Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 42: Hiến tế



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 42: Hiến tế Quán trà đá vỉa hè nào đó. Phạm Ngọc Dương cầm cốc trà đá, làm một ngụm, lại hướng lên nhìn tổ ba người Đỗ Văn Quang, hỏi: “Chưa tìm thấy sao?” Nghe hỏi, Đỗ Văn Quang cũng có chút bất đắc dĩ, trong giọng nói đều có thể nghe ra được uể oải: “Khoanh vùng được tên kia chạy ra đến vùng ngoại ô thôi, còn lại chúng ta cũng mù tịt.” Nói thật, để ba người bọn hắn đến làm một trận liều mạng với tên kia thì được, chứ mà để bọn họ đi tìm người, thôi được rồi, đừng nói, không phải chuyên môn thì khó. Phạm Ngọc Dương nhìn ra tâm trạng của ba người hiện tại, cũng không oán trách, chỉ là nhẹ giọng hỏi: “Khu nào của ngoại thành?”
“Hà Đông.” Nghe được câu trả lời này, Phạm Ngọc Dương hơi sững sờ, chợt nhớ đến gì đó, móc ra điện thoại, gọi một số điện thoại. Nhóm ba người những tưởng người đàn anh này sẽ nói gì đó, nhưng khi thấy người sau không những không nói gì, mà lại lấy điện thoại ra gọi cho ai đó thì cũng hơi ngạc nhiên. “Anh gọi cho-” Lương. Thanh Vân còn chưa dứt lời, Phạm Ngọc Dương đã đưa tay đánh gãy. “Alo, em có thể giúp anh tìm một người sao?” Bên kia lờ mờ truyền đến tiếng hồi đáp: “Anh muốn tìm ai?” Phạm Ngọc Dương gửi qua một tấm ảnh thẻ, bên kia cũng truyền đến một tiếng kinh hô: “Đây không phải CEO của tập đoàn Green sao?” “Ừ, em có tìm được người này không?” “Để thử xem, chậm nhất bảy giờ có kết quả, còn được hay không thì xem hên xui.” Phạm Ngọc Dương nói câu cảm tạ rồi cúp máy. Lúc này, Lương Thanh Vân mới có thể tiếp tục hỏi: “Người đấy là ai?” “Ai?” Phạm Ngọc Dương. nhìn qua ba người một cái, thần bí cười, nói, “Ha ha, tin tưởng không lâu nữa chúng mày sẽ gặp được thôi.” Đám người cũng không nói thêm gì nhiều, dầu gì cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, suy tính sâu xa thì khó, nhưng dựa vào hành vi mà phân tích thì bọn họ đều hiểu. Người mà Phạm Ngọc Dương liên hệ thì cơ bản có thể xác định, kẻ đấy không phải là địch. Nghĩ đến đây, cả đám cũng không thèm để ý, chấp nhận mình yếu kém ở một số lĩnh vực, vì Chức Nghiệp giả tuy làm siêu phàm, nhưng không phải hoàn mĩ. Thí dụ như 【Thẩm Phán giả】của Đỗ Văn Quang, nó lại phù thuộc vào những điều kiện cần thiết để hắn có thể kết thúc phiên toà, tuyên án tử hình cho bị cáo. Thoả mãn điều kiện càng nhiều, càng gần với ‘chân tướng’ hắn lấy được tăng phúc cho chiêu thức đều càng mạnh, và ngược lại. Ba người bọn họ đều có sở trường riêng, dù không hoàn toàn phù hợp, thế nhưng sau bao nhiêu thời gian cũng đã tự có một phương pháp phối hợp hợp lý. Ba người gặp Phạm Ngọc Dương từ chối như thế, cũng không lại hỏi thăm, bèn lấy một vài tâm đắc trong tu luyện ra để thảo luận. Trong lúc nhất thời, cũng có một điểm khí thế. Mà những lời bọn họ nói cũng thu hút lấy một vài vị khách xung quanh. Bọn họ nhìn nhóm bốn người, thấy bọn họ đều còn khá trẻ tuổi, thẩm thở dài, mặc nhiên coi rằng bốn người học nhiều nên mới trở nên như vậy. Âm thầnm tự hứa với chính mình rằng mai sau sẽ cho con cái học hành ít đi một chút. Phạm Ngọc Dương cảm nhận được ánh nhìn kì dị từ đám người, lặng lẽ dịch xa ra khỏi tổ ba người Đỗ Văn Quang.
