Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Chương 44: Nóng chảy.
Xạt xạt…
Âm thanh khiến người nổi cả da gà, giống như đuôi rắn chuông phát ra, đều dự cảnh đến một tình trạng nguy hiểm nào đó sắp xảy ra.
Ánh mắt Dương chăm chú nhìn kĩ cái xác, người thì chậm rãi lui lại phía sau.
Phản chiếu ở trong ánh mắt hắn chính là hình ảnh ‘đảo ngược’. Cái xác đã thiếu đi quá nhiều da thịt kia bắt đầu ‘sinh sôi’ trở lại, đến khi Dương lui ra khỏi phòng, nó đã hoàn chỉnh, trở thành một bộ t·hi t·hể bình thường. Thình thịch!
Tiếng tim đập, Dương có thể chắc chắn rằng mình nghe được tiếng tim đập. Sống đến từng tuổi này, tình huống nguy hiểm nào hắn cũng từng trải qua, nhưng mà ‘người chết sống lại’ nghe thì nghe qua, nhưng lúc gặp, cũng thật khó để có thể tin được.
Mở mắt.
Cái xác chậm rãi ngồi dậy, động tác cứng ngắc tựa như một cái máy móc bị gỉ sét, đầu quay một góc vuông, nhìn thẳng vào Dương, trong ánh mắt không có tròng đen, cũng không có màu đỏ dị dạng, mà tràn ngậT: một màu xám tro.
Nó đứng dậy, lời nói đứt quãng:
「Xử… lý… kẻ… địch!」
Lời dứt, dưới chân nó hiện lên một vòng xoáy màu đen, ánh sáng khi chiếu vào phạm vi này cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, cuối cùng hợp thàn! một đường ánh sáng. dung nhập vào.
Không khí cũng tràn ngập một loại mùi vị “vẩn đục Dương hơi giơ tay, lại cảm thấy có chút dinh dính nhớt nháp.
Nếu ở lại càng lâu, tình thế đối với hắn sẽ trở nêr càng thêm bất lợi, hắn nhanh chóng bước lùi về phía cửa.
[Tâm linh cảm ứng] hắn yên lặng kích phát kĩ năng.
“Con mẹ nó!”
Nhìn đến hình ảnh kia, Dương thầm chửi bậy, vì nó quá khủng bố cùng quỷ dị.
Ngoài nhà, một người đàn ông giơ yên tĩnh đứng đấy, tay phải nắm chắc dù chống, tay trái giơ lên dù che mưa, nhưng che không phải mưa, mà là tro. Những mảnh tro màu xám rơi xuống lả tả, thoáng chốc đã bao phủ mọi vật.
Hình ảnh đến đây dừng. lại, may mắn Dương chỉ dùng chưa đến hai giây nên cũng không có phụ tải hay bất kì ảnh hưởng trái chiều nào tác động lên hắn.
Tại chức nghiệp [Nhà ngoại cảm] kĩ năng mà hắn tự tạo ra, [Tâm linh cảm ứng] có thể nhìn đết tương lai gần trong phạm vi mười giây, hoặc bất kì Tượng thời gian nào đó trong mười giây. Theo “lượng thời gian tính bằng mỗi giây, mật chất tiêu hao cùng tác dụng phụ sẽ ảnh hưởng đến hắn.
Mà một giây, hoàn toàn không có bất kì phụ tải, lượng mật chất tiêu hao cực kì ít!
Nếu như ai đó nghĩ đến phương pháp “spam" mộ giây, vậy thì cũng đừng nghĩ, thứ này là có cộng đồn thời gian. Dương đã thử nghiệm qua, cũng phán đoán được trong b¿ giây đổ về là giới hạn mà hắn có thể sử dụng thoải mái.
Một giây, nửa ngày cooldown. Mỗi giây về sau tăng thêm nửa ngày.
Tro, rơi.
Dương không dám lấy thân mình ra thử xem những mảnh tro kia có đặc tính nguy hiểm hay không, vội vàng dùng. mật chất bao phủ lấy cơ thể của mình, vì thế những mảnh tro rơi xuống cũng tránh đi hắn.
[Hộ khí] tạo ra một bức màng mỏng, độ lớn nhỏ tuỳ theo người sử dụng muốn thế nào. Lượng. mật chất tiêu hao khác nhau, như đối với Dương hiện tại mà nói, không quá đáng kể. Tiện nói luôn, chiêu thức cơ bản mà tất cả [Nhà ngoại cảm] đều có, cũng đều phải học.
