Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sau Khi Chia Tay, Bạn Gái Cũ Mở Ra Thuộc Tính Yandere
Căn hầm dưới phòng Hồ Hiển.
Hồ Hiển cầm trông tay một khối lập phương màu đen, hơi ánh lên một màu của kim loại, cười nói:
“Đã xong, thiết bị truyền tin, đồng thời cũng có khả năng tự nổ. Đáng tiếc sức p·há h·oại chỉ tương đương với ba quả lựu đạn.”
Nói xong, hắn tùy ý ném nó xuống mặt bàn, chuyển ánh nhìn sang một thứ khác.
Một cái ô màu đen.
Chắc chắn không phải là một thứ đồ chơi bình thường rồi.
Vị trí đầu nòng là ở đỉnh chiếc ô, cả thân đều được làm bằng thép hợp kim Nickel-Molybdenum #4340. Vì khó có chỗ để tản nhiệt cho nòng, thế nên hắn chỉ có thể làm chay như vầy, theo như hắn tính toán, mỗi một phút bắn được một viên.
Vì ô là loại kéo với thả thủ công hoàn toàn ở bên ngoài, thế nên phần ống cùng đế cầm hoàn toàn là một vùng không gian thoải mái để hắn có thể lắp đặt đủ các bộ phận.
Cân nặng là vào khoảng 1.1 kg, khá nhẹ.
“Súng ô, version 0.0.1. Chế tạo khá đau đầu, lần sau làm mấy món khác như khối lập phương kia vậy.”
Món đồ v·ũ k·hí nóng ngụy trang thứ hai mà hắn chế tạo, chỉ sau cái súng bút kia, thời gian cũng tốn kha khá, tầm ba tuần chăng?
Cái này Hồ Hiển cũng không nhớ, cũng chả muốn nhớ.
Gập ô lại, treo nó vào giá ở góc, Hồ Hiển về tới bàn làm việc, lấy từ ngăn bàn ra một bản thiết kế, phía trên ghi:
《Bản thiết kế bom lưới》
Tên nghe là biết cực kì độc lạ rồi. Loại bom này phải gọi là lựu đạn nó mới hợp lý, vì nó là bản nâng cấp của viên lựu đạn lúc nãy, nhưng có thêm một vài tính năng mới như có thể điều khiển qua Internet, kết nối mạng cục bộ riêng của mình trong một phạm vi tùy chỉnh, từ 100-500 mét.
Nghịch mấy món đồ như này đầu nhập hoàn toàn tinh thần vào, tưởng như thời gian trôi đi rất nhanh.
Thoáng chốc đã đến giờ hoạt động gân cốt buổi đêm. Hồ Hiển có một tiếng kiện thân, sau đó đúng 0 giờ đêm hắn sẽ ngủ.
……………
Thời gian cứ như vậy qua, thoáng chốc đã đến cuối tuần.
Hôm qua thì Hồ Hiển cũng đã nhận được một vài tin nhắn của Ly, sau khi đọc xong, hắn cũng khá bất ngờ.
Từ sau vụ việc tuần trước, hai người cũng không nhắn tin qua lại cho nhau, cũng không đưa nhau vào danh sách chặn.
Về tin nhắn, có vẻ như một tuần đã khiến Ly nín hỏng rồi, gửi cho hắn một tràng dài ăn năn hối lỗi các loại lời lẽ, chủ yếu nhằm xin hắn nối lại tình xưa. Nhưng Hồ Hiển biết tình trạng của chính mình, còn lại hai cái cảm xúc gây c·hết người kia, vậy thì yêu làm quỷ gì nữa, chia tay là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Nhưng từ cả đoạn văn dài gần vạn chữ, Hồ Hiển vẫn chắt lọc được một số thông tin quan trọng, như là ‘chất’ về việc Ly có chức nghiệp là 【Trảm Đầu giả】 về việc em sẽ đi chuyển sang một cái học viện bí mật ở ngoài Thái Bình Dương.
Hồ Hiển âm thầm ghi nhớ lại, phòng chừng lúc nào đó chính mình sẽ cần đến.
Hắn cũng không có gì để nói, đơn giản viết hai chữ ‘mạnh khỏe’ rồi thoát.
