Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 6: Người tình trong mộng của thằng bạn



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

【Phát hiện chuyển động!】 【Mục tiêu rời di!】 Trên điện thoại nhảy ra hai hàng thông báo, mà đương lúc nhìn đến cái sau, Hồ Hiển mới có chút thở nhẹ ra. “Tạm coi như là một kết thúc…” Nói xong, liền lấy từ góc nhà một cái chổi rơm cùng hót rác, bắt đầu quét dọn sơ qua. Sau đó, hắn lại vào bếp tất bật chuẩn bị một vài món ăn, nhanh chóng lấp đầy cái bụng đang cố b·iểu t·ình. Xử lý xong đủ các loại sự tình linh tinh, cuối cùng Hồ Hiển cũng tìm được một chút thời gian thanh nhàn. Hắn ngồi xuống ghế, dựa lưng, ánh mắt nhìn lên trần nhà, mà trong lòng cũng có chút xao động. Nhớ lại một tràng sự tình chỉ mới phát sinh một tiếng trước, dù mất gần hết cảm xúc, cơ thể cũng rất thành thật mà đập nhanh tốc độ tim.
Đủ các loại thông tin hỗn tạp tràn lan trong đầu, nhưng Hồ Hiển cứ mặc kệ chúng, hưởng thụ lấy hỗn loạn, yên tĩnh nhắm mắt phút chốc. Mở mắt, suy nghĩ thanh không, hắn lại trở về với tình trạng bình thường. “Nghịch ngợm thì vẫn cần phải tiếp tục, cùng với… nâng cấp thứ này.” Hắn cầm lên súng bút, ngắm nghía kĩ càng, sau đó liền khóa cửa cẩn thận, đi xuống ‘thiên đường’. “Nhưng cũng không hiểu, Ly lẻn vào bằng cách nào? Được rồi, bỏ đi, hôm nào hỏi sau.” Thầm nỉ non, cũng lại không phân tâm, liền leo xuống. ……………… Thứ Hai, ngày 20 tháng 7 năm 2022. Thứ hai là ngày đầu tuần, vừa đúng lúc hôm nay có một tiết buổi sáng, thế nên Hồ Hiển đến trường từ khá sớm. Vừa đến, hắn cũng gặp thằng bạn thân đã làm bạn từ hồi cấp ba tới giờ. Vì là bạn thân, nên hắn cũng không thèm giả bộ, mặt lạnh nhìn nó, chỉ là chủ động lên tiếng chào hỏi: “Tiến! Sáng nay mày có tiết? Sao tao không nhớ Triết có tiết sáng nay?” Người thanh niên tên Tiến nghe thấy giọng nói quen thuộc, loay hoay xung quanh tìm kiếm, cũng không khó lắm mà bắt gặp thằng bạn ở ngay đằng sau, cười đùa hí hửng đáp lại: “Ha ha, Hiển coolboy đây mà, sao? Cứ phải có tiết tao mới được đến à?” “Mẹ, mày bình thường lười bỏ mẹ, đi học mà toàn nhờ bạn điểm danh hộ, mà đến trường vừa sớm vừa chăm chỉ như thế này thì rõ ràng là trời sắp có bão.” Hồ Hiển lườm hắn một cái, quen thuộc chọc ngoáy thằng bạn. Tiến nghe vậy cũng không thèm để ý, hay nói chính xác hơn, nó quen thuộc tính nết thằng bạn này rồi, anh em gặp nhau không chọc nhau hai câu là không chịu được. “He he, mày cũng chớ nhầm lẫn, tao đăng ký học ‘Tư tưởng Hồ Chí Minh’.” Hồ Hiển nghe vậy, dùng ánh mắt có chút bất ngờ cùng khó tin nhìn thằng bạn mình, hồ nghi hỏi lại: “Học cái môn này? Con mẹ nó mày nói với tao là mày chịu học cái môn này ?” Dừng chút, Hồ Hiển lại cười đểu trêu, “ À, hay là mày đi học mới tài đây.” Thấy thằng bạn chí cốt có vẻ không tin, Tiến cũng có chút ngượng ngùng nhớ lại mình từ xưa đến nay, xấu hổ gãi gãi đầu, nói: “Ha ha, tao được thông não rồi mày. Hứa từ giờ sẽ đi học đầy đủ, ánh sáng của Đảng thanh tẩy tâm hồn tao.” Hồ Hiển cũng không coi là thật, chu môi trêu:
“Phì, mày có thể không cần giả vờ trước mặt tao. Hmm, để tao đoán…” “Đoán gì?” “Lý do mà mày nổi cơn điên đòi đi học.” “Mẹ, lời nói của tao không có chút trọng lượng nào sao?” “Tất nhiên là không. Để xem nào… à, có em gái xinh xắn nào học ở lớp Tư tưởng mà mày muốn theo đuổi sao?” “…” Thấy thằng bạn mình mãi không nói gì, Hồ Hiển liền nhìn lại, tất nhiên là nó đã bị hớp hồn mất rồi. Có chút tò mò rằng ai đã tha đi hồn của thằng bạn mình mấy năm nay chưa ai làm được, Hồ Hiển liền theo hướng ánh mắt của Tiến nhìn lại. Đằng kia, trên ghế đá ngồi một sinh viên, là nữ, độ xinh đẹp không thua gì bạn gái cũ của hắn. Nàng mặc một cái áo sơ mi trơn trắng, phối với một cái quần bò bó sát, hiển lộ rõ ràng hai đôi chân dài. Chân đi một đôi sandal màu đen, lộ rõ đôi bàn chân xinh đẹp, rõ ràng là gặp những thằng nào biến thái ưa thích chân thì sẽ phụng nó làm trân bảo. Làn da trắng trẻo, khuôn mặt có hình trái xoan mềm mại, hai má hơi hồng hào. Đôi mắt lé kim, sống mũi hơi cao cao. Tóc được buộc đuôi ngựa gọn gàng sau gáy. Đôi tay ngọc đang lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, thỉnh thoảng cười hơi nhếch lên một chút, làm cho mỹ nhan lại được tô điểm thêm sự tươi sáng của tuổi trẻ. “Ăn mặc khá trưởng thành, nhưng nhìn thì vẫn có một chút non nớt của tuổi 19.”