Lúc này, kẻ địch của hắn cũng xuất hiện.
Bóng người lờ mờ xuất hiện, ngay sau đó trở nên rõ ràng, thình lình chính là hình ảnh mà hắn chiêm ngưỡng trước đó.
Một lượng lớn chất được Dương sử dụng để bao quanh cơ thể của mình, nó hơi lấp loé ánh đỏ, nếu ai đó đứng bên cạnh thì đều có thể dễ dàng phát giác được nhiệt độ không khí xung quanh đang tăng dần lên.
Một cách rất đột ngột, ngọn lửa bùng cháy lên, lan toả khắp cơ thể Dương. Nếu như trong đám lửa kia không có thân ảnh của hắn mà là thay bằng một bộ xương. khô thì hình ảnh sẽ rất dễ liên tưởng, chính là Ghost Rider phiên bản ngoài đời thực.
Lúc trước Dương từng có ý định bật lửa chính mình, lại tìm cách để da thịt rút đi, hoá thân chân chính Ghost Rider.
Ngầu, thật sự quá ngầu!
Nhưng hiện thực lại tát hắn, vô tình chạm đến ‘cấm kỵ’ làm hắn mất khả năng hoá thân thành hình tượng mà hắn mơ ước nhất.
Hiện tại, dù ở phiên bản “parody' hoặc có thể nói là “ăn theo' này, Dương cũng rất thoả mãn, giang rộng hai tay, lửa bắt đầu từ đó mà phun ra, dần đẩn bao trùm lấy chung quang, chậm chạp tiến lại vị trí của hình bóng kia. Nhưng nó vẫn không thể nào xâm phạm đến, vì ngọn lửa trực tiếp bị tách ra một khu vực hình bán cầu, người kia bị bảo vệ rất gắt gao.
Nhận thấy tân công của mình vô hiệu, Dương. cũng không quá bất ngờ, sử dụng [Vặn vẹo].
Khu vực bắt đầu trở nên rung chấn nhè nhẹ, từ cột tường, mái nhà, dưới nền đường, cột nhà nhanh chóng nứt toác ra, để lộ ra những thanh thép gang. Chúng hơi rung rung, dường như nhận được một lực lượng bạo lực nào đó mạnh mẽ giật ra, bay lên không trung lơ lửng.
Dương hư nắm bàn tay phải, nhận được chỉ lệnh những thanh thép lao xuống, mục tiêu không phải ai khác, chính là người đang cầm dù chống gậy kia.
Vù vù…
Keng!...
Âm thanh chói tai vang lên, tất cả những thanh thép đều dừng ở một chỗ, kín kẽ tất cả xung quang của người đàn ông. Người kia lúc này mới ngẩng đầu, dùng ánh mắt đạm mạc nhìn thẳng, tuy rằng trước mắt một màu đen tối, nhưng có vẻ như hắn có thể xuyên qua chúng, nhìn thấy một “người lửa' đang đứng bên ngoài.
Hắn hơi nhúc nhích miệng, phát ra hai âm tiết khó nghe, nhưng nếu chú ý, vẫn có thể nghe được:
“Chấn… động…”
Mặt đất bắt đầu rung chấn mạnh hơn, lấy hắn làm bán kính ra phía ngoài nửa cây số, vết nứt bắt đầu xuất hiện, càng ra phía ngoài càng lớn. Mà trước mặt hắn, các thanh thép cũng bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng mở ra một đường trước mắt.
Ánh sáng mờ nhạt tràn vào, chiếu sáng một đường nhỏ cỡ đầu ngón tay giữa khuôn mặt hắn. Ngay sau đó, một luồng khí nóng bắt đầu tràn vào, lại là ánh đỏ ở tiếp theo, dần dần tràn ngập.
Dương điều động nhiều mật chất hơn, bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài, tập hợp tất cả những vật bằng kim loại lại, bắt đầu chồng chất lên đống kim loại. Đồng thời, hắn cũng không quên tăng nhanh cường độ lửa.
Bên trong nửa bán cầu, nơi người đàn ông đang đứng, thép gang rất nhanh đã không chịu được nhiệt độ cao mà hoá thành thể lỏng, dần bao phủ lấy mặt đất. Khi chúng nó lan đến gần người đàn ông, lại tự nhiên mà để lộ ra một khu vực hình tròn.
