Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

Chương 7: ‘Chất’ cùng ‘Chức nghiệp giả’



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere

6 giờ tối, tại nhà của Hồ Hiển. Nồi cơ điện đang kêu rít rít, nhả ra một cột khói trắng, cơm đang sôi lên rồi. Hồ Hiển ngồi ở cái máy tính trong phòng, không phải dưới hầm, xem kĩ lại cái video ngày hôm qua. Tổng thời gian cho sự kiện hôm qua khoảng một tiếng, tính từ lúc bạn gái đứng lặng, cho đến khi người thiếu niên khuôn mặt non nớt kia đóng cửa. Hắn chọn một vài đoạn xem đi xem lại rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn hoàn toàn không tìm ra một lời giải thích đáng, chỉ đành quy về ‘siêu phàm’. Xoa đôi mắt đã có chút mỏi vì ánh sáng xanh, hắn cuối cùng từ bỏ. Thoát giao diện video, lại thực hiện một loạt thao tác bảo mật, cuối cùng mới mở lại website dưới Darkweb, thấy nơi đây cũng đã đang khí thế ngất trời rồi. [MM_o11] Ha ha ha, I found! I found! (ha ha ha, thấy rồi! Thấy rồi!) [Kootoper_930] Upload quickly!
(Tải lên nhanh!) [MM_o11] Wait a minute, here! (Đợi chút, đây!) 【XXXX.mp4/1:13】 Nhìn thấy video, Hồ Hiển cũng có chút tò mò mở lên. Trong video là một khung cảnh mờ tối chỗ góc phố nào đó trên thế giới, góc nhìn là của một cái CCTV. Chất lượng hình ảnh không phải quá tốt, có vẻ như chỉ là 360P, nhưng vẫn đủ nhận ra góc hẻm kia khá bẩn thỉu, rác rưởi tràn đầy xung quanh. Cứ chốc lát lại có một kẻ vô gia cư đi qua, lăn lộn trong đống rác tìm lấy vật sinh hoạt có ý nghĩa. Hồ Hiển đối với cảnh này cũng không có gì khó chịu, đơn giản hắn nhìn lắm thành quen, hoặc là ở Darkweb quá tởm lợm đã khiến hắn miễn dịch, tất nhiên phần lớn là vì cảm xúc đã trôi đi gần hết rồi, giờ chỉ còn lại hai loại cảm xúc ở lại, chứng minh hắn vẫn là con người. Video trôi qua một đoạn thời gian nhàm chán, sau đó, một thanh niên bình tĩnh xuất hiện trong khung hình, mặc một bộ đồng phục của trường quý tộc nào đó. Gã cứ như vậy đi vào trong hẻm nhỏ, lát sau lại có một kẻ vô gia cư đi vào kiếm ăn, bất ngờ bị một cánh tay nắm lấy cổ xách vào trong hẻm. Dù chất lượng có chút kém, nhưng Hồ Hiển vẫn nhìn ra có một số giọt đỏ tươi như máu, hoặc chính xác là máu tung bay ra. Thời gian chỉ qua hai giây, người thanh niên mặc đồng phục đã lại từ trong con hẻm bước ra, khóe miệng vẫn còn chút máu, hắn liền lè lưỡi liếm sạch, biểu cảm hưởng thụ. Chợt, như có điều nhận ra, hắn quay lên nhìn thẳng CCTV, nở nụ cười quỷ dị, cũng không có động tác khác, quay người rời đi. [MM_o11] How is it? Exciting? It took me quite a while to dig up this news! The BCC station seems to have ramped up their security recently, I heard they recruited some notorious new guys like ChocoTart and Xertinus. [Jiie_9199] Bravo *clap*clap* (Hoan hô *tiếng vỗ tay*) [Kwopkk_211] Bravo *clap*clap* [pepeee_0001] Bravo *clap*clap* [MM_o11] Fuck! Could u be a little more cincere? (Mẹ! Chân thành hơn một chút được không?) Nhìn đã đủ thông tin rồi, Hồ Hiển cũng đóng lại website, chu trình thường ngày mà thiết lập bảo vệ IP, sau đó đi nấu cơm. “Nay phải ăn cơm sớm chút, chế cái súng ngon hơn, thêm vài quả lựu đạn nữa.” ……………