Nhận thấy thế giới trong tầm mắt hắn đang dần trở nên không bình thường, nên dạo này hắn cũng hay đăng nhập vào nhóm giao lưu trên mạng kia, đôi khi cũng tham gia vào tìm kiếm thêm nhiều những tin tức.
Rõ ràng là chính phủ các nơi đã làm rất tốt trong việc bảo mật cùng giữ gìn những thông tin quan trọng này. Hắn đã từng xâm nhập vào hệ thống thông tin của quốc gia mình, các thông tin như quân sự, hay gia quyến của chủ tịch nước mới chỉ đặt ở mức bảo mật số ba, nhưng những tin tức về ‘chất’ hay ‘chức nghiệp giả’ thì đều được ưu tiên đặt vào cấp độ bốn, cấp độ tối cao.
Rõ ràng là những thông tin này trong tương lai sẽ có một tầm quan trọng chiến lược cho mỗi quốc gia.
Nhưng cũng không chỉ có mỗi con đường này để tìm ra thông tin, vẫn còn một con đường khác của việc tìm kiếm thông tin trên mạng.
Bãi rác dữ liệu.
Lượng tin tức này ẩn sâu dưới hệ thống Big Data của loài người, nó quá nhiều tin tức, cũng rất hỗn tạp.
Nhưng mỗi ngày cũng có rất nhiều kẻ lần mò ở dưới này.
Miễn là thông tin của ta không bị đưa lên mạng, nhưng nếu có, cho dù có, thông qua Big Data, nó cũng tồn tại dưới các dạng mã hỗn loạn dưới nơi này.
Bãi rác dữ liệu có tất cả những tin tức ta cần, miễn là có thể tìm được, và tin tức đã đã bị ‘xóa’.
Nhóm của Hồ Hiển lần lần mò mò dưới này rất lâu, nhưng hiệu suất cùng khả năng tìm kiếm vẫn rất kém. Đó cũng chính là lý do chính mà dù cho nơi đây có khả năng tìm được thông tin mà mọi người muốn, nhưng vì tính hỗn loạn, cùng sự đa dạng, lượng dữ liệu khủng kh·iếp, chặn đường gần hết những kẻ chọn cái ngành này.
Đương nhiên có thể loại bỏ Hồ Hiển và cái nhóm của hắn, ai cũng đều là những kẻ chơi dòng hardcore, nên nghị lực rất lớn, hiếm khi bỏ cuộc.
【Đoạn chat…】
【Video…】
【Tài liệu…】
Cuối cùng, sau một tuần điên cuồng thu thập, cả nhóm cũng kiếm được một phần nhỏ của mục tiêu, đương nhiên Hồ Hiển cũng góp một phần tin tức vốn có một cách âm thầm.
[Jiie_9199] So manical!
[MM_o11] yeah, the deeper I go, the more I feel like I’m on the brink of an explosion!
[Kooptoper_930] ha ha, I heard that team of [Pewq_101] also has similar goals. I’m thinking of collabrating with them.
[Kwopkk_211] Not a bad choice, they are a trusted source.
[pepeee_0001] I have no opinion on the matter.
………………
Hôm nay hiếm thấy Hồ Hiển không mò xuống ‘thiên đường’ để nghịch mấy món đồ chơi nhỏ nữa.
Nay là rằm.
Hồ Hiển từ sáng đã mua lấy một chút hoa quả cùng bánh kẹo để thắp hương cho bố mẹ rồi. Hương thì cũng vừa mới cắm, mỗi người được một nén, cơm thì đã ăn từ sớm, nên hiện tại hắn khá rảnh, có nhiều thời gian mà kê một cái ghế ra ngoài ban công tầng hai ngồi.
Thẳng tầm mắt là cánh đồng xanh đã có chút ngả vàng, có vẻ như sắp vào mùa thu hoạch rồi. Nhưng cảnh như thế chỉ có nhìn vào buổi sáng, giờ đã là buổi tối, vầng trăng lưỡi liềm treo lên trên cao, tinh không vạn dặm, không một gợn mây.
Bóng đêm u tối phủ xuống vạn vật một màu u ám, nhưng ánh trăng màu ngà sữa lại khiến cho chung quanh hơi tươi tốt lên một chút.
