Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 49: Nổ - Tiền truyện 1



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 1: Nổ - Tiền truyện 1 Chương 1: Nổ - Tiền truyện 1 Thị trấn Seonghwa(성화읍) sát biên giới Bắc Triều - Nam Hàn. Nơi đây có một ngọn núi trẻ vô danh, cao đến mức đâm thẳng biển mây nên đường đi cũng cực kì trắc trở, nhưng có câu nói rằng, trước đó vốn không có đường, người đi nhiều nên tự nhiên thành đường, tương tự, cũng tồn tại một con đường mòn xuất hiện từ rất lâu về trước. Hướng ánh nhìn từ dưới chân núi lên đến gần đỉnh, nơi đây hiện đang tràn đầy các loại ánh sáng cùng các loại tiếng vang kim loại, thỉnh thoảng còn có một số tiếng súng xuất hiện. Nhìn kĩ, có một nhóm ba người đang đánh nhau, địch nhân là một người mặc giáp trụ. Làn da khô đét, hai hốc mắt cháy hai đoàn hoả diễm màu lục, từng chỗ tổn hại trên giáp trụ đều đang chảy ra từng đoạn khói đen. Tất cả đặc điểm ấy đều chứng minh một điểm rằng, người mặc giáp trụ đã bỏ đi thân phận con người, chủng tộc chuyển đổi. “Haerin (해린)! Mau tung lưới!”
Nam thanh niên cao giọng hô. Cô gái tên Haerin cũng ứng tiếng, dùng lực mạnh nhất quăng lên trong tay mình một tấm lưới đánh cá. Hình ảnh có chút không phù hợp mỹ quan, nhưng ai bảo nàng sở hữu chức nghiệp【Nông dân】nhưng lại rẽ nhánh sang làm ngư dân đâu. Một tấm lưới lớn bay lên không trung, mở đến hết cỡ. Ở từng điểm nút đều có treo một quả chuông lục lạc nhỏ, âm vang ồn ào xáo động. Lưới rơi xuống người mặc giáp, theo sự giãy dụa của nó mà quăn vào. Người mặc giáp giãy dụa, nhưng càng mạnh thì tiếng chuông lục lạc lại càng nhiều hơn, lưới cũng theo đó mà rối chặt lại. “Thời cơ, Donghyun(동현)!” Giọng nam lúc đầu lại vang lên kêu gọi. “Đến đây!” Người kia cũng ứng tiếng, từ một vị trí bí ẩn gần đó lượn quanh, dùng tốc độ tựa như mị ảnh tiếp cận, dao găm đang quay tròn ở trong tay hắn dừng lại, hướng lưỡi về phía cổ tay. Donghuyn cũng sở hữu một chức nghiệp,【Sát thủ】 linh hoạt của hắn không thể coi thường, cùng với khả năng sử dụng v·ũ k·hí tốt nên được xưng làm người gây sát thương chính cho cả đội, DPS. Xoẹt! Một tia sáng màu bạc yếu ớt hiện lên, dao găm đã biến mất, thay vào đó là một v·ết t·hương cực lớn đã xuất hiện dưới vị trí nách của người mặc giáp. Ma khí theo lỗ hổng nhanh chóng tràn ra bên ngoài, sương mù đen cực nhanh bao trùm lấy xung quanh, khiến cả ba người đều có cảm giác mất phương hướng. Nhưng không có sự lo lắng nào, ngược lại, bọn họ đều cực kì vui mừng. “Hút nó!” Giọng nam lúc đầu lại vang lên, kèm theo vui sướng. Ba người đồng thời xoè bàn tay phải, giơ nó lên. Ở trên ngón giữa đeo một chiếc nhẫn, mỗi người một màu khác nhau, nó đều hơi lấp loé ánh sáng nhạt. Sương mù đen như chịu theo một dòng xoáy nào đó mà chui vào trong chiếc nhẫn, lượng cũng cực nhiều nên phải mất đến nửa tiếng bọn họ mới thu thập hoàn tất. Cường độ ánh sáng từ lập loè mờ nhạt cũng dần