Hồ Hiển cho ra nhận xét đơn giản về nữ sinh kia, lại quay đầu nhìn thằng bạn mình si mê nhìn nàng, liền cốc trán nó một cái, đánh thức nó từ trạng thái ngây ngốc tỉnh dậy, nói: “Tỉnh?” “Ui đau, mẹ mày Hiển, cốc tao đau vậy?” Tiến sờ lên cái trán, có chút tức giận nhìn thằng bạn mình. “Nhìn mày nước dãi sắp tràn ra rồi, đừng tỏ ra thèm thuồng vậy, chẳng may bị chính chủ nhìn thấy lại phải b·ị đ·ánh cho cái nhãn hiệu biến thái.” “Mẹ, người có tình yêu như mày thì sao có thể hiểu được nỗi đau của dân FA như tao.” “Chia tay rồi, yêu đương gì nữa đâu?” Hồ Hiển nói ra một tin tức đủ để làm Tiến chấn kinh rớt quai hàm. “Mày chia tay?!” Tiến la toáng lên, thu hút sự chú ý của sinh viên xung quanh. Cả nữ sinh viên hắn đêm ngày trộm nhớ kia cũng rời khỏi màn hình tò mò nhìn lại. Thấy vậy, Tiến vội bịt miệng lại, lôi kéo Hồ Hiển đi ra xa một chút, nhỏ giọng nói: “Mẹ nó, mày chia tay? Real hay fake vậy? Nói cho mày biết nhá, tin này mà gửi vào trong nhóm lớp cấp ba, thể nào cũng dẫn đến một hồi tin tức trôi như n·ước l·ũ sông Đà nha!” “Tao có đùa bao giờ đâu?” Nghe thấy bạn thân nói như vậy, Tiến tạm thời cố nén xúc động muốn nhảy vào nhóm lớp đem tin tức này công khai, thu được một hồi ‘99+ trả lời’ tin nhắn. Hắn hơi chút châm chước từ ngữ, sợ kích thích thằng bạn mình, nhẹ giọng nói: “Là… là cái Ly nó đề nghị?” “Không cần phải như vậy, tao chủ động đề nghị chia tay.” “Hu…” Tiến chắc chắn rằng mình không nghe lầm, không tự chủ được mà hút lấy một hơi khí lạnh, nhằm giải nhiệt cho cái đầu mình, có chút xúc động nói: “Mẹ nó, Hiển, tao đều cho là khả năng mày với cái Ly chia tay còn thấp hơn khả năng tao đến lớp học hành chăm chỉ đây. Rõ ràng hồi trước chúng mày yêu nhau ác đến vậy cơ mà…” “Không có gì là bất ngờ cả.” Hồ Hiển tiếp lời, “Yêu nhau ác đến mấy rồi cũng đến lúc chán mà thôi.” Tiến lại bắt lấy cánh tay của Hồ Hiển, vội vàng kéo ống tay áo lên, nhíu mày gặng hỏi: “Cái này… này là v·ết t·hương gì đây?” “Không sao, qua đi xe không cẩn thận ngã một cái, trầy chút da mà thôi.” Nghe thằng bạn cũng không có ý định nói, Tiến cũng không ép, chỉ cần không thương tới tính mạng là được rồi. Thả tay ra, mặt hắn lại mang cười, hứng phấn hỏi: “Hiển, chiều đi đánh LOL không? Giúp tao lên Cao Thủ với, gác cổng ở Kim Cương I lâu vãi ra rồi.” “Lâu rồi không đánh, trình độ tụt xuống rồi. Với lại tao chiều cũng có một tiết ‘Toán Cao Cấp’ nữa, nên khả năng cao là chịu.” Nghe vậy, Tiến cũng ỉu xìu, có chút mất hứng nói vu vơ: “Được rồi, để tao canh cổng tiếp vậy, đợi đến trong mơ thì sẽ lên được đến Cao Thủ…” Nghe thằng bạn lại phát bệnh lải nhải, mà nghĩ đến đêm nay cũng không còn hoạt động nào, Hồ Hiển cũng đành gật đầu đồng ý, nói: “Con mẹ nó nín đi, đánh thì đánh, đêm nay đưa mày lên!” Nghe thằng bạn nói vậy, Tiến ỉu xìu liền được thay bằng vui sướng, cười hì hì nói: “Ha ha, mày tốt với tao nhất rồi. Tốt rồi, đêm nay mời mày ăn KFC, một chầu luôn, anh em lấy sức đánh lên Cao Thủ!” “Thế đi! Thế đi!” Hồ Hiển phiền chán vẩy tay, lườm Tiến nói: “Xong việc rồi, đi ngắm người tình trong mộng của mày nữa đi, giờ tao còn phải đi học nữa.” “Ok! Ok! San kiu~ my friend!” Tránh khỏi điệu cười có phần hèn mọn của thằng bạn, Hồ Hiển lập tức quay đầu đi, vô tình liếc nhìn thấy nữ sinh kia đang ngạc nhiên nhìn bọn hắn, cũng chỉ nhẹ gật đầu, liền rời đi. Nữ sinh xinh đẹp không có phản ứng, chỉ yên lặng nhìn theo bóng lưng Hồ Hiển rời đi, không biết đang suy nghĩ thứ gì.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.