Đỗ Văn Quang cảm nhận được dị động của Phạm Ngọc Dương, quay sang nhìn, cười hỏi: “Thế nào? Anh có muốn tham gia?” Phạm Ngọc Dương không đánh mất bình tĩnh, thậm chí còn cười đáp lại: “Ừm, chúng mày tự xử lý đi, tao đang đợi.” Đỗ Văn Quang nghe vậy, cười, cũng không hỏi thêm, nhanh chóng gia nhập vào cuộc trò chuyện của Lương Thanh Vân và Đoàn Chấn Phong. Lúc này, một thanh pop-up hiện lên trên màn hình điện thoại, làm Phạm Ngọc Dương cũng bất ngờ vì nội dung của nó: 【Đáng tiếc, không có thông tin!】 Trên khuôn mặt hắn tràn đầy thất lạc, những cũng không tồn tại quá lâu. Người trước đó mà hắn liêr lạc, đương nhiên chính là Hồ Hiển, dự định dùng biện pháp thường quy để tìm ra, nhưng nếu đã không được, vậy cũng chỉ đành tìm kiếm bằng biện pháp không thường quy. 【Thám tử】 Người mà hắn đang liên lạc, cực thiện tìm người. Nhưng người kia có điểm kì quặc, giá tiền lúc tăng lúc giảm, hắn cũng khó có thể dự đoán được trong đầu gã đang nghĩ đến cái gì.
Chốc lát, điện thoại đã thông, Phạm Ngọc Dương cũng hơi bất ngờ, vì mấy lần trước hắn ít nhất phải tốn bốn năm cuộc gọi nhỡ mới có thể thông được đến hắn. “Alo?” Bên kia truyền đến một giọng khàn đặc, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra đó là một người đàn ông. “Ồ, lần này thật sớm đâu, còn đang tưởng lão lên cơn ấm đầu?” “Có rắm mau thả, chuẩn bị đi tìm đứa cháu đây, thời gian không nhiều.” Nghe đến đây, Phạm Ngọc Dương biến đổi sắc mặt, vội vàng hỏi: “Sao rồi? Bệnh cũ tái phát? Nếu vậy tại sao lão không...” Lời chưa dứt, người ở phía bên kia đánh gãy, ho khan mấy tiếng, lão nói: “Mau nói, muốn tìm ai?” Phạm Ngọc Dương dù có điểm bận tâm sức khoẻ của người bên kia, nhưng gặp lão cũng không nói thêm lời, đành gửi qua một tấm ảnh, đồng thời nói ra yêu cầu. “Không tìm thấy.” Người ở đầu dây bên kia thử sử dụng sức mạnh, hơi nhíu mày, cuối cùng đưa ra đáp án như vậy. “Không thấy? Nếu như đến cả lão cũng không thấy thì…” “Nhưng có thể xác định khu vực kia, chắc chắn là tại Hà Đông.” Dứt lời, không kịp chờ Phạm Ngọc Dương nói thêm, tiếng “tút' “tút' đã vang lên. Thở dài, hắn cũng có chút buồn rầu, một số người bạn cũ cũng đã lần lượt lên đường hết cả rồi. Không giống như những người ở lứa tuổi của hắn, bạn bè toàn những kẻ tầm tuổi ấy, hắn thành đạt sớm, kết giao bạn cũ toàn những người đã có tuổi cả rồi, tự gọi là bạn vong niên. Loại bỏ đi tạp niệm trong đầu, xác định là người kia chạy đến Hà Đông rồi, hắn dự định sẽ gia tăng nhân thủ đến đó tuần tra tìm dấu vết, một số con cá lớn khác cũng đang đần lộ ra vảy cá, trước xử lý con cá giật mất lưỡi câu đã. Mấy ngày nay, lượng “chuột đang dần đần giảm đi, hỗn loạn cũng đang dần lắng lại, nhưng hắn cũng ẩấr ẩn đoán được đây chỉ là biển lặng trước giông bão, chân chính nguy cơ đang dần nổi lên mặt nước. Những con cá lớn đang cẩn thận du tẩu trong nước kia nhiều lần lộ ra rằng, bọn chúng muốn tạo ra một môi trường thật phù hợp, để thần linh có thể buông xuống! Như trước đó từng có án lệ về thần linh buông xuống rồi, đều chỉ có thể mô tả qua một vài từ ngữ như cường đại, vĩ ngạn, ô nhiễm, nguy hiểm! Một trong số đó có thể kể đến thảm hoạ hạt nhân Chernobyl đã xảy ra vào 38 năm trước, cho đên hiện tại nó vẫn đang được phong toả một cách gắt gao. Mấy năm trước, hắn