dần trở nên đậm hơn, cuối cùng tuy không loé mù mắt nhưng độ sáng cũng như một chiếc đèn pin. “Ngon, Haerin. Chúng ta có thể tăng lên thứ hạng khác rồi.” Người thanh niên tên Donghuyn vui mừng bước về phía cô gái tên Haerin, vẫy gọi người thanh niên khác. Người thanh niên được vẫy gọi đứng trong bóng tối, không có cử động dư thừa, chỉ là hướng ánh nhìn về phía hai người kia, ánh mắt hơi lấp loé một chút ánh sáng. Dường như đang ở trong tự tin vì chiến thắng con quỷ mà bọn họ đã coi chừng từ rất lâu mà đến tận bây giờ cuối cùng cũng có thể đánh bại nên khi trông thấy Donghuyn có những cử chỉ thân mật tiếp xúc da thịt với mình, Haerin cũng không phản cảm mà lạnh nhạt. Hai người nói cười, nhưng không để ý đến một người đồng đội nữa của mình đang lặng thinh đứng dưới bóng tối. Lát sau, nhận thấy dị dạng, hai người mới để ý đến Kwangsoo vẫn còn đang đứng yên ở kia, Haerin mới lớn tiếng gọi: “Kwangsoo! Đang làm gì thế? Mau lại chuẩn bị trở về!” Tiếng kêu của nàng êm tai như thế, cũng đánh thức Kwangsoo từ trong trạng thái ngây người trở lại, lúng túng gãi đầu cười: “Ha ha, xin lỗi, vừa mới đang suy nghĩ cải tiến phương án chiến đấu của chúng ta.” Donghuyn cười khen: “May mắn nhóm chúng ta có đầu não là Kwangsoo, chứ nếu không chỉ dựa vào tao với Haerin chưa chắc đã có thể vượt qua lắm nhiệm vụ như thế.” Haerin cũng gật đầu, nở nụ cười tươi như hoa, chứng minh nàng cũng thật cao hứng:
“Ừ, đúng thế. Thật cám ơn, Kwangsoo.” Kwangsoo có kiểu dáng là một thanh niên ham đọc sách, nhìn đơn giản gọn nhẹ, không quá nổi bật, cũng không phải không có nét riêng. Khuôn mặt ở ngoài tuổi hai mươi cũng đã rút đi vẻ trẻ con, hiện ra một cỗ trẻ trung nhiệt huyết đúng của tuổi hai mươi năng động sáng tạo. Lúc này, người thanh niên kia dù không mang theo vẻ ngoài nổi bật, nhưng nếu hắn cười lên, nụ cười toả nắng kia cũng đủ để thu hút sự chú ý của nhiều người, hắn cười, biểu lộ cũng hơi xấu hổ: “Ha ha, cũng không đến nỗi như thế đi, vẫn may mắn nhờ có hai người tổ đội cùng nên tôi mới có thể đánh hạ được con quỷ chiến binh kia. Đáng lý tôi nên cảm tạ hai người mới đúng, vì mọi người hoàn toàn nghe tôi chỉ huy nên mới có thành công như thế, đúng không?” Hai người cũng phụ hoạ theo, lời cảm ơn chuyển thành đùn đẩy công lao. Nhưng cũng có một câu nữa mà Kwangsoo không nói, đó chính là nếu quá mức tin tưởng, bọn họ rất dễ dàng sẽ bị hắn đưa xuống dưới địa ngục. Lúc này, Haerin nói ra nghi vấn của mình, thuận tiện chuyển chủ đề: “Hình như dạo này số lượng quỷ quái xuất hiện càng lúc càng nhiều, ngay cả vị trí giáp biên giới như Seonghwa đều xuất hiện quỷ chiến binh, không biết những nơi khác như thế nào.” Nàng đều xuất nghi vấn của mình cũng gây nên Donghuyn hứng thú, tham gia thảo luận. Kwangsoo mở điện thoại, phát hiện cũng gần đến mười hai giờ, hắn vội nói: “Tranh thủ về trong nhà trước đã, còn hai mươi phút nữa là đến mười hai giờ.”