Cứ thế, thép tới, hoá lỏng, bao phủ, quy trình đã hoàn thành, nhưng né cũng không thể nào gây được bất lợi cho người đàn ông, dù chỉ là một chút.
Gã cứ thế mà đứng yên đó, chờ cho Dương thể hiện hết.
Dương biết, kẻ này được ‘ban cho’ một tia thần lực, năng lượng bậc cao hơn, sinh mạng thể cũng tiến tới gia tăng một bậc, sợ là khó có thể giải quyết dễ dàng. Hắn nói:
“Trường, xem ra chỉ có anh lên trước vậy.”
Cách xa chiên trường khoảng một trăm mét, người đàn ông lực lưỡng tên Trường đối với người thanh niên là bác sĩ Đào Bình Minh gật đầu một cái, sau đó búng tay, một loại cảm giác thần thánh mà tràn ngập sức mạnh xuất hiện.
Lúc này, Trường đã khoác một bộ trọng giáp, nhưng chỉ là hư ảnh, tán phát ra ánh sáng thần thánh màu vàng.
Hơi khom người xuống vận sức chờ phát động, mà Đào Bình Minh cũng nhanh chóng lui ra mười mét, ra hiệu hắn có thể tiếp tục. Nhận được xác nhận từ đồng đội, hắn dùng sức bật nhảy, cả người hướng về chiến trường lao tới, mà mục tiêu, chính là ‘hình bán cầu’ có chất liệu bằng gang và thép kia.
Mà nơi hắn vừa rời đi đã xuất hiện một vết lõm sâu, rộng đến gần mười mét.
Đào Bình Minh cũng không nhịn được mà lên giọng cảm thán:
“Thật mạnh, rất muốn thử giải phẫu.”
Rõ ràng, tính tình của hắn hơi điên cuồng một chút, gần giống các thể loại nhà bác học điên.
Giáo đường Vatican, Nguyện đường tầng thứ ba.
Cha xứ đứng trên bục giảng, con mắt nhắm lại, hơi thở bình ổn, tay trái giơ chén thánh màu bạc, tay phải giữ kinh thư, lời nói tràn đầy thần thánh:
“Ca ngợi thần vĩ đại, nguyện vì người mà dâng hiến lên nguyện ngữ của tín đồ.
Tín đồ trung thành nhất của người, tại nơi đây mong người hạ xuống thần ân, để cho tín ngưỡng của người truyền mãi từ nay về sau.
Ngợi thần, ca thần, tín thần.
Michael.”
Phía dưới, một thiếu nữ quỳ trên mặt đất, hai mắt cũng nhắm lại, biểu lộ thành kính, cũng nhẹ giọng kêu gọi:
“Nguyện thần ban xuống thần ân, để tôi tớ của ngài truyền ngài công tích.”
Dứt lời, thiếu nữ ngầng. đầu nhìn cha xứ, nhận lấy chén thánh, nhấp mộ ngụm nhỏ, lại để xuống đất, thành tín vì thần mình chúc phúc.
Cha xứ cũng gật đầu đáp lại, quay người về sau, cũng nhẹ giọng niệm tụng cầu nguyện.
Leng keng...
Tiếng kim loại vang lên, cha xứ biến sắc mặt, vội vàng hướng về một chỗ ngọn nến dưới chân tượng thần nhìn lại.
Các loại ngọn nến đều đã cháy được đến một nửa, trạng thái tắt lửa, nhưng duy chỉ có một ngọn lửa lúc này bùng lên trong gió mạnh kiên trì cháy lấy.
“Cha xứ, đây là?” Thiếu nữ thấy cha xứ biểu hiện kì quặc, nghi hoặc hỏi.
Cha xứ không trả lời, chỉ là vội vã tiến lại. Thiếu nữ hơi do dự một chút, nhưng vẫn là cắn răng đi theo phía sau.
Hai người đứng trước một đống ngọn nến không có thứ tự bày bừa, nếu để cho người mắc chứng rối loạn ám ảm cưỡng chế nhìn thấy, sợ là sẽ ngay lập tức tại chỗ nhảy dựng lên, không đoái hoài nguy hiểm lao lại làm một phen chỉnh sửa công trình lớn.
Nhưng hiển nhiên hai người, cha xứ cùng thiếu nữ, không nhiễm phải căn bệnh quái ác này.
Bùng…
Một ngọn nến khác đột ngột bùng cháy, cây tiếp theo ở ngay bên cạnh cũng đang có dấu hiệu bùng lên.