Biệt thự nhà họ Hà, Hà Đông, Hà Nội. Ly đã thoát khỏi dược hiệu của Propofin từ lâu rồi, chỉ là vừa mới chia tay người thương, rất buồn tủi ngồi ở trên giường, đôi mắt xinh đẹp vô hồn nhìn ngoài cửa sổ ngắm cảnh vật. Bên cạnh ngồi một người phụ nữ trung niên, dáng người bình thường, bảo dưỡng không tệ, nhưng cũng chỉ có vậy, không phải mỹ phụ như bao bộ truyện khác. Bà nhìn con gái mình vì tình cảm mà suy giảm đi sức khỏe, là một bậc cha mẹ, không thể không đau con gái mình. Nhưng giờ là lúc mẫn cảm, tâm lý con gái mình đang lúc yếu ớt nhất, nên cũng không dám nói gì, sợ tinh thần nó lại sụp đổ. Trái ngược với vẻ ngoài tỏ ra bi thương làm người thương xót, Ly hiện tại đầy trong đầu cũng là làm thế nào để bắt giam Hồ Hiển lại dưới hầm, chỉ để dành cho chính mình yêu thương thôi. Nghĩ đến chỗ này, nàng chợt nghĩ đến rằng, giờ này không có mình bên cạnh, liệu ông xã có đang ngồi trong vòng tay người con gái khác ngoài mình không. Ngọc lệ bất chợt hiện nước mắt, đương nhiên không phải vì bi thương, mà là vì giận dữ. Giận vì nàng hiện tại chưa thể làm gì, và cũng là vì phía ngoài kia đang ngồi một kẻ rất mạnh, nàng không đánh lại được, đành nhận thua. Mẹ Ly, nhìn con gái chảy nước mắt, không hiểu tình hình, trong lòng cũng đã soạn đủ các loại lời lẽ đanh chua mắng từ họ hàng hang hốc thằng ranh c·hết tiệt nào làm con bà khóc. “Ly, đừng khóc, anh trai mày sắp về rồi. Nín đi, qua nó bảo mẹ, bảo mày thích gì thì nói để anh mua cho.” Ly không để ý, giọng hơi có chút giận, nói:
“Thứ con thích, anh không cho được.” Hiểu lời của con, tâm bà lại quặn đau, lại soạn thêm một chầu văn chửi, mắng thêm lần nữa. Ở phía ngoài phòng khách tầng một, nơi đây trang nhã lịch sự, hầu như là phong cách của quý tộc phương tây. Trên tường treo một vài bức tranh không biết xuất xứ, nhưng nếu đã được treo lên, ít thì cũng phải có giá trị từ chục tỷ đồng trở lên. Giữa nhà, kê một cái bàn nước kết hợp giả sơn, rất lớn, trang trí tinh xảo, non nước hữu tình. Chủ nhà nhà họ Hà ngồi ở một bên, ăn mặc quần áo ở nhà lịch sự. Khuôn mặt cũng đã có chút nếp nhăn. Đáng ngạc nhiên là, dù là chủ một tập đoàn lớn, nhưng ông cũng không xuất hiện bụng bia, mà cả người vẫn giữ được dáng đẹp, qua lớp áo mỏng còn có thể nhận ra được khối cơ ẩn ẩn hiện. Ngồi đối diện là một vị nam tử trung niên, mặc vest, để bên cạnh là một cái cặp Táp, khuôn mặt trang nghiêm nhìn kĩ người đàn ông đáng giá ngàn vạn giá trị kinh tế ngồi phía trước. Người nam trung niên nói: “Chủ tịch, trước xin tự giới thiệu một chút. Tôi là Vũ Thanh Hiếu, đến từ Bộ quản lý Nghề nghiệp Đặc biệt, chuyên quản lý những cá nhân mang theo ‘chất’ tránh khỏi sự biết đến của người thường.’ Chủ tịch Hà không nói gì, trên mặt vẫn mỉm cười ôn hòa, nhẹ gật đầu ra hiệu Vũ Thanh Hiếu nói tiếp. “Tối qua con gái ngài, chị Ly, đã vô tình thức tỉnh ‘chất’ nhưng trong điều kiện tinh thần không mấy khả quan, làm b·ị t·hương nhẹ bạn trai cũ…” Nói đến chỗ này, khóe mắt của chủ tịch Hà cũng có chút giật giật, hắn rất khó chịu, ai mà ngờ con gái bảo bối của mình vì một người nam sinh mà bị điên, trong lòng cũng có chút chua xót, cục cưng đã đến tuổi trưởng thành, là đã bắt đầu đá bố mẹ sang một bên để đi theo cái thứ quỷ gọi là tình yêu rồi. “… May mắn đội trưởng của chúng ta đã đến kịp thời nên cũng không xảy ra vấn đề dáng tiếc nào.” “Ha ha, đến kịp thời? Tại sao tôi có cảm giác không giống đâu? Mà là các người đến kịp hay không cũng làm gì có quan trọng đâu?” Chủ tịch Hà nói có chút cứng rắn, bao năm ngồi ở cái vị trí chủ tịch, chèo lái cái tổ chức khổng lồ, nói một câu cũng đủ khiến vài cái công ty phá sản, đã rèn luyện ra một loại khí chất, gọi là ‘chủ’ thiên nhiên áp chế người xung quanh một bậc. “Được rồi, bỏ qua vấn đề này, nói thẳng đi thôi! Mục đích cùng với giải thích cho tôi biết ‘chất’ là thứ gì, có ảnh hưởng gì đến con gái tôi không?” Lúc đầu, khi chịu đến khí chất