Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 40: Hỗn loạn, bắt đầu!



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 40: Hỗn loạn, bắt đầu! Cạch! Nhìn thấy bên trong tủ lạnh không còn thứ gì cả, Hồ Hiển dự định ra bên ngoài mua thêm chút gì đó để ăn. Đã qua ba ngày kể từ lúc hắn chui rúc trong nhà chỉ để ‘lập trình’ nhưng kết quả cũng không phải tệ lắm. Cẩn thận đóng lại cổng, hắn khởi động lên một chức năng, ‘rada’. Cơ thể, nó cũng được mặt giao diện coi như là một “engine' tích hợp mặc định, khi cần sử dụng chỉ cần truy cập. Lúc mới đầu, Hồ Hiển khó làm quen với việc này, chỉ riêng việc tìm hàm và cú pháp truy cập cũng khiến hắn tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng thì lần mò ra được “bộ não và “làn da“. Rada có khả năng phát sóng nhờ sử dụng “chất làm nhiên liệu thôi phát cùng kích thích sóng não gia tăng tần số lên cao. Và khi thu lại tín hiệu phản hồi, sẽ sử dụng “bộ cảm biên ở da thu lại, bằng cách gia tăng hiệu suất sử dụng của các dây thần kinh xúc giác. Nhưng nếu như thế thì chắc chắn một loạt các cảm giác sẽ thay nhau tràn tới, thế nên khi thiết lập phạm vi, chỉ có đặt ở các vị trí khác nhau trong cơ thể, phân làm các điểm nhỏ, lần lượt là mi tâm, hai mu bàn tay, một vài cái ở quanh vị trí cổ. Nguyên lý của rada cũng đơn giản, khi nó chạm đến vật sống thì sẽ có sự giao thoa sóng nhẹ với sóng não, đoạn giao thoa sóng này cũng sẽ theo thời gian thực mà được truyền về.
Hiện tại rada có thể mở đến mức cực đại vào bán kính khoảng 50 mét, nhưng lúc ấy, với lượng chất ít ỏi của một kẻ vừa mới bước vào bậc Sơ như hắn, sẽ tựa như hồ nhỏ thoát nước, chưa đến nửa phút liền tụt hết sạch sành sanh. Hắn tính toán hiện tại bán kính ở tầm 10 mét là ổn nhất. “Hiệu quả không tệ lắm.” Mở ra một phần khung rada bình thường, phía trên đã có đủ các loại chấm nhỏ. Ở vị trí trung tâm nhất đương nhiên là hắn, xung quanh có một vài chấm xanh màu lá mạ non, tương trưng cho người. Màu xanh da trời thì là động vật. “Ô, gì kia?” lại phía trên của góc trái khung rada, có một dấu chấm đỏ. Nếu như hắn nhớ không lầm, dấu chấm đỏ để ghi lại những đoạn sóng bị nhiều. Lúc này, dấu chấm đỏ cũng bắt đầu di chuyển, tốc độ rất nhanh, chưa đến mấy giây đã gần như tiếp cận hắn rồi. Cảm xúc không có biến hoá, nhưng hắn cũng đoán rằng sẽ có chuyện gì đó không tốt đối với mình, lập tức dời bước chân. Nhưng chạy trời sau cho khỏi nắng, hắn chạy chưa được bao nhiêu bước, đằng trước đã có một người đến chặn đường. Rõ ràng, người kia chính là điểm đỏ kia, không biết hắn tìm cách nào mà lại phát hiện ra Hồ Hiển, thậm chí đoán được đường chạy của hắn để đến trước. Người cản đường là một thanh niên, khuôn mặt bình thường, tóc để mái ngố, hai má hơi hóp, ánh mắt chết lặng như cá chết. Quần áo gã mặc không có gì là lạ cả, áo ngắn tay với quần vải rộng, phong cách rất trẻ trung. Hồ Hiển nhìn vào mắt gã, một tia màu đỏ bao trùm. Chức Nghiệp giả. Hồ Hiển biết được gã là ai, mục đích hắn đến tìm mình thì không hiểu, nhưng cũng không ngăn cản hắn rút ra điện thoại. 