“Cha xứ, đây là gì?” Lúc này lòng nghi hoặc của thiếu nữ cũng lên đến đỉnh điểm, lại gặng hỏi.
Cha xứ không để ý, chỉ là dùng bàn tay đẩy lên gọng kính, giọng nói tràr đầy vui mừng:
“Nơi này có tất cả mười hai ngọn nến, đại diện cho mười hai vị [Ky
sĩ] . Mỗi khi có một người thức tỉnh, một loại âm thanh giống như tiếng chuông gió sẽ vang lên trong lòng chúng ta, cùng lúc đó, nến sẽ thắp sáng.”
“Nhưng, ở đây đã chuẩn bị sáng lên chiếc thứ ba, có ẩn ý nào sao, cha xứ?”
“Chức nghiệp này cực kì ngẫu nhiên, tựa như là “thần” thấy ai thuận mắt, ai liền nhận được. Cũng vì thế mà mỗi thế hệ người nhận được chức nghiệp sẽ có tư chất khác nhau. Mười hai ngọn nết cùng thánh khí phát ra tiếng chuông gió kia là giáo hoàng đời thứ hai để lại, cho giáo hội cơ hộ: lựa chọn, có nên để người kia nhập giáo hay không.”
Thiếu nữ chợt hiểu, tuy rằng nói ra có chút lạnh lùng, nhưng cũng đúng, mạnh thì lấy, yếu thì để tự do phát triển, có thể thích hợp ghi lại, nếu sau này có thành tựu thì lại tiếp vào giáo hội.
Giáo hoàng đời thứ hai tính toán thật tốt.
Lúc này, ngọn nến thứ ba cũng bắt đầu nổi lên ánh lửa, sau đó cháy bỏng dữ dội. Nó dường như đã kích hoạt một công tắc nào đó, ngọn nến bên cạnh không có báo trước mà cháy lên.
Ngọn thứ năm.
Ngọn thứ sáu.
Ngọn thứ mười.
Đến đây, nó mới dừng lại.
Cha xứ biến ảo sắc mặt liên tục, từ ngạc nhiên, chấn động, kinh ngạc, cho đến tận khiếp sợ, hắn run giọng:
“Không… không thể tin được, người này mang tư chất của ‘người kia’!
Không thể được, phải mau chóng thông báo cho giáo hội cao tầng!”
Cha xứ lại nhìn đến thiếu nữ, chợt nghĩ đến gì đó, nói với nàng:
“Catherine, con đã có đủ kinh nghiệm, nên hiện tại con cần trải nghiệm thực tế. Ta dùng ta chức vị, ra cho con một nhiệm vụ.”
Thiếu nữ Catherine nghe vậy, vội vàng cúi đầu nhắm mắt, rất chân thành nói:
“Mời cha xứ nói ra nhiệm vụ của con.”
“Catherine, con mau đến Đông Nam Á, tìm cho ra người kia, nhất định phải mang hắn về bằng được. Đây chính là căn cơ để trong tương lai nhân loại có thể chống lại được ‘xâm lấn’.”
“Nguyện vì ngài mà xông pha!”
Nói xong đủ các loại, cha xứ lúc này cũng vội vàng rời đi, dự là hôm nay cả Vatican đều sẽ phải náo loạn một trận.
Mà Catherine thì hướng về bên ngoài nhìn, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong đối với thế giới bên ngoài.
“ [Ky sĩ] ta đến đây!”
Ầm ầm….
Xạt xạt...
Rắc…
Đủ các loại tạp âm trộn lẫn lại với nhau, mà lại cực không hài hoà tra tấr lỗ tai con người. Nhưng. may thay người đang ở đây cũng không phải người thường, đều thể hiện ra bản lĩnh siêu phàm.
Màu xám tro chính là chủ đạo khung cảnh, bên trong lại được tô tô về vẽ với màu vàng và màu đỏ cực kì diễm lộ cùng nóng bỏng.
Có thể hiểu theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, vì nhiệt độ nơi đây đang đẩn tăng lên.
Mà hiện tại, nhiệt độ tại ngoài rìa đã là hơn 300 độ C.
Người đàn ông chủ sắc thái xám đóng lại ông, ngay sau đó quật ngang trước mặt mình.
“Nguy hiểm!”
