SAU KHI THI ĐẬU ĐẠI HỌC, TÔI BỊ ĐỔI NGUYỆN VỌNG

CHƯƠNG 4



Buổi dạ hội tổ chức vào lúc chạng vạng.

 

Hôm sau, tôi cố ý nằm lì trên giường đến giữa trưa mới dậy.

 

Hôm đó, Lâm Thần Dương  nhắn tin hỏi tôi hôm nay mấy giờ đến trường, cuối cùng còn làm bộ vô ý hỏi tôi Cao Tiểu Vi có đến dự tiệc hay không.

 

Tôi cười lạnh, nói cho hắn biết hai chúng tôi đều đi.

 

Cao Tiểu Vi thấy cuối cùng tôi cũng chịu xuống lầu thì đứng bật dậy khỏi ghế sofa, nhìn tôi chằm chằm.

 

“Tư Tư, chúng ta cùng nhau đi mua lễ phục đi. Chị có mắt nhìn tốt, có thể nhờ chị giúp em chọn lễ phục và tạo hình được không.

 

Tôi bật cười.

 

Giúp chọn lễ phục là giả, để tôi bỏ tiền mới là thật.

 

Tôi cũng không từ chối. Sau khi ăn cơm xong, tôi bảo tài xế chở hai