Hai người kia cũng kết thúc thảo luận, vội thu thập một chút rồi chạy theo Kwangsoo, chỉ là tốc độ thoáng chốc đã vượt qua người sau, nhưng vẫn rất tốt bụng giữ một khoảng cách ngắn để chờ hoặc khi có sự kiện nào đó xảy ra thì giúp một tay. Kwangsoo cũng âm thầm tán dương hai người bạn của mình. Tín nhiệm đã được xây dựng thành công, hắn nghĩ thế. Không cẩn thận chú ý hắn vô tình đá trúng một viên đá, đường dốc nghiêng khá lớn nên ngay lập tức hắn đã mất đi cân bằng, bước chân loạng choạng sắp ngã. Chính lúc ấy đã có hai thân ảnh đứng ở trước hắn, dễ dàng dùng thân thể tiếp được hắn. Chính là Donghuyn cùng Haerin. Hai người cười trêu hắn, nhưng lập tức chính mình lại không cười được. Trên mặt của bọn họ đều xuất hiện ngạc nhiên, khó có thể tin, phẫn nộ, cuối cùng là tuyệt vọng. “Tại sao?” Trước điểm cuối cùng của sinh mệnh, Donghuyn vẫn kịp chất vấn, tuy nhiên hắn mãi mãi cũng sẽ không đạt được đáp án. “Kwang… soo…” Haerin thì kịp kêu lên tên của h·ung t·hủ, sau đó cũng bỏ mình. Kwangsoo không có cảm xúc dao động, dùng ánh mắt lạnh lẽo cùng khinh thường nhìn hai bộ t·hi t·hể, run tay một cái. Hai cái xác mất đi chỗ tựa mà ngã xuống, vị trí ngực đã bị mở ra một cái động lớn, trái tim nóng hổi bị lôi ra một cách trực tiếp, rất chăm chỉ mà làm thêm đoạn công việc cuối cùng của nó. Kwangsoo giơ lên trong đôi bàn tay là hai quả tim đang nỗ lực co bóp, bóp mạnh. Trái tim vỡ, máu ồ ạt theo kẽ ngón tay rơi rớt xuống trong miệng hắn, khuôn mặt hiện lên vẻ thưởng thức cùng thoải mái, giọng nói không kiềm chế được mà rên rỉ: “A… ngon quá…” Khung cảnh cực kì huyết tinh, dù là nhân viên pháp y đã quen đủ với các loại tử trạng cũng đều n·ôn m·ửa mà thôi. Không khác, không khí đắp nặn cực tốt. Nhấm nháp xong máu tươi, hắn lau đi vài giọt máu dính trên khoé miệng. Lấy từ trong túi ra một cái kinh gọng bạc, hắn đeo lên. Lúc này, hình ảnh của hắn mới trở nên rõ ràng hơn. Điên cuồng cùng trí tuệ đan xen, tạo ra một loại tạo hình độc đáo. “Thế nào, món ngon mà ta chuẩn bị cho các hạ có đúng khẩu vị?” Một giọng nói đột ngột vang lên, người thanh niên đeo kính không cần nhìn cũng biết ai. Cách hắn hơn hai mét, một người đàn ông trung niên ngồi dưới mặt đất, khuôn mặt tỏ rõ hiền lành cùng khoan dung, nếu như mới gặp lần đầu, tất sẽ coi là một vị đại thiện nhân, chuyên cứu giúp người khác. “Cũng tạm được.” Người thanh niên đeo kính lạnh nhạt đáp. “Nhưng ta tưởng rằng các hạ sẽ trói gô hai người kia lại, rút hết máu bọn họ ra mà thưởng thức chứ đâu. Thật không ngờ lại dùng đến hai tháng chỉ để hưởng dụng vài giọt máu như vậy.” “Các hạ vĩnh viễn cũng không cần dạy một vị quỷ hút máu cách thưởng thức. Nếu nói về cách thưởng thức, sợ là ba ngày ba đêm cũng nói chưa hết, mà ngươi cũng chưa chắc sẽ hiểu được ý vị trong đó.” “Thần minh nhân từ, cầu phúc chúng sinh.” Người đàn ông trung niên khuôn mặt hiền lành, lời nói tràn đầy yêu thương đối với chúng sinh, kính yêu đối với thần. Ai nhìn lại không tăng thêm thiện ý đâu? Nhưng người thiếu niên chỉ là cười lạnh ở trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bảo trì không để tâm, nói: “Các hạ đến, thế nhưng đã có quyết định?” “Đúng thế, giao dịch coi như đạt thành, nhưng vẫn là cần các hạ trợ giúp một vài chuyện.” “Thế cứ theo những gì đã giao kèo trước mà tiến hành thôi.” Lời dứt, trên sườn dốc cũng đã biến mất đi hai thân ảnh, chỉ để lại hai bộ t·hi t·hể nằm trên mặt đất băng lãnh. Lúc này, thời gian cũng bắt đầu vào khuya, 0h đến. Từ nơi xa có một thân ảnh đang từ từ tiến lại, dường như cảm nhận thấy mùi vị khác thường trong không khí, nó vội lần theo hương tới. Phát hiện trên mặt đất nằm hai bộ t·hi t·hể, nó vui sướng, đói bụng lâu như vậy cuối cùng