Dương chủ đạo màu đỏ rực nóng bỏng, dùng tốc độ cực nhanh mà hướng về một bên né tránh đi công kích. Mà người đàn ông lực lưỡng, sở hữu màu chủ đạo là màu vàng, lại cường ngạnh chặn lại công kích.
“Ngươi có thần lực, ta cũng có thần chúc phúc.”
Nói là thế, nhưng nếu nhìn đến vết cắt trên mặt đất, cũng đủ thấy cả hai ‘hơi’ có chút chệnh lệch.
“Thực sự, tên này khá mạnh.” Dương cho ra nhận xét.
“Nói là thế, nhưng sao một người được mệnh danh là chiến lực trần nhà như anh lại bị đánh chật vật thế kia?” Trường dè biu, lại phát động tiến công, tay cẩm trọng kiếm, nhảy một cú thật uy lực đến chỗ người đàn ông màu xám kia.
[Chém] kĩ năng đơn giản dễ thuộc dễ nhớ, chỉ phục vị một mục đích duy nhất, chém giết.
Hư ảnh trọng kiếm được bổ sung thêm mật chất, ánh sáng càng thêm thịnh vượng, lại thêm tốc độ rất nhanh, tựa như một vệt tàn ảnh tiếp cận kẻ địch.
Người kia tựa hồ cũng nhận thấy nguy hiểm, dùng gậy gỗ cùng ô dù xếp thành hình chữ X ở trước mặt, hơi khom người chờ đợi.
Mũi kiếm đã đến, nhưng đã bị chặn lại.
Trường dốc hết toàn lực, thế nên hắn thấy được thành quả, người kia dần dần bị đẩy lùi về phía sau, tạo ra hai đường vết lõm trên mặt đấy.
Dương cũng không chẩn chờ, nhiệt độ gia tăng, chiến lực của hắn cũng gia tăng. Thuộc tính bắt đầu phát huy tác dụng của nó.
Lửa, là thứ khai sinh văn minh.
Lửa, là cũng gây ra tai hoạ.
Dương tiếp tục điều động thêm mật chất, gang thép điên cuồng ‘ngoi ra’ từ xi măng, cực kì nhanh chóng mà hướng về phía người đàn ông màu xám tụ hợp. Nhưng càng đến gần, chúng lại càng nóng đỏ lên, cho đến dưới chân thì đã tan chảy thành một bãi chất lỏng màu đỏ rực.
Thép và gang nóng chảy dần xung quang mặt đất, Trường chửi bậy:
“Mẹ nó! Anh chơi chiêu này bất kể địch ta à?”
“Bình tĩnh, đến ngay đây”
Dứt lời, tất cả kim loại nóng chảy lơ lửng giữa không trung, sau đó bắt đầu xoay quanh người đàn ông màu xám.
Trường cũng đã tránh ra từ sớm, hắn sợ bị tên hor cả điên kia cho nướng. cùng. Mặc dù hắn sử dụng [Giáp] [Chém] để chặt chém, làm khiên thịt, tạo cơ hội, tiêu hao đã gần như chạm đáy, nếu để dính vào chiêu thức của tên kia, dù rằng chưa đến mức chết, nhưng lượng mật chất chắc chắn sẽ hết sạch, không còn thứ gì để ứng đối với tình huống đột phát nữa.
Thép và gang nóng chảy được tích tụ một lượng cực kì kinh người, sợ là phải có mấy tấn trọng lượng, hiện lên ở trên đầu người đàn ông màu xám.
Dương thở dốc, tình hình của hắn hiện tại không quá lạc quan, từ lúc người đàn ông màu xám phá đi lượng thép nóng chảy ban đầu, hắn đã định trước rằng không thể đánh bại được. Năng lượng bậc cao đánh với năng lượng bậc thấp, tựa như là người lớn đánh đứa trẻ mới sinh, gọi là giảm chiều không gian đả kích.
Dù rằng bước một chân vào trong bậc thang thứ Nhất từ lâu, nhưng nếu một ngày không bước qua, năng lượng vẫn sẽ ở bậc thấp, vẫn sẽ bị đè lên đánh.
Cho nên lựa chọn tốt nhất lúc này, chính là sử dụng thứ vũ khí huỷ diệt ở ngoài không gian kia để tiêu diệt nó.
Dương chưa thử bao giờ, nhưng thường xuyên nghe đám [Kĩ sư] khoe khoang công trình của bọn họ có thể diệt thần!
Diệt thần thì không biết có đúng không, nhưng uy lực thì đúng là không tầm thường.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.