua môn, cũng coi là nửa tin nửa không tin.
Tin thì do nó vừa đủ qua môn, còn không tin, đương nhiên bởi vì nó tạch chứ còn gì nữa.
Nói vậy, như nếu như là thằng Tiến nghe được, tất nhiên sẽ tin tưởng không nghỉ ngờ, nó biết rõ học lực của hắn.
Xác định phương. hướng, Hồ Hiển cũng không còn mông lung. nữa, lập tức nhắn tin cho Tiến nhờ nó điểm danh hộ, sau đó cũng không còn đoái hoài gì nữa, lập tức tiến vào trạng thái.
Bộ quản lý.
Ngục phạm.
Trong khung lồng kính, một ông lão đang ngồi trước bàn làm việc, tư thế nghiêm chỉnh, rất có một phen khí độ, người ngoài nhìn vào còn tưởng đó là một vị giám đốc hay chủ tịch nào đó đang làm việc. Nhưng n¿c cũng chỉ gần là, khi mà trước mặt người kia đều hoàn toàn trống trơn.
“Thật khó giải quyết!” Đỗ Văn Không nhíu mày nói.
Cả đám người cũng không tiếp lời, không khí nhanh chóng hạ xuống. Phạm Ngọc Dương bình tĩnh nhìn người ở trong, không nói lời nào.
Không sai, bên trong kia chính là lão quản gia của Yohan, lúc đám người phát hiện, lão đã bỏng mất một nửa cơ thể, hơi thở thoi thóp. Điều này cũng nghiệm chứng lời nói lúc trước mà Phạm Ngọc Dương nói với Hồ Hiển, rằng Chức Nghiệp giả tuy rằng sinh mệnh có chút ương ngạnh, nhưng nếu như hoả lực đầy đủ, vẫn có thể giết.
Mà đám người có một tay bác sĩ đại tài Đào Bình Minh, nên không có chút sai lầm nào mà có thể mang lão quản gia từ cửa tử trở lại.
Nhưng cũng kể từ lúc mà lão tỉnh lại, cũng không nói một lời, hành động tựa như máy móc, chỉ có những tuyến hoạt động cố định, như hiện tại, chính là tỉnh, đi, ngồi, ăn, đi, ngủ.
Mặc dù cũng có nhờ 【Bác sĩ tâm lý】xem qua, nhưng cũng không có tí chuyển biến nào.
“Sợ là đã phạm phải chuyện gì đó, linh hồn tổn hại.” Phạm Ngọc Dương nói, đây cũng là nguyên nhân hắn không phát hoả lên người lão ngay sau khi lão tỉnh dậy.
Đỗ Văn Quang hơi nhíu mày, nói:
“Không lẽ từ bỏ ở đây?”
Phạm Ngọc Dương biết có đi xem thêm nữa cũng vô ích, liền quay người rời đi, đám người cũng đi theo ở phía sau.
Nói là đám, thực ra chỉ có bốn người, gồm Phạm Ngọc Dương là một, còn lại là đám bọn Đỗ Văn Quang.
“Người của Bộ ở phía Hàn Quốc đang thám thính tin tức, vẫn cần đợi một thời gian.” Phạm Ngọc Dương trả lời câu hỏi lúc trước, ba người cũng không nói thêm.
Lại chờ thêm chốc lát, khi thang máy lên đến tầng hầm -1, lúc này Lương Thanh Vân mới mở miệng đò hỏi:
“Vậy lần này anh để bọn em vào lại đất liền là có dụng ý gì? Không phải lè nuôi không đi?”
Phạm Ngọc Dương hiếm thấy nở nụ cười, đã rất lâu kể từ lúc nghe tin dữ đến giờ, khuôn mặt hắn vẫn luôn mang một màu u ám.
Mặt lành, tự nhiên lời cũn tốt. Hắn chỉ hơi lắc nhẹ đầu, cười nói:
“Nuôi báo cô thì tất nhiên là không, nhờ hỗ trợ sự tình chắc chắn sẽ có.”
“Là gì?” Đoàn Chấn Phong hỏi.
