Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Chương 2: Ký – Hậu truyện 1
Tỉnh Andong.
Trong một hang động vô danh nào đó.
Hang động không nhỏ, cực kì lớn, ước chừng có thể chứa đựng được hơn nghìn người.
Một đống củi được xếp thành hình nón thật cao đang b·ốc c·háy hừng hực, ở phạm vi mà lửa không thể lan đến cắm vài cái cọc gỗ nhỏ, trên đầu treo dây thừng. Hai đầu dây thừng đều nối với hai bên của một cái miếu gỗ nhỏ, chiều cao có lẽ khoảng tầm một mét.
Cửa gỗ mở ra, bên trong không có hương nến bài vị hay một tấm di ảnh mà hoàn toàn rỗng tuếch
Đối diện với mặt trước của miếu gỗ, bà cốt đang nhảy múa những động tác quái dị, tràn ngập một loại cảm giác nghi thức nhưng cực kì tà ác cùng quỷ dị, tuy nhiên, những cái uốn tay, những cái xoay chân, từng động tác kia lại cực kì thành thạo, có lẽ đã không phải là một lần thực hiện.
Không quá lâu, nàng dừng lại.
Một người đàn ông trung niên từ đằng sau tiến lên, hỏi:
“Thành công?”
Bà cốt không nói gì, chỉ là im lặng cởi đống quần áo lộn xộn bên ngoài ra, sau đó không quay lại mà nói một câu:
“Giao dịch hoàn thành.”
Người đàn ông trung niên không nói, hắn cười nhạt, lắc đầu.
Đống lửa được bao quanh bởi một đống giáo chúng, kẻ nào kẻ nấy đều mặc một bộ áo choàng màu xám, hai tay đều nắm lại, mắt nhắm chặt, biểu lộ cực kì thành kính.
Người đàn ông trung niên ngoái đầu lại, bốn vị giáo chúng từ trong trạng thái thành kính tỉnh dậy, bước nhanh về phía miếu gỗ nhỏ.
Bốn người phân biệt theo bốn góc, dùng sức nâng lên miếu gỗ.
Lúc này, bên ngoài tiến vào một người, nhưng người này không mặc áo choàng như các giáo chúng, chỉ là mặc đồng phục công nhân. Hắn đến trước người đàn ông trung niên, giọng nói lạnh băng:
“Giáo chủ, địa điểm tiếp theo là?”
“Seoul.” Giáo chủ đáp, sau đó thân hình biến mất.
Người mặc áo công nhân cất lời chúc phúc:
“Thần dõi theo người, thần thiên vị người.”
.
.
.
Seoul, Diệt Quỷ hội.
“Chi nhánh 3 bị người phá huỷ, kế tiếp giải quyết thế nào đây, hội trưởng?” Một người lên tiếng.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía vị trí hội trưởng, yên lặng chờ giao phó.
Hội trưởng ngồi trên ghế, quay lưng về phía đám người, hồi lâu không có động tĩnh.
Người phụ nữ lên tiếng mở đầu mở miệng thúc giục:
“Hội trưởng, tiếp theo nên làm như thế nào?”
Nhưng vẫn không chiếm được đáp lại.
Tâm tình của mọi người bắt đầu trở nên tồi tệ, có người không chịu được mà đánh bạo lớn tiếng hỏi:
“Hội trưởng, ngài có thể cho chúng ta biết cách ứng đối sao? Chúng ta đang chờ ngài đây!”
Nhưng vẫn không chiếm được đáp lại.
Có người mở đầu, đằng sau cũng liên tục có người lên tiếng hỏi, trong phòng bắt đầu trở nên ồn ào.
Phải mất một lúc thì vị hội trưởng kia mới quay lại, một mặt bất đắc dĩ nhìn đám người. Nghĩ nghĩ, dường như làm ra quyết định lớn nào đó, hắn thở dài, nói:
“Có thế lực nào đó nhúng tay vào rồi, sự tình đang hướng phương phướng không thể vãn hồi được mà phát triển.”
“Vậy phải làm sao?” Người phụ nữ lúc đầu hỏi ngay.
Hội trưởng lườm nàng một cái, thực sự là đã lâu rồi hắn không thể hiện quyền uy nên đám người này được một chút lại lấn thêm một bước, không coi hội trưởng như hắn ra gì. Thầm thở dài trong lòng, cũng tại hắn kẹt ở bước chân cuối cùng để có thể lên đến bậc thang thứ Nhất hơn mười năm, đoán chừng để lâu hơn một chút nữa sợ là chức hội trưởng đoán chừng là không làm được nữa rồi.