từng có dịp được sang Nga, đến Chernobyl một lần. Đến tàn tích kia, cảm nhận được một chút sức mạnh vẫn còn âm ỉ ở trong đó, ma quỷ cùng tà ác. Dù cho đến hiện tại, đi qua bao năm, trải qua bao nhiêu sinh tử, nhưng hắn vẫn đối với luồng năng lượng kia kiêng kị thật lâu. Thở dài, hắn lại nhắn một dòng về Bộ quản lý, điều động thêm nhân sự tuần tr Hà Đông. Trong căn nhà ở phía đối diện với căn nhà của Hồ Hiển. Người đàn ông cầm một viên phấn, đang tô tô vẽ vẽ một vòng tròn cùng đủ các loại hình thù kì quái kí tự ở bên trong. Không giống như trong tưởng tượng sẽ có cảm giác thật tà ác, mà nó lại thật thánh khiết Ban đầu hắn còn tưởng rằng mình vẽ lộn, nhưng đối chiếu kĩ lại, không cần nghi ngờ, pháp trận chính là vẽ như thế. Lại nửa tiếng trôi qua, cuối cùng người đàn ông cũng đã vẽ xong, tuy rằng có mội chút chỗ hơi khác hình mẫu, nhưng tổng kết lại cũng giống đến 95-96%. “Tiếp theo là vật tế.” Cầm lấy điện thoại bỏ ở trên bàn, hắn truy cập vào một cái ứng dụng ẩn trên điện thoại, vào một cái nhóm nhỏ, yêu cầu tiến đến vị trí hắn chỉ định, sau đó yên tĩnh chờ đợi. Buổi tối, một chiếc ô tô bảy chỗ lái vào đến bên trong nhà. Từ trên xe xuống khoảng 10 người, có đủ cả nam nữ già trẻ, dường như là cả một gia đình nhà nào đó, không ngờ toàn bộ lại là chuột! Trên mặt bọn chúng đều không mang theo bất kì cảm xúc nào cả, chỉ có băng lãnh cùng trung thành tuyệt đối. Đám người nhanh chóng tiến vào, vẫn không quên khoá kĩ cánh cửa lại. “Từng người một đến.” Lúc này, người đàn ông đã đổi sang một bộ áo choàng. màu đen, cả khuôn mặt đểếc ẩn giấu trong bóng tối, khó có thể nhìn kĩ buồn vui. Nghe lệnh, theo thứ tự, một ông lão mới đến cung kính tiến lên, cuối cùng ngồi yên vị tại giữa pháp trận. “Thần minh, nguyện người vĩnh tồn.” Nói xong, lão nhân cầm lấy bên người một con dao gọt hoa quả, không có một điểm chẩn chừ mà đâm thẳng vào cổ họng chính mình. Một màn quỷ dị này cũng không gây nên đám người một chút động tĩnh, mà ngược lại, trên mặt mỗi người đều mang theo một màu máu quỷ dị, hô hấp hơi nhanh lên. Máu từ cổ lão nhân nhanh chóng toé ra, vẩy lên trên pháp trận, tiếp đó, nó bốc lên từng đường khói trắng, máu cũng theo đó biến mất. Không quá lâu, dường như đã đến một mức độ nào đó, lượng khói trắng đang tạo thành sương mù kia đột nhiên chui vào bên trong lão nhân. Mắt trần có thể thấy được, làn da của lão đang trở nên nhăn nheo, dần dần trở thành da bọc xương. Lại tiếp đó, túi da cũng đột nhiên mất đi thứ gì đó để chống, lại xẹp xuống. Kết quả cuối cùng, da cũng lại mất. Mà đoàn sương trắng kia cũng không tiêu tan, nó bao phủ lấy phạm vi pháp trận, đợi người tiếp theo. Cứ thế, đêm hôm đó, mười người hoàn toàn biến mất, không một tiếng động. Thời gian lại trôi qua hai ngày, lượng sương trắng đã trở nên dày đặc, nếu đưa tay vào nhìn, sợ là chưa nhìn thấy được năm ngón. “Ba ngày, số lượng người khoảng năm mươi người, có lẽ liều lượng cũng đủ để mình xung kích lên bậc thang thứ Nhất rồi.” Người đàn ông thẩm nói, ánh mắt lại hướng về đám sương mù. “My ngày có vài cái xe chui vào đây, sau đó người cũng không đi ra, sợ là bọn chúng cũng đã nhận ra kì quặc rồi, sợ là nếu không làm ngay, tên kia đến đây thì không còn cơ hội.” Nói là làm, hắn rạch một đường ở ngón trỏ, nhỏ một