Nghe lời ấy, duy có Phạm Ngọc Dương bình tĩnh tiến lên, còn lại hai người thì trừng lớn hai mắt nhìn Đoàn Chấn Phong, không giấu được ngạc nhiên.
“Hả? Mặt tôi dính gì sao?” Thấy hai người nhìn mình có chút không biết làm sao, Đoàn Chấn Phong đành quay mặt đi chỗ khác, hắn mới chỉ là thiếu niên đâu, làm sau biết thanh niên các anh các chị ẩn ý.
Đoàn Chấn Phong cười, vừa đi vừa nói:
“Chỉ là bất ngờ, chú mày là người miền Nam, dù quen lâu thế nhưng cũng chỉ toàn nghe thấy chú mày nói giọng bắc mà thôi.”
“Thế sao…” Nghe được đáp án này, Đoàn Chấn Phong hơi nhẹ thở ra, “Bố là người Bắc, mẹ là người Nam. Lúc bé thì ở trong Nam một thời gian ngắn, về sau chuyển hết ra ngoài Bắc. Ở lâu, quen thuộc khẩu âm, cũng không biết từ bao giờ mà thay đổi.”
Câu chuyện được mở, tiếp sau đó là một tràng trò chuyện linh tinh.
Mãi cho đến một căn phòng, bốn người bước vào, trò chuyện dừng, vì trước mắt ba người là một hình ảnh trình chiếu, bản đồ địa lý Việt Nam, nhưng ở trên đó, tràn ngập điểm đỏ, lít nha lít nhít, nó còn chậm rãi di động, tựa như con kiến bò.
“Đây là?” Đoàn Chân Phong trẻ người non dạ, cũng không nhận biết bản đồ trước mắt đại biểu hàm nghĩa gì, nhưng bất cứ lúc nào, điểm đỏ trên bàn đồ cũng làm người ta liên tưởng đến gì đó không may.
Đỗ Văn Quang thì hiểu rõ, lên tiếng hỏi:
“Thứ này, nếu như em đoán không nhầm, phải chăng là vị trí của mục tiêu?”
Hắn nói lời lưng chừng, nhưng cả đám đều hiểu ý.
Phạm Ngọc Dương cũng không muốn đám người bồi hồi ở cái vấn đề này thêm nữa, gật đầu, lại trầm giọng nói:
“Có thể sẽ có một vài con ‘chuột’ còn tiềm ẩn trong nhân dân, nhiệm vụ của các em là tìm ra rồi giải quyết.”
“Đơn giản thế thôi?” Đoàn Chấn Phong hỏi lại.
Phạm Ngọc Dương bật cười:
“Còn muốn nguy hiểm hơn nữa sao? Chớ có xem thường.”
Ba người theo hướng chỉ tay nhìn lại, Phạm Ngọc Dương hỏi:
“Nhìn ra gì không?”
“Bọn chúng tụ tập theo nhóm?” Lương Thanh Vân đáp.
“Đúng vậy, những con nào sớm nhảy ra đều là con non cả, nhân viên trong Bộ vừa đủ số lượng ứng đối, nhưng những con nào mà còn chui rúc, chớ có coi thường, bọn nó đều không phải não cơ bắp như những con non kia đâu, muốn diệt trừ cũng phải ra bản lĩnh thật sự.”
Ba người không phản đối, nếu như vị này, người được xưng chiến lực trần nhà ở bậc Cao đã nói thế, bọn hắn đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Lại nói về Bộ quản lý, như trên bản đồ hiển thị là rất nhiều dấu chấm đỏ, bọn chúng che lấp gần như hết tất cả các dấu chấm xanh.
Trên đó, duy chỉ có ba dấu chấm xanh là không thể nào che lấp được, tương ứng với ba nơi đặt cơ quan của Bộ quản lý: Hà Nội, Đà Nẵng, Hồ Chí Minh.
Hà Nội là thủ đô, thế nên tổng bộ đặt ở đây, Đà Nẵng và Hồ Chí Minh là đại phân bộ.