Ngắm trăng, uống rượu, có lẽ ngày xưa cha ông rất ưa thích làm một sự việc như thế này. Nhưng nó phải có thú, mà Hồ Hiển thì làm gì có thú, cso chút nỗi buồn còn vương lại, làm hắn thấy khổ sở.
Tinh!
Nằm ườn để lười trong chốc lát, chợt có một phần tin nhắn nhảy lên.
[Ly xinh gái] 【Hình ảnh】x3
[Ly xinh gái] Em đi đây, chờ đi, nhất định em sẽ trốn về. Không quá lâu đâu!
Hồ Hiển cười cười, cô gái này đã 20 tuổi đầu rồi, đầu óc vẫn còn trẻ con lắm. Hắn lại lướt lên nhìn hình ảnh, là ảnh chụp chung với ba mẹ, hai cái còn lại là Ly cùng với cái vali.
[Quá khứ của nhau] Đừng có làm chuyện dại dột, yên tâm chú ý học hành đi thôi.
Hồ Hiển nhắn xong, nhanh tay đưa Ly vào sổ đen, tắt đi điện thoại, tiếp tục ngẩn người.
……………
Sân bay, Ly nhìn thấy mình đã bị Hồ Hiển đưa vào sổ đen, có chút tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ dễ thương trên ảnh biến mất, liên tục giậm chân.
Bên cạnh nàng là một thanh niên trạc tuổi, dáng người cao ráo khỏe khoắn, mọc ra một tấm khuôn mặt không đẹp trai, nhưng rất thành thật, là loại mà chỉ cần nhìn vào là có thể tin đến bảy phần lời nói.
Thanh niên thấy cô bạn này bình thường dễ thương, giọng ngọt xớt, nên dễ dàng trầm luân tình yêu, đến nỗi đã xuất hiện dấu hiệu của simp lord. Mà hiện tại, nhìn thấy người mình đang simp điên kia có biểu hiện tức giận, không hiểu sao tim lại bắt đầu đập mạnh.
Hít một hơi thật sâu, thanh niên lấy hết can đảm, nhẹ giọng hỏi:
“Ly, sao vậy? Có chuyện gì làm… em… không, cậu… không không, bạn buồn sao?”
Nói xong, hắn có chút thấp thỏm nhìn Ly, như là đang chờ đợi quan tòa đưa ra phán quyết cho mình.
Nghe có người hỏi thăm, Ly cố gắng thu lại cảm xúc được biểu hiện thái quá, nàng tức giận, nhưng cũng chẳng để làm gì, bên kia có tên cực kì mạnh mà nàng khó có thể đánh lại, nên giờ mà trốn để chất vấn hành động của Hồ Hiển có tỉ lệ bằng không, nên cũng đành trung thực xuống.
Thở ra một hơi, giảm đi một chút lửa giận, cố gắng nặn ra một điệu cười sao cho xinh đẹp nhất, nàng quay đầu, ôn nhu đối với người thanh niên sẽ làm bạn với mình trên chuyến bay này:
“Yên tâm, mình không sao, chỉ là có hơi kích động vì sắp được đến chỗ để mà có thể mở ra cánh cửa mới cho cuộc đời thôi.”
Thanh niên có dấu hiệu trở thành liếm chó, thế nhưng hắn không ngu, tương phản, rất mẫn cảm.
“Ha ha, thế sao? Tôi cũng vậy. Cậu có thể tin tưởng, rằng nơi chúng ta sắp đến cũng không nhàm chán đâu, và chắc chắn nó sẽ có khả năng lấp đi một phần nhỏ nỗi đau màu cậu phải chịu đựng…”
Nghe những lời sến súa như vầy, là ai thì cũng phải nổi lên một lớp da gà, thế nhưng xuất phát từ miệng của thanh niên, không thể hiểu được lại có cảm giác rất chân thành.
“Cảm ơn, Lương.” Ly cười xinh đẹp cám ơn, lại làm cho trái tim người thanh niên tên Lương triệt để tuột xích, càng thêm yêu người con gái này, và tất nhiên, hắn, đã chính thức trở thành liếm chó.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.