giọt ở gần chỗ phấn vẽ ở biên giới vòng tròn, hơi đẩy lên để nó kết nối, sau đó không chút do dự, điều khiển chất đẩy máu ra khỏi tay, lại kéo một đường thật dài về vị trí của mình. Giữ nguyên tư thế, hắn lại đọc một đoạn cầu nguyện: “Nguyện thần vĩnh tồn!” Dứt lời, lại quát: Lên!” Bên trong pháp trận, sương trắng bắt đầu có dị động, nó hơi hơi chuyển động xoay quanh, nhưng nếu có ai đó từ trên nhìn xuống, đều có thể thấy vùng trung tâm có một cái lỗ, sương trắng chảy vào đó, tựa như xoáy nước hoặc tâm bão. Nét phấn cũng dần dần biến mất màu máu cũng dần thay thế. Cảm nhận được luồng sức mạnh đang dần tràn vào bên trong cơ thể, sắc mặt người đàn ông lại dần trở nên ửng hồng. Mà hắn không biết được rằng, kể từ lúc hắn nhỏ máu, mây đen đã bắt đầu kéo đến, sấm chóp bắt đầu liên miên. Mà bên ngoài cửa, đứng đấy một người đàn ông trung niên. Không thèm để ý đến dị tượng, hắn chậm rãi đi vào, nhẹ nhàng mở cửa rồi đóng lại. Đi đến trước một căn phòng, hắn nhẹ nhàng mở cửa ra. Bên trong, thình lìn† lại chính là người đàn ông đang thực hiện nghỉ thức kia. Người kia không cảm thấy có ai đó đang đần tiếp cận, vẫn đang vui vẻ hấp thu năng lượng. Người đàn ông trung niên đến sau đang dần tiếp cận, cuối cùng, đến sau lưng, cứ lẳng lặng chờ đợi. Sương trắng cũng dần dần tiêu tan, rồi đến lúc tan hết, toàn bộ pháp trận đã nhiễm lên một màu đỏ rực, từ thánh khiết, lại đã trở thành u ám mà quỷ dị. “Thành công!” Người đàn ông cuồng tiếu. [Không, ngươi vẫn chưa thành công. Một giọng nói vang lên từ đằng sau làm hắn sững sờ, vội vàng quay về đằng sau nhìn, nhưng nhìn đến là ai, lại nhẹ thở ra. Quay người lại, một chân quỳ trên mặt đất, sắc mặt bình thản nói: 「Gặp qua giáo chủ!」 Người đàn ông gật đầu, lại mở miệng: [Nhưng có biết nó thiếu cái gì?] [Thuộc hạ ngu muội, còn xin giáo chủ điểm tỉnh. ] Người đàn ông trung niên nghe vậy, nở nụ cười, mấy bước đến trước mặt người đàn ông, đột nhiên chộp lấy cổ hắn, lại ném vào giữa trận pháp. Người sau hoảng sợ, vội vàng nhìn lên, giọng nói run rẩy: 「Mong giáo chủ tha tội!」 「Không, ngươi làm được rất tốt, tại sao lại phải tha tội đâu?」 「Vậy tại --」 Lời còn chưa dứt, hắn lại cảm thấy một cỗ hấp lực kéo lấy cơ thể, vội vàng không kịp chuẩn bị nằm ngửa, hai tay hai chân giang rộng. Sắc mặt hắn đại biến, gân xanh nổi lên trên trán, lời nói không được rỡ ràng. [Ngươi chính là món quà mà ta muốn dành cho bọn họ nha, ha ha ha] Cười xong, thân hình cũng biến mất tại chỗ. Mà người đàn ông kia, lúc này mồ hôi cũng tuôn rơi như mưa. Những đường. nét màu máu nhưng lại rực rỡ quỷ dị kia theo da dẻ tràn vào trong người hắn, xâm nhập cốt tuỷ hắn, cải tạo lại cơ thể. Cuối cùng, sau một lúc lâu, một tiếng hét thảm vang lên. Hắn triệt để biến thành một con quái vật. “A...a...a...” “Đây là?” Hồ Hiển ngạc nhiên, nhanh chóng mở rada lên xem thử. Đôi lông mày hắn lập nhức nhăn lại, cầm điện thoại gọi 【DươngM】 “Mau đến, tìm thấy, nhưng nhớ gọi thêm người, cực kì nguy hiểm!” Đầu dây bên kia thông, hắn cũng nhanh chóng nói, tiện cúp luôn điện thoại. Mà ở trên khung hiện rada, một dấu chấm đỏ, không phải, phải gọi là một vùng chấm đỏ đang lung lay! p/s: chương sau vào chính đề, viết ngoài lề quá nhiều rồi =))

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.