Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Chương 45: Rời núi
Ngoài không gian.
Một công trình kim loại khổng lồ đang chậm rãi di động. Nó giống như một cây bút, một đầu nhọn chĩa thẳng về phía trái đất, xung quanh thân cũng lắp đặt vài cái ‘cánh’ lớn để tạo ra năng lượng điện dùng cho các mục đích cơ bản.
Quang thân cũng tràn đầy các loại đường nét kì lạ, tựa như là mạch điện, nhưng nếu nhìn kĩ, có thể thấy trên những đường nét kia đều tràn ngập những hình thù quái dị khác nhỏ bé hơn. Nó giống như là chữ cái latin, nhưng cũng mang theo nét của lối chữ tượng hình phương đông.
Bên trong trạm vũ trụ, một người đàn ông trung niên đang bận rộn thao tác. Trước mặt gã là đủ các loại núm, cần gạt cùng nút bấm, để rồi khi người bình thường nhìn vào lập tức sẽ mất phương hướng. Nhưng gã vẫn có thể thao tác tất cả chúng trơn tru. Trước mặt là một mặt màn hình, phía trên là một màu đen, hiển nhiên là đã đang trong trạng thái đóng lại. Nó không có công dụng gì nhiều lắm, như truyền tin hay hiển thị số liệu để người dùng dễ thao tác, nhưng với một kẻ đã đắm chìm ở đây lâu như gã, sớm đề tắt đi cho đỡ rối.
Nhưng lúc này, cái màn hình rất lâu chưa được mở lên, lúc này lại đột nhiên sáng lên.
Nền trắng, cùng với tiêu đề là một dòng chữ:
【Mã lệnh #099: Toạ độ khoá chặt, mời người điều khiển đồng ý!】
Người đàn ông không chẩn chờ, lập tức nhắm mắt lại.
Mở mắt, hai con mắt đều ánh lên một màu lam nhạt.
Gã dùng một giọng uy nghiêm nói:
“Phạt!”
Lời dứt, cả người hắn toả ra ánh sáng màu lam, cả trạm không gian cũng bắt đầu đi theo chuyển động.
Những cánh pin năng lượng mặt trời khép lại, những đường nét ở mặt dưới của nó hợp với thân trạm không gian, bắt đầu nổi lên một chút ánh sáng mờ nhạt.
Ngay sau đó, những đường nét đột nhiên sáng lên, năng lượng được vận chuyển, dần đần tụ hợp ở đầu nhọn của trạm không gian.
Năng lượng đến một ngưỡng nào đó, phát ra một tia sáng chiếu thẳng xuống Trái Đất, địa điểm, đương nhiên là vị trí của Dương.
“Đến rồi.” Dương nở nụ cười.
Hắn dừng điều động tất cả mật chất, nói với Trường:
“Trường, chém một nhát thật lực nữa!”
“Được rồi.” Trường thở dài đáp ứng, xem ra, hắn không thể giữ lại chút sức lực cuối cùng, chỉ sợ là sẽ bị tên Minh kia làm một chút hành động nào đó mà không ai biết.
Không biết lúc ấy là sẽ thiếu đi một đoạn ruột, hay trái tim bốn ngăn sẽ bị cải tạo thành ba ngăn đây, hắn thầm nghĩ thế.
Tình huống đã nằm ngoài tầm kiểm soát, Trường cũng không thể nào nói gì thêm, thành thật nghe lời.
Lượng lớn gang và thép tang chảy đổ nhào xuống người đàn ông màu xám, nhưng gã vẫn không có rời đi một chút, đứng yên ở đấy, vững như thành đồng.
Tuy rằng mật chất không được sử dụng thêm nữa, nhưng nhiệt độ cũng không thể ngay lập tức giảm đi, mà nó mới chỉ hơi sền sệt một chút.
Vụt!
Ầm!
Tiếng va chạm tựa như kinh lôi, cuồng phong cùng cát đá nổi lên mịt mù, trong tức khắc đã làm giảm đi tầm nhìn của tất cả mọi người.
Trọng kiếm bị ném mạnh ra, cũng theo đống bụi mù mà biến mất. Chủ nhân của nó, Trường, lúc này đã bị rút khô, cơ thể to lớn ốm yết: chăm chăm sắp đổ.
Không thể chống thêm được một giây phút nào nữa, nó nghiêng ngã, nhưng ngay lập tức đã được Minh tiên lên, nâng hắn.
Trường nhìn hắn, hai mi mắt run run, gần như không chống lại được mỏi mệt tra tấn, nhưng hắn vẫn cố chống đỡ lấy, nhìn Minh, giọng nói khàn khàn:
“Không cho... phép... giải phẫu... ta...”