【DươngM】 Rõ ràng, hắn không có ý định đánh nhau. Một là vì hắn mới chỉ đang ở bậc Sơ, đánh không lại. Hai là vì hắn không thích động tay động chân, nếu được thì hoả lực bao trùm cho nhanh. Nhưng ở đây dù là ngoại thành, hắn vẫn còn đang đặt chân ở khu dân cư, nếu hoả lực bao trùm thì sẽ náo ra động tĩnh lớn. Chân phải bước lùi về phía sau, người kia không có phản ứng gì. Lại rón rén lùi thêm chân trái, vẫn không có phản ứng. Thấy không có phản ứng gì, Hồ Hiển lập tức rón rén từ từ lùi lại. Mãi cho đến khi hắn khuất trong bóng tối, người kia vẫn không có thêm động tác gì. Không có bất cứ hành động nào như thở phào nhẹ nhõm, trong hắn chỉ có sự bình tĩnh đến lạnh cả người. Ánh mắt sắc bén tựa như diều hâu, lại liếc qua điểm đỏ, không nhúc nhích. Lúc này, hắn mới xác định người kia sẽ không đuổi theo, liền bước nhanh dời đi. “Alo, chú mày gọi anh có việc gì thế?” Phạm Ngọc Dương nhận điện thoại, giọng nói có chút BấP 8ắP-
Moơ hồ trong điện thoại truyền ra một số tiếng kêu thảm thiết, sau đó là kêu to gọi nhỏ, Hồ Hiển còn nghe được một giọng nữ chửi mắng: “Dương, con mẹ anh không lo đánh nhau mà lại đi nghe điện thoại…” “Grao...” “Ai da bình tĩnh, sắp xong rồi!” Hồ Hiển biết bên kia sợ là đang làm lớn, cũng không chậm trễ mà nói việc mình gặp phải. “Hiểu được, chú mày đợi tầm nửa tiếng nhé, để anh gọi người sang đấy cứu.” Nói xong lập tức cúp điện thoại. Phạm Ngọc Dương liền mở ra một số điện thoại, điển vào nội dung ngắn gọn, không quá mười chữ liền tắt bỏ vào túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn một người trong nhóm bốn người quần nhau ở phía trước. “Mẹ nó, không ngờ lại câu được con cá lớn như thế.” Mà nhóm ba người thì đương nhiên là bọn Đỗ Văn Quang. Chỉ thấy lúc này nhóm người khuôn mặt đều hiện lên chăm chú cùng lạnh lùng, gắt gao nhìn kĩ người đàn ông đang giao thủ.
Nhóm ba người không phải là đối thủ, chênh lệch thực sự là quá lớn, riếng việc chống lại thôi cũng đã quá khó khăn. Người kia lúc ẩn lúc hiện, khó bề đoán trước ra tay cũng hung ác, chiêu chiêu trí mạng. Hiển nhiên, không phải dân liều mạng cũng là kẻ không tốt lành, thậm chí, người này còn đắm chìm tại trong nút giao chức nghiệp [Thằng trộm] giữa bậc Cao cùng bậc thang thứ nhất! Phạm Ngọc Dương mượn lý do nghe điện thoại để lại chiến trường cho ba người cũng là có ý riêng. Đương nhiên, hắn không có ý định hại ba người, mà dựa theo như lão viện trưởng nói, cho bọn họ thêm chút kiến thức. Chênh lệch rất lớn, nhưng ba người dựa vào sự phối hợp cùng với tài năng chiến đấu thì có chút cực kì miễn cưỡng chống lại được. Mà đổi lại cũng ăn không ít đau khổ da thịt, quần áo đã sớm rách, máu me nhuộm đỏ. Phạm Ngọc Dương trong lòng cũng có một cái hạn độ, nhận thấy ba người đến giới hạn, bất cứ lúc nào không chú ý cũng có thể bị thương nặng, liền không có thêm chần chờ, đề cao thanh âm quát: “Tui lại!” Ba người nghe được lời này, như được đại xá, lập tức thối lui ra khỏi chiến trường, nhường cho