Từ ba vị trí điểm xanh to lớn kia ra, các tỉnh còn lại đều sẽ có một tiểu phân bộ trực thuộc cùng quản lý tại trên thành phó của tỉnh.
Từ đây lại chia xuống đến huyện, xã, tương tự như cơ quan hành chính bình thường.
Nhân số thì sẽ có sự điều chỉnh tuỳ thuộc vào tỉnh ấy, nhưng thứ để tham khảo chính thì sẽ là Vị trí địa lý, sau đó mới là dân số.
Thí dụ như các tỉnh vùng biên giới ở Lạng Sơn hay Điện Biên, số lượng nhân viên được điều đi thường sẽ nhiều hơn, số lượng nhân viên ngoài biên chế thì lại tuỳ duyên.
Vào những thời khắc giống như hiện tại, khi mà cả nước đều gặp phải ‘chuột’ từ Tổng bộ sẽ gửi lệnh văn bản ngắn không quá hai mươi chữ cái hạ lệnh.
Tất nhiên, sẽ không ai thích làm hộ mà không có lợi ích, thậm chí, sợ là sẽ có người nhắm mắt làm ngơ.
Điều này cũng đã được dự đoán trước, nên trong bản hợp đồng bảo mật cùng danh sách, lại ở dòng thứ 10 có một điều khoản:
“Khi lệnh văn bản dùng màu đỏ tượng trưng, mọi công dân được đăng ký trong danh sách đều phải tuân theo điều lệnh của Đội trưởng địa phương vô điều kiện. (Có thể tính công tích hoặc không)
Nếu lệnh văn bản nằm ngoài màu đỏ, quá trình tuỳ thuộc vào công tích mà tính điểm công tích.”
Mà lần này, Bộ quản lý cũng chỉ nhận định sự kiện ‘Chuột sinh sôi’ cũng không phải rất nguy hại, thế nên lệnh công văn phát xuống bên dưới mới chỉ là màu vàng.
Lệnh này vừa ra, khắp nơi trên cả nước trở nên nhốn nháo.
Người bình thường thì sẽ không cảm thấy gì, nhưng trong giới siêu phàm lại loạn thành một bẩy.
Cứ mỗi đêm, có thể ở bất kì nơi nào, trong ngõ hẻm, ngoài đường cái, sân thượng, hoặc bất kì góc tối nào cũng sẽ có một cái xác lặng yên ngã gục, nhưng chỉ qua mười lăm phút, nó sẽ được xử lý sạch, bởi vì Công ty tồn tại.
Công ty lúc đầu muốn tự mình dọn dẹp chuột, nhưng về sau phát hiện nhân viên không đủ, thế là kêu gọi Bộ quản lý hỗ trợ, thế nhưng Phạm Ngọc Dương ở trong buổi họp lại đề nghị rằng để cho Bộ xử lý, còn Công ty xử lý hậu sự.
Mọi người cũng phát ra nghi hoặc, việc không cần quá sức, ôm vào làm gì?
Phạm Ngọc Dương lúc ấy nói:
“Đã năm năm chưa có đại sự gì rồi, tuy nói trong dân gian hay xảy ra chuyện, nhưng nó vẫn chưa đủ, nếu để sức mạnh trong dân gian kia ngâm quá lâu, sợ là lúc gặp đại sự lại luống cuống. Liền coi đây là một hồi diễn tập cùng bồi luyện đi.”
Nhất thời, tràng diện ầm ĩ, có người phản đối, có người đồng ý.
Nhưng Phạm Ngọc Dương ẩn ẩn đã được coi là người kế vị lão Bộ trưởng, vả lại số người đồng ý lớn hơn, lệnh được thông qua, màu sắc quyết định là màu vàng, biểu thị mọi người đối với sự kiện coi trọng.
Và sự kiện lần này cũng được mệnh danh là “Chuột sinh sôi" ngụ ý bầy chuột con đàn cháu đống.
Và nó, cũng gõ lên một hồi chuông cảnh báo cho mọi người.
Có lẽ không chỉ còn ‘loại’ chuột này!
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.