Nói xong, mỏi mệt đánh tới, hắn cũng triệt để ngất đi.
Cơ thể to lớn mất đi người điều khiển, trọng lượng cũng thể hiện ra, đè ép Minh làm hắn hơi khó chịu, nhưng đừng nhìn người sau nhỏ bé, sức lực vẫn hơn người bình thường gấp ba lần.
Hắn nhìn khuôn mặt khôi ngô lại mang theo vài phần trung thực kia, khẽ lắc đầu, cam đoan:
“Yên tâm, hiện tại thì chưa định làm giải phẫu.”
Chọợt, cảm ứng được gì đó, hắn hướng lên trên bầu trời nhìn lại, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng sợ hãi.
“Con mẹ nó, năng lượng đéo gì mạnh thế này?!”
Dương thì đã có cảm ứng từ lâu, hắn chỉ là đang chờ đợi.
Mà lúc này, khi đầu nguồn năng lượng kia chỉ còn cách mặt đất gần 4000 mét, mật chất trong cơ thể hắn lại điên cuồng xả ra xung quanh, hoá thành từng đầu dây lớn cỡ đầu ngón trỏ, lao nhanh về phía sáu cột ánh sáng.
Nó chạm đến.
Dương không chẩn chờ, hai bàn tay đánh cái độp, miệng quát:
“Toả!”
Bức tường ánh sáng màu xanh lấy tốc độ cực nhanh mà thu hẹp lại, những nơi nó lướt qua, thần kỳ thay đều trở lại bình thường, đổ nát lại thành như cũ, như là nơi đây chưa từng có phát sinh ra cái gì.
Nó thu hẹp đến người đàn ông màu xám thì dừng lại, thời điểm vừa lúc trùng khớp, cột sáng cũng vừa lúc chạm đến trận pháp lơ lửng giữa không trung, thu hẹp đến tiết diện một centimet.
Nó chạm đến điểm đích, người đàn ông màu xám.
Lửa lại lần nữa bùng cháy lên, nhưng không. phải màu đỏ, mà là màu xanh lam nhạt.
Ngoài dự liệu là, người đàn ông màu xám cũng không hét thảm hay có hiệu ứng giãy giụa, mà chỉ là yên tĩnh đứng đó, tựa như một cỗ máy không hoạt động.
Lửa thiêu cháy, khối lục giác màu xanh lam nhạt cũng theo đó thu vào, cho đến khi người đàn ông kia trực tiếp bị “nén” lại thành một viên đá màu xanh lam.
“Kết thúc.” Dương nói, nhưng vẫn gắng gượng tiên lại, nhặt lên.
Không thèm nhìn qua một cái, hắn lập tức đút nó vào túi quần, bước chân tập tễnh rời đi.
Minh vác theo Trường, cũng vừa lúc đối mặt Dương, cười nói:
“Xem ra cái danh chiến lực trần nhà thật đúng là không ngoa chút nào, bị đập đến thế mà vẫn đứng đó được.”
Dương cười măng:
“Làm sao? Mong muốn anh mày bị thương để nhân cơ hội làm tí giải phẫu hửm?”
“Thật không dám dấu giếm anh, em đúng là có ý định này.” Minh cũng cười, trực tiếp thú nhận ý nghĩ của mình, “ Nhưng nhìn hiện tại đến xem, có lẽ là không có cơ hội rồi.”
“Không, có lẽ là thực sự có.”
Dương vừa dứt lời, đã trông thấy một nhóm bốn người ở phía sau lưng hai người Minh Trường.
Nhưng nhìn đến sắc mặt của tổ ba người sau, nụ cười của hắn lại thu liễm
Đoàn Chấn Phong hợp sức giúp đỡ vác một bên tay của Minh, Hiển đứng tại chỗ, còn hai người Quang cùng Vân thì tiến tới trước mặt hắn, sắc mặt khó coi.
Quang xứng danh đội trưởng, trong giọng nói ẩn chứa lo lắng cùng nặng nề, lời ít mà ý nhiều:
“Ba người khác cũng đã xuất hiện, hướng thần xin một tia thần lực.”
“Cao tầng an bài thế nào?”
“Đang có người đánh nhau rồi, tiếp viện cũng đang nhanh chóng chạy đến.”
“Chúng ta cần làm gì?”
“Đến thu tràng.”
Dương hiểu, gật đầu.
Vù vù…
Phạch phạch...
Tiếng động cơ máy bay từ phía xa vang lên, báo hiệu phương tiện đi lại của bọn hắn đã xuất hiện.