của Chủ tịch Hà cũng làm cho Vũ Thanh Hiếu có chút đau đầu cùng bất an, nhưng nghe đến lời sau thì hắn cũng hơi thở ra một hơi, may mắn là ông bạn trạc tuổi mình không nhằm vào, không thì đủ khổ. Vũ Thanh Hiếu đáp: “Được. Nay tôi đến, chỉ để đăng kí cho cô chủ nhà ngài vào danh sách. Với những cống hiến của ngài cho quốc gia, tất nhiên cô chủ không cần thực hiện nghĩa vụ của các ‘Chức nghiệp giả’. Hoặc nếu cô chủ có hứng thú…” “Được rồi, còn về ‘chất’ thì sao?” Chủ tịch Hà ngang nhiên cắt lời, đẩy nhanh trò chuyện. Vũ Thanh Hiếu không để ý bị ngắt lời, chỉ gật đầu một cái, nói tiếp: “Về ‘chất’… đây vốn dĩ là một chút cơ mật quốc gia, thế nhưng xét thấy ngài cũng không phải người bình thường, cũng liền nói trước, đỡ tốn thời gian ngài chờ đợi người lấy thông tin về cho ngài.” “’Chất’ đầy đủ thì phải gọi ‘linh chất’ ‘nguyên chất’ hoặc ‘mật chất’. Chúng là một thể, khó để hiểu sinh ra từ đâu, nhưng theo nhiều tài liệu thì nó có từ rất sớm, dường như từ lúc ta biết suy nghĩ, nó đã mọc rễ nảy mầm trong người.” “Chất’ được chia thành mười khắc độ, do một thiết bị chuyên dụng đo lường. Người bình thường thì dừng ở 0.2, còn như con gái ngài, đã mở đến 1.7, bắt đầu bước vào cánh cửa siêu phàm rồi.” “Từ xưa đến nay, đã có rất nhiều cách vận dụng chất khác nhau, sinh ra các loại nghề truyền thừa cùng với sự thức tỉnh chất. Con gái ngài có vẻ như nhận được loại nghề nghiệp là 【Trảm Đầu giả】 thiên về võ lực, rất mạnh, cũng như rất nguy hiểm.” “Nhưng ngài yên tâm, ‘chất’ không gây hại cho sức khỏe của cô chủ, tương phản, nó sẽ cải tạo lại cơ thể, trở nên… hoàn mỹ!” “Hoàn mỹ?” Chủ tịch Hà lặp đi lặp lại cái từ này, cẩn thận nhìn kĩ người đàn ông trạc tuổi mình ở phía đối diện, ánh mắt quái dị. Nhận ra ánh mắt người kia khác thường, nhưng cũng lập tức hiểu ý, Vũ Thanh Hiếu liền giải thích: “Ngài chớ tưởng nhầm, tất nhiên không phải bề ngoài, mà là thể chất, cơ thể.” Chủ tịch Hà gật đầu, hơi xoa cằm suy nghĩ chốc lát, lại hỏi: “À, con gái tôi thực sự nguy hiểm?” “Chính xác, ngài biết yandere? Đội trưởng của chúng tôi cung cấp cái từ mượn này.” “Yandere? Là cái gì?” Hà Thượng Phát thường ngày cũng chỉ toàn là công việc, may mắn hôm nay hiếm thấy rảnh rang, về nhà bồi tiếp con gái, ai mà ngờ chuyện như thế lại xảy ra, nên ông cũng không hiểu cái từ đơn này mang nghĩa là gì. “Yandere, ngài có thể hiểu là ai đó vì yêu mà điên cuồng, sẵn sàng làm b·ị t·hương bất cứ ai, kể cả người yêu, để chiếm hữu lấy người đó.” Một đàn dấu chấm hỏi lại bắt đầu ngang dọc khắp trong đầu, dù gặp bao trường hợp khó khăn vô giải cũng khó có thể làm Hà Thượng Phát gặp đau đầu, nhưng liên quan đến con gái với mấy cái vấn đề giới trẻ này, ông cũng khó có thể bình tĩnh, mặt sạm lại, xoa xoa hai bên thái dương, hòng làm mình bình tĩnh lại, không phải lại nổi điên lên chửi c·hết cha thằng ranh làm khổ con gái mình. Thấy biểu hiện của Hà Thượng Phát có chút tiêu cực, Vũ Thanh Hiếu hợp thời im miệng, lẳng lặng chờ đợi. Lát sau, lửa đã lắng, Hà Thượng Phát hỏi: “Nhưng có cao kiến?” Vũ Thanh Hiếu ngồi nghiêm trang, đáp: “Thực tình đây mới chính là mục đích chính của ngày hôm nay tôi đến đây. Nếu có thể, hi vọng ngài cho cô chủ nhập học vào học viện của chúng tôi!” “Học viện? Ở đâu?” “Phía ngoài Thái Bình Dương, đảo nhân tạo Fever!” “Fever? Cái đảo này không phải để dành cho mấy cái nghiên cứu sao?” “Ngài biết?” “Đ*t mẹ, tôi là người cấp tài chính!” Vũ Thanh Hiếu sửng sốt chốc lát, vội phản ứng lại.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.