hai kẻ chạm đến nút giao đánh nhau. Người kia từ lúc sớm đã biết mình bị coi như vật bồi luyện đám ranh con kia, tức giận tích tụ, giờ phút này thấy Phạm Ngọc Dương gia nhập vào chiến trường, lập tức không nhịn được mà chửi mắng: “Con mẹ mày Dương!” “Há, tức giận cái gì? Trước ăn cái này!” Lời vừa dứt, một quả cầu lửa xuất hiện phía trên bàn tay hắn, không chần chờ, tức khắc ném mạnh về phía người kia. Ba người Đỗ Văn Quang đã sớm tựa lưng, ngồi biệt xuống đất riêng phần mình nghỉ ngơi, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chiến trường. Chiến trường lúc đầu vốn dĩ ở trong nội thành, ngay cạnh sông Ninh Cơ nhưng dưới sự dẫn dắt tận lực của bọn họ, liền đã rời ra một khu vực trống trải ở ngoài ngoại ô. Ba người chăm chú nhìn chiến trường không chóƑ mắt, vì hai người kia nói thế nào cũng đều là người đi trước, không cần biết là kẻ địch hay không, bọn họ cũng có thể học được nhiều thứ từ trong phong cách chiên đấu của bọn họ, như phán đoán chiêu thức cùng ứng đối, khả năng xử lý tình huống. đột xuất, ra chiêu cùng đỡ chiêu như thế nào. Chức Nghiệp có rất nhiều loại, ngoài những chiêu thức cố định ra, nhóm người còn có thể dựa vào chúng để sáng tạo ra rất nhiều chiêu thức mới với các vận dụng “chất rất lạ. Chiến đấu không chỉ là lao đầu vào đánh nhau như thằng ngu, mà nó còn là một môn học vấn chuyên sâu, đòi hỏi người tham gia phải có một cái đầu linh hoạt. Từ xưa đến nay, võ cũng toàn do người có năng khiếu mà phát dương quang đại, còn những kẻ đần độn khó tiêu thì coi như học để mà cường. thân kiện thể mà thôi. Nhìn được chốc lát, Đoàn Chấn Phong nghỉ hoặc hỏi: “Không phải đều nói anh Dương là [Nhà ngoại cảm] sao? Hiện tạ làm sao giống như một tên [Phù thuỷ] ?” “Có lẽ là do ‘thuộc tính’.” Đỗ Văn Quang trả lời. “H4? “Thuộc tính”? Đó là cái gì?“ Lương Thanh Vân ngồi ở một bên cũng gia nhập nói: “Cái này hình như chị cũng đã đọc qua, ‘thuộc tính’ rất hiếm thấy, nó xuất hiện, cũng đại biểu cho truyền thừa. Có thể là rất lâu về trước, có vị tiền bối nào đó đã rời đi nhân thế, mè người kia đã bước lên trên bậc thang, có nhất định tỉ lệ cô đọng lại toàr bộ chất vào trong chức nghiệp, sau đó qua năm này tháng nọ, hấp thu được “trí' rơi vãi ngoài thiên địa, sinh ra một chút trí khôn, cuối cùng rời đi di thể của vị tiền bối kia, tìm đến truyền thừa.” Đoàn Chấn Phong lần đầu nghe đến việc này, khuôn mặt nhạt nhẽo hiếm khi lại hiện lên vẻ ngạc nhiên. “Nếu như vậy, anh Dương đã vô tình hấp thu được “thuộc tính" sao?” Lương Thanh Vân gật đầu. “Nếu như đoán không nhầm, có lẽ ‘thuộc tính’ chính là 【Trộm Hoả Giả】. Mà nếu như vậy, phần truyền thừa này sợ là có ẩn chứa gì đó.” Đỗ Văn Quang nói ra phán đoán của mình, nhưng cũng ra hiệu hai người chăm chú nhìn lên chiến trận. Không cần phải nói, dù nhóm ba người được giáo dục trong Học viện, nhưng kiến thức đúng là không thiếu, chỉ dựa vào hoả cầu mà đã đoán được gần hết con đường của Phạm Ngọc Dương. Lại rời hướng nhìn về phía chiến trường, chỉ thấy lúc này, người mặc