Chưa đến ba mươi giây, máy bay trực thăng đã cách đỉnh đầu bọn họn chưa đến năm mét, một đoạn thang dây được thả xuống, đám người theo đó mà leo lên, Dương là cái cuối cùng.
Hồ Hiển bắt gặp được ánh nhìn của Dương, chỉ là ánh mắt ra hiệu cùng gật đầu một cái.
Người sau cũng nở nụ cười, bắt đầu leo lên.
Hắn rất muốn tung người một cái nhảy lên, chắc chắn sẽ cực ngầu, nhưng hiện trạng cơ thể không cho hắn đặc quyền này, vẫn là thành thành thật thật mà leo lên thôi.
Cộp!
Một viên đá rơi từ túi quần Dương, vừa lúc hắn bước vào trong cabin. Hồ Hiển định lên tiếng nhắc nhở, nhưng không còn kịp nữa rồi, cửa đã đóng lại, trực thăng cũng lập tức rời đi
Nhặt lên viên đá, một ô cửa sổ hiện lên trong tầm mắt hắn:
[Trần Thạch]
【Phát hiện plug-in】
【Mô tả: Vokkhalop thả ra một tia thần lực, năng lượng cực mạnh. Có thể sử dụng để nâng cấp hệ thống.】
[Cảnh báo: Hiện tại chưa thể lắp đặt]
Hồ Hiển đã suy nghĩ đến rất nhiều thứ, nhưng hiện tại hắn “tạm thay" Dương bảo quản thứ này, tránh để nó rơi vào tay những người kia.
Hắn biết rằng hiện tại mình vẫn còn nhỏ yếu, ‘hệ thống’ cũng còn nhiều nơi cần phát triển thêm, ngoài rada ra còn phải có thêm những thứ như là máy cảm ứng nhiệt, ống nhòm, quét hình, tổ hợp cùng tạo ra thông tin.
Chiêu thức tấn công cũng cần phải có thêm nhiều nữa, mà lại phải là tân công tầm xa, chứ hắn cũng không quá muốn đánh cận chiên.
Thuốc nổ cũng không thể rơi xuống, hắn còn dự định cải tạo một chút để có thể điều khiển thông qua mang giao diện.
“Xem ra lại phải bận rộn.”
Mở cổng, lại bắt đầu lao vào công cuộc gia tăng sức mạnh.
“Hửm? Viên đá đâu mất rồi?” Dương lục hai túi quần, không tìm thấy viên lục giác mà hắn cất đi đâu.
Điện thoại hơi chấn động, bên trong là hình ảnh của thứ hắn đang tìm cùng lời nhắn giữ hộ
Dương lập tức yên lòng.
Lương Thanh Vân cũng vô tình nhìn thấy tin nhắn, lòng hiếu kỳ được khơi gọi, đặt câu hỏi:
“Anh rất có niềm tin vào… người kia?”
Dương cười, gật đầu đồng ý.
Sau đó, hắn chợp mắt.
Cực kỳ mệt mỏi, đánh với một tia thần lực kia hao sạch lượng mật chất cùng thể lực của hắn, mà dường như kẻ địch còn không bị hao tổn đi bao nhiêu đâu. Thêm cả Trường gia nhập vào chiến cuộc, cùng với vận dụng ‘bút’ mới phong ấn lại một tia thần lực đó.
Lương Thanh Vân cũng không hỏi thêm.
“Người kia rất thuần tuý, vả lại ánh mắt của anh Dương luôn chuẩn, nên có thể không cần lo lắng viên đá kia có bị làm sao hay không.” Đỗ Văn Quang nói.
“Đây đã là lần thứ hai anh nói tin tưởng anh Dương.”
“Không có gì đáng ngạc nhiên, nhìn kỹ một chút những người xung quanh là được. Nếu như nguồn thông tin là chính xác, thì người của ba tổ đều do anh Dương đề bạt, thành tích thì... loại trừ tổ ba có hơi dậm chân tại chỗ ra, tổ một và tổ hai đều có những thành tích cực tốt. Tổ hai thì chúng ta chưa gặp qua, nhưng tổ một, em thấy, bọn họ đều rất mạnh, nhân phẩm chính.”
“Vậy sao.”
“Nhắc mới nhớ, tổ một đâu?”
Đào Bình Minh không có tham gia chiến đấu nên giờ này hắn vẫn còn rất sung sức, nghe vậy, nói:
“Bọn họ đi thu dọn.”
“Thu dọn?”
“ÙỪ, thần lực rất hấp dẫn với lũ “chuột mà trong lúc chiến đấu vừa nãy, trong phạm vi phía ngoà thêm năm cây số, lục tục ngo nghoe có “chuộf tới.