Suy nghĩ miên man như thế cũng chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt, hắn lắc đầu loại bỏ hết các loại tạp niệm, giọng nói mang theo quyết ý:
“Viện trợ!”
Đám người nghe vậy thì đứng máy trong giây lát, nhưng lập tức lại lớn giọng bác bỏ:
“Không được! Nếu chúng ta viện trợ thì sợ là sẽ bị đám người kia ăn hết không còn một mống mất.”
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngài không nhớ vào năm năm trước chuyện kia sao? Dù rằng nó diễn ra ở trong Amazon, nhưng đừng bảo với tôi ngài không nhớ!”
Đám người lớn tiếng phản đối.
So với lúc đầu lại càng loạn.
“Đủ!” Uy áp từ người sắp bước lên cấp độ sinh mệnh mới tràn ra, dù trong phòng chiếm chín phần đều là người đồng cấp độ, nhưng dưới uy áp từ người kia, bọn họ cũng run người câm nín, không dám động đậy.
Nhận thấy mọi người đã bình tĩnh lại, hội trưởng thu hồi uy áp, đám người lúc này mới thở dốc một hơi, âm thầm kinh hãi hội trưởng đã kẹt tại một bước cuối cùng lâu như thế mà uy áp toả ra vẫn để đám người run rẩy, đoán chừng cả bọn nhảy lên thử thì có lẽ đến mức phân ra sống c·hết mới có cơ hội chiến thắng.
“Bình tĩnh nghe ta nói.”
Dừng lại một chút, châm chước dùng từ, hội trưởng nói tiếp:
“Ba năm trước tai biến đã khiến cho số lượng quỷ quái cùng thần bí gia tăng mạnh mẽ, dù chúng ta đã cố gắng chiêu mộ thêm các tân binh Diệt Quỷ sư, thế nhưng… cung không đủ cầu.”
Hội trưởng chỉ vào một ông lão, hỏi:
“Năm nay thống kê như thế nào?”
Ông lão bị chỉ vội vàng đứng dậy, động tác thành thao lướt trên máy tính bảng, nhìn đến một chút số liệu, nhanh chóng nói:
“Thưa hội trưởng, theo như thống kê, số lượng quỷ quái có lẽ đã gia tăng so với năm trước là hai mươi phần trăm!”
Đám người nghe thế lại cực kì kh·iếp sợ, một người đứng lên hỏi:
“Làm sao có thể như vậy? Như năm trước chúng ta thậm chí còn tự mình xuất thủ diệt một đống lớn, như thế nào năm nay lại gia tăng nhiều hơn, dù chúng ta không ra tay nhưng đều biết không đến mức gia tăng hai mươi phần trăm so với trước đó!”
Ông lão cầm máy tính bảng lắc đầu, trong giọng nói không thể nghi ngờ:
“Các vị ngồi ở vị trí cao nên không biết, nhưng mấy ngày gần đây, số lượng nhiệm vụ gia tăng, thậm chí còn có người ở giữa trưa diệt quỷ!”
Đám người nghe vậy, trong lòng nổi lên hãi nhiên. Bọn hắn thực cũng không biết rằng lại có chuyện như vậy xảy ra.
Quỷ quái chỉ có thể hoạt động vào ban đêm, đó là một đầu thiết luật mà ai cũng tin tưởng không nghi ngờ.
“Mẹ nó! Không khéo quỷ quái trên thế giới đang kéo hết về Hàn Quốc.”
“Có lẽ đúng là như vậy.” Hội trưởng đồng ý với lời này, đám người theo đó mà lại phải suy nghĩ sâu xa một chút.
Hội trưởng cũng tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, ra lệnh:
“Phát ra th·iếp mời thế giới đến tiếp đi, lấy cớ là một hồi thịnh yến để bọn họ kéo tới, phần thưởng là phương pháp chuyển đổi quỷ khí thành năng lượng.”
Đám người lại thêm một lần nữa chấn kinh, có mong muốn nâng lên phản đối, nhưng nghĩ lại đoạn thời gian trải qua uy áp kia, người không tự chủ run lên, đành im lặng gián tiếp bày tỏ đồng ý.
Hội trưởng thấy đám người không ai phản đối liền lên tiếng chốt hạ, long hành hổ bộ rời đi.
Trông thấy người kia đi, đám người thở dài một hơi, bọn hắn thật sự là sợ. Theo bóng hình khuất bóng, bóng đen che kín bọn họ cũng theo đó mà biến mất, tranh cãi lại bắt đầu nổ ra kịch liệt.