áo đen từ khuôn mặt tức giận, đã hiện đầy sự khiếp sợ, từ người đi đánh trở thành người bị đánh. Hắn biết, giờ phút này nếu không chạy, chỉ sợ là sẽ cắm ở nơi đây. Nghĩ đến thế, cũng không còn chút mơ tưởng, lập tức thoắt ẩn một cái, lúc xuất hiện đã ở cách nhau 50 mét, sắc mặt tái xanh, giọng khàn khàn, đặt xuống lời độc ác: “Con mẹ nó! Dương, mày chờ xem! Nhất định mày sẽ đẹp mặt!” Phạm Ngọc Dương thấy người kia chuẩn bị chạy trốn, cũng không vội vã đuổi theo, mà lại nghe được lời đe doạ, nhất thời buồn cười, mở miệng trêu đùa: “Uầy, mạnh miệng gớm nhỉ, mặt tao đã đẹp rồi, không cần làm đẹp hơn đâu, sợ đẹp hơn mù mẹ mắt mày!” Người kia giận mà không dám nói gì, trong lòng nhẫn nhịn một ngụm uất ức, nhưng thời gian gấp rút, cũng chỉ đành xám xịt rời đi. Ba người Đỗ Văn Quang thấy Phạm Ngọc Dương để tội phạm sủi cảo, trong lòng không hiểu, vội vàng tiến đến. Đỗ Văn Quang gãi đầu, ngu ngơ hỏi: “Làm sao lại để gã chạy rồi?” “Yên tâm, đội 1 với đội 2 sẽ làm nốt phần còn lại.” Nói, Phạm Ngọc Dương cũng lại thu hồi đi vẻ mặt vui cười ban đầu, hiện rõ vẻ lo lắng. Ba người cũng nhanh nhạy phát hiện không đúng, vội hỏi: “Làm sao, có chuyện gì nữa?” “Chỉ sợ muốn náo loạn một hồi rồi.” Reng reng… Một hồi tiếng chuông báo tin phát ra, tiếp sau lời nói. Đọc được, Phạm Ngọc Dương sắc mặt cũng biến thành âm trầm. “Không ngờ thiên tai thường đến đúng lúc như thế.” Nghe thấy vậy, ba người lại càng thêm tò mò, cùng lo lắng, vội vàng gặng hỏi: “Sao, lại có chuyện gì?” “Chuyện này quá lớn, sợ là cần phải sử dụng lực lượng cả nước mới có thể giải quyết được. Trước không nói cái này, đợi về Bộ rồi nói sau, người nhiều nói một thể.” Hồ Hiển đứng trước xác chết, nhìn thấy nó không có bất kì dấu vết bị thương nào, nhưng khí tức đã mất, hiển nhiên là đã chết từ lâu. Hắn cũng hiểu có một số chuyện được hỏi hoặc không, nên cũng không nói thêm gì nhiều, vì đối phương nể trọng việc hắn quen biết Phạm Ngọc Dương nên mới cho hắn ở trong khoảng cách gần quan sát tử thi, biết rằng việc làm đến đây là được rồi, không thể yêu cầu thêm được nữa. Lúc này, người kia cũng có chuông điện thoại reo, đọc xong tin thì sắc mặt cũng biến đổi, nhanh chóng kéo xác chết lại một góc, ném lên đó tí bột gì đó. Làm xong hết thảy thì quay đầu cười chào Hồ Hiển một cái, liền rời đi. Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Hồ Hiển cũng nhanh chóng đến tạp hoá mua thêm đồ, may mắn, vẫn còn sớm nên cửa vẫn mở. Thu thập đủ đồ cần thiết, hắn bước nhanh trẻ về. Từ quán tạp hoá đến nhà cách nhau khoảng một cây số, nên hắn không thường mang xe để di chuyển. Theo như hắn đặt ra quy định tự hạn chế chính mình, dưới ba cây số đều là đường ngắn, đi chủ yếu là để rèn luyện, thứ yếu, cũng là để hắn bình tĩnh suy nghĩ một số chuyện. Đêm nay dự sẽ là một đêm không ngủ đối với hắn, nhưng sao lại không phải đối với những người khác đâu, nhất là Bộ quản lý, ai cũng không được yên giấc. P/s: 5k chữ, một ngày mệt mỏi...

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.