cũng có thể có đồ ăn rồi. Nhanh chóng tiến tới xác một vị nữ tính, nó mở cái miệng nhỏ, nhưng bên trong tràn đầy các loại răng lởm chởm sắc nhọn, một miếng ngoặm ở mông. Thật ngon! Vừa kịp nuốt một miếng, nó phát hiện đã có các ‘bạn đồng hành’ đang lục tục kéo đến, sợ là muốn phân nó một ngụm thức ăn. Bản năng cho nó ra phán đoán như vậy, k·ẻ c·ướp đoạt muốn tới, nó cũng chỉ đành nhanh ngoặm thêm vài miếng thịt rồi chạy. Năm phút sau, trên mặt đất chỉ còn lại vài dấu vết chứng tỏ nơi đây đã có ai đó đi ngang qua. . . . Diệt Quỷ hội. Nhân viên quản lý nhìn lên trên màn hình, thời gian đã qua 0h được mười lăm phút, nàng có chút lo lắng nhóm người kia đi bắt quỷ như thế nào. Hai người kia xin một cái nhiệm vụ diệt quỷ chiến binh mà chiến lực cách xa hai người. Hội cũng không có yêu cầu phải đúng là cảnh giới vừa đúng mới có thể tiếp mà đều ở trạng thái tự do, thế nên khi nhìn thấy cặp đôi nam nữ kia tiếp, nàng cũng khuyên bảo qua, nhưng làm sao mà bọn họ không nghe khuyên, nhất nhất đòi nhận nó, nghe đâu là do biết được điểm yếu của nó. Trường hợp như bọn họ cũng không phải số ít, ăn quả đắng cũng gần hết số lượng đó, có thể là c·hết hoặc gần với c·hết. Bất lực, người quản lý đành để mặc cho hai người tiếp. Dù thế, như trong tình cảnh hiện nay của đất nước, bất kỳ một vị Diệt Quỷ sư cũng đều là một khoảng chiến lực đáng giá trị, nên nàng cũng theo đó mà lo lắng cho an nguy của hai người kia. “Không nên đây, có ngu đến mấy mà biết không đánh lại cũng sẽ chạy trốn đâu!” Ở Hàn Quốc không giống với các nước khác, sau nửa đêm là thời gian vàng đối với những thực thể ngoi lên từ trong kẽ đất, chiến lực, hoặc sức mạnh của chúng đều được tăng phúc một đoạn lớn, cùng cấp treo lên đánh tất cả Diệt Quỷ sư. Vì vậy, tất cả mọi người đều tuân theo một đầu thiết luật, cấm chỉ giao chiến với quỷ sau mười hai giờ đêm. Tương ứng, lũ quỷ cũng có thời gian bị áp chế mạnh, đó là vào những lúc rạng sáng, hoặc là trước lúc vào khuya, đây cũng được coi như thời gian vàng đối với Diệt Quỷ sư. Thế nên vào lúc này, khi thời gian đã điểm qua nửa đêm một vài giây, nhân viên tiếp tân mới lo lắng cho hai người kia, chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít. Đang lúc suy nghĩ, cửa đột nhiên được mở ra, nhân viên quản lý còn tưởng là hai người kia kịp thời trở về, dự định phải nhắc nhở bọn họ một phen, nhưng sau khi nhìn đến đó là một người thanh niên trẻ tuổi, nàng ngạc nhiên. Biểu lộ đó là đúng với lúc này, vì nãy giờ nàng đều đang trông nom màn hình giá·m s·át, làm sao sẽ có người xuất hiện ở đây vào lúc này? Nếu đúng, hắn là【Hacker】hay【Sát thủ】? Giao tiếp đủ loại người, cũng chiến đấu và tiêu diệt nhiều loại quỷ, trực giác cùng ánh mắt sắc bén của nàng cho biết rằng, kẻ đến không thiện. Biết thế, nàng nhanh tay ấn cái nút cảnh báo dưới gầm bàn, mình cũng ở trong tư thế chiến đấu, ánh mắt chăm chú nhìn người thanh niên. Người thanh niên nở một nụ cười không rõ, miệng nói: “Xin lỗi!” Lời dứt, từng đợt t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc xuất hiện, kèm theo là từng ngọn lửa bùng nổ tràn lan, tựa như sói đói nuốt hết thảy mọi thứ. Nhiệt lượng cùng sóng xung kích khiến nhân viên tiếp tân không khỏi vì thế mà vội vàng lui ra phía ngoài cửa sổ bên cạnh. Lửa nhanh chóng theo đường cầu thang mà leo lên các tầng phía trên. Thời gian không lâu lắm, tiếng gào rú với hò hét thì có, nhưng lại bất ngờ hơn khi không nghe bất cứ tiếng kêu thảm nào cả. “Phong cách vẫn như vậy, nhà bị cho nổ cũng không thèm ra dọn dẹp.” Người thanh niên cười khẩy, thân hình cấp tốc mờ nhạt đi, sau đó biến mất không còn tăm tích, tựa nhưa chưa bao giờ tồn tại.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.