Hội trưởng đoán được điều này, nhưng hắn cũng lười để ý.
Bước đến dưới ánh nắng chiếu qua tấm kính trong xuyên thẳng vào toà nhà, cảm nhận được hơi ấm, khuôn mặt già nua lúc này mới giãn ra, nở một nụ cười.
Nhớ đến điều gì đó, lão rút điện thoại, nhắn cho một ai đó, nụ cười nở rộ, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Nay nên đến đâu câu cá đâu?”
.
.
.
Hồ Hiển nhìn trước mắt mình tờ giấy, phía trên ghi ‘Hiệp định bảo mật’ hắn chần chờ.
“Sao? Còn điều gì băn khoăn sao?” Phạm Ngọc Dương hỏi, hắn có thể nhìn ra người thanh niên nhỏ hơn mình vài tuổi có nỗi lòng nào đó.
Hồ Hiển gật đầu, hắn nói ra nghi vấn mà mình chôn giấu bao lâu nay:
“Tại sao anh lại tin tưởng mà giao phó cho em nhiều nhiệm vụ trước đó như vậy đâu? Dù chính luật cũng đã quy định không được tiết lộ thế giới của bọn anh với người thường như em.”
Vấn đề này đã chôn ở trong lòng Hiển rất lâu, từ cái lúc này người đàn ông này nhờ hắn tìm kiếm Trần Mạnh Giang, hắn đã hoài nghi liệu hắn có mục tiêu nào khác không.
Hiển không tin trong nơi mà Dương đang công tác không có người có thể tìm ra Trần Mạnh Giang, lại còn phái tổ số ba đến kết hợp bắt lại.
Sau một thời gian tính toán, dù biết mình tự học cũng vẫn thành tài, nhưng có thể đoạn thời gian đó rất lâu, vả lại lệnh thứ nhất có độ ưu tiên cao, thế nên Hiển ra quyết định rằng sẽ bộc lộ chức nghiệp của chính mình, nhưng giấu giếm bệnh của hắn.
Không ngoài dự đoán ban đầu, Dương khi nghe tin này cũng không bất ngờ, nhưng động tác lại cực nhanh nhẹn mà lập tức tự mình lái xe đến, đặt trên mặt bàn một tờ giấy hiệp nghị.
Hiển lặng im chờ đợi câu trả lời.
Dương mỉm cười, không nói ra đáp án luôn, mà nói:
“Anh biết em đoán ra rồi mà.”
Là như thế sao, Hiển thầm nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn hỏi:
“Anh nói rõ chi tiết được sao?”
Dương gật đầu, trong giọng nói tràn đầy áy náy:
“Trước hết thì anh xin lỗi vì lúc trước đã nhờ em để kéo em vào phiền phức, nhưng có lẽ đúng như những gì em đang nghĩ, khi mà lần đầu anh đến đưa cô gái xinh xắn kia về, anh nhìn thấy mày là anh đã biết em rất có tiềm lực.
Do đó, vụ việc của Trần Mạnh Giang là một lần kích thích, sau vụ đó dù anh không thấy em có dấu hiện thức tỉnh, nhưng anh vẫn tin rằng, mày nhất định sẽ thức tỉnh.
Hiện tại, đúng như anh đã dự đoán rồi.”
Hồ Hiển gật đầu, ý tứ hắn hiểu, đúng như ý mình, nhưng cũng có khả năng Dương cố ý nói thế, mục đích thật là gì thì lại khó mà nói, nhưng trực giác nói cho Hiển biết, người này không có nói dối.
Lý trí cho rằng không nên tin vào trực giác, cái sau hư vô mờ mịt, khó mà phán đoán là tốt còn là xấu, thế nên hắn vẫn sẽ giữ lấy một chút cảnh giác đối với mọi người. Đều như thế cả, tất cả mọi người, thằng Tiến cũng thế, duy chỉ có ông nội ở dưới quê là hắn tin tưởng hết mình, dư lại vẫn nên lưu một khoả tâm dự phòng cho thoả đáng.
Lòng hại người không có, nhưng lòng phòng bị thì nhất thiết phải rõ, Hiển càng lúc càng chấp nhận câu nói này. Cũng vì thế mà hắn tránh khỏi vận mệnh bị Ly cho một đao xuống âm phủ đấy thây, không phải sao?
Cầm cây bút bi trên bàn, hắn quen tay mà ký một chữ rồng bay phượng múa lên tờ giấy.
Trước khi ký, nó là tờ giấy lộn.