Công nhận, quen tay thì hay việc, tốc độ làm việc vẫn rất nhanh.”
Đám người nghe vậy gật đầu, nhưng lúc này, người im hơi lặng tiếng từ nãy đến giờ, Đoàn Chấn Phong nói:
“Vậy nhiệm vụ của bọn em là gì? Chẳng lẽ đến đây chơi ba tháng rồi về? Dù anh Dương có bảo là sẽ được đi qua Hàn để đánh nhau gì đó, nhưng em cũng không tin lắm.”
“Nhìn.”
“Nhìn?”
Đám người ba miệng một lời lặp lại.
Đoàn Bình Minh gật đầu, hướng ánh nhìn ra bên ngoài, nói:
“Chúng mày không nhận thấy sao? Bậc sơ tới bậc Trung rất ít có đánh nhau lớn gì, mà chỉ có từ bậc Cao trở lên mới xứng đến đánh nhau. Thậm chí, ngay cả bậc Cao cũng hiếm có, chỉ có nửa chân chạm đến bậc thanF thứ Nhất mới đủ trình đé tham gia vào guồng. nước.”
Hơi dừng lại phút chốc, Đoàn Bình Minh nói ra một câu cực kì ý vị sâu xa:
“Thế giới không chịu được giày vò.”
Đám người yên lặng, tự mình nhấm nuốt câu nói này.
Bùi Hoàng Quân vạn sức, cần câu ném mạnh ra, cực kì chính xác mà ghim trúng vào sau gáy của một người.
Hắn dùng sức, kéo mạnh về phía mình, đồng thời buông ra tay trái, rút ra cây gậy tre giắt ở bên hông, vụt thật mạnh về phía eo.
Vút...
Rắc!
Tiếng xương vỡ vang lên, người xui xẻo bị móc cần câu lập tức nôn ra một ngụm máu, khí đoạn bỏ mình.
So sánh với thủ đoạn ẩu đả của Quân, Trần Thế Lam lại có hơi nhẹ nhõm.
Hắn đối mặt kẻ địch, cho nó cái bạt tai, hồn cũng bị tát bay!
Cứ thế, tuy rằng có người cầu kì, có người đơn giản, nhưng bù trừ nhau, nhiệm vụ cũng. thuận lợi hoàn thành.
Nhanh chóng ném tất cả cái xác vào một góc, để lại tiêu kí cùng địa điểm, hai người lên một con xe con rời đi.
Mà mục tiêu lần này, chính là nơi đang được trọng điểm “chăm sóc.
Hải Phòng, ngoài khơi, cách đất liền mười cây số.
Tro từ trên bầu trời rơi xuống.
Biển lặng.
Âm u.
Không gian nhiễm lên một màu xám.
Một người, một cây dù, một cây gậy.
Ba người.
Một ông chú râu quai nón màu vàng kim, cơ bắp quần quận, áo ba lỗ nhiễm bẩn, tay phải cầm một cái búa tạ, thường thường không có gì lạ.
Một người thanh niên màu đen, trang phục bình thường không có gì lạ, nhưng nét mặt chán chường,cầm trong tay một cây sáo trúc.
Một anh nông dân màu nâu, nét mặt chứa đầy sự khắc khổ, vác trên vai một cái cào, mồ hôi nhễ nhại.
Cả bốn cứ thế mà nhìn nhau không nhúc nhích.
Người đàn ông màu xám nhận thấy một chút uy hiếp nhỏ từ ba người trước mặt, lại kết hợp với bản tính nhát như thỏ đế của chủ nhân cơ thể cũ nữa, thành ra lại bồi ba người đánh bài nghi binh.
Còn ba người, chiên lực thực sự là không thấp, nhưng đối với thần lực, lại bó tay, đành chơi bài nghỉ binh, đợi tiếp viện đến. Cũng còn may mắn là kẻ địch tựa hồ cũng. muốn “đợi tiếp viện, nên hai phe cũng chưa giao tranh.
Rìrn...
Tiếng động cơ oanh mình từ phía xa, ba người có thể rất dễ dàng nhận ra được ở phía sau có một chiếc cano đang tới.
Người ở trên, màu sắc bình thường, mặc áo dài, đội khăn voan, giắt hai khối ngọc thạch bên hông, chân đeo guốc gỗ.
Tạo hình phải nói là từ
thời phong kiến, nhưng nếu ở hiện nay, lại gọi là hoá trang, hay “cosplay.
Tên của hắn, Nguyễn Quang Siêu.
Hôm nay, rời núi.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.