Sau khi ký, nó đã nhiễm lên giá trị.
Thủ tục giấy tờ chỉ có một tờ giấy này thôi, bên trong bao hàm đủ các loại điều khoản, Hiển cũng đã đọc kĩ rồi, mở lời chỉnh sửa một số cái. Dương nghe, cái đồng ý, cái thì không, nhưng cũng ưu tiên phần lớn vài thứ có lợi cho Hiển.
Hiển hiểu được Dương đã mở ra cho mình ưu đãi đến thế nào vì không bao giờ có chuyện một cơ quan trực thuộc nhà nước lại cho phép người ký đổi đi điều khoản, đồng ý hoặc không, đơn giản là thế.
Mà qua đây, hắn cũng càng thêm nhận thức người thanh niên hơn mình vài tuổi kia có danh dự cùng quyền lực như thế nào, càng đáng ngạc nhiên hơn là còn không sa vào trong mùi vị của nó.
Khả năng tự hạn chế rất cao, giống như chính mình, Hiển nghĩ vậy.
Ký xong cũng coi như thủ tục hoàn tất, Dương gửi đến điện thoại Hiển một đường dẫn, để hắn cài xuống một ứng dụng truy cập nội bộ.
Mọi thứ hoàn tất, Dương chợt nhớ đến cái gì, cười bảo:
“Hiển, có biết người yêu hiện tại như thế nào không?”
Hiển suy tư, hình như đã hơn một tháng kể từ lúc nàng từ sân bay rời đi, hắn cuốn vào một loạt chuyện nên cũng không để ý đến nhắn tin, thành ra gần như cắt đứt liên lạc.
Nghe Dương hỏi như vậy, dù trong lòng chẳng có cảm hứng gì, nhưng ngoài miệng vẫn là nói:
“Ồ, em ấy sao rồi? Dạo này bọn em cũng không liên lạc. Mà hai đứa đã chia tay, giờ chỉ là bạn gái cũ thôi.”
Dương nghe tin hai người chia tay, cũng ngạc nhiên hỏi:
“Sao chia tay?”
“Không yêu nữa thì chia tay.”
“Ha ha, vậy mày có biết em nó đang thế nào không?”
“Không muốn biết, nhưng nếu anh nói, em sẽ nghe.”
“Hì hì, có rất nhiều người đang theo đuổi đâu. Nghe đâu sắp tới có một anh bạn siêu cấp đẹp trai nhập học, sợ là cô nàng sẽ không thoát khỏi ma trảo của gã.”
Hiển ồ một tiếng, không thèm để ý nói:
“Vậy chúc em ấy hạnh phúc thôi.”
Dương nhìn cái biểu cảm này, không chiếm được thoả mãn khiến hắn khó chịu, vội hỏi:
“Mày không…”
Lời đi vào ngõ cụt, Dương hiểu ra, sắc mặt buồn bã, đúng thế, chia tay rồi thì quan tâm làm gì?
Tò mò b·ị đ·ánh tan, hắn đành thất vọng ra về.
Nhìn thấy Dương lái xe hơi dần đi xa, Hiển cũng vào trong nhà. Vàng thấy khách đã đi, từ trong chuồng chó nhổm dậy chạy đến trước mặt Hiển, cái đuôi liên tục vun vẩy, lưỡi lè ra.
Vài tiếng sau khi hắn nhận nuôi Vàng, nó cũng không có phản ứng xa lạ mà tương phản, cực kì cuốn chủ.
Quen thuộc động tác để Hiển biết thằng ranh này lại muốn mình nựng, dù rất bận nhưng dù sao cũng là món quà cha mẹ để lại, hắn vẫn sẽ dành ra một phần tâm để chăm sóc nó thật kĩ.
Quyết định như thế, hắn ngồi quỳ xuống, một tay gãi cổ, một tay xoa lông trên lưng nó.
Lát sau, hắn đã đứng dưới hầm.
Đam mê thuốc nổ từ trước đó của hắn vẫn còn đang dang dở, sức mạnh mới cũng khiến hắn không thể không sắp xếp lại toàn bộ thời khoá biểu của chính mình, chen thêm hai tiếng luyện tập sức mạnh mới.
Thời khoá biểu được chỉnh sửa hợp lý cũng khiến Hiển bước trở lại với lịch sinh hoạt và học tập bình thường. Hắn đã đi học lại, dù cúp mất gần tháng, nhưng không quá ngạc nhiên khi hắn đã nhanh chóng bắt kịp lại chương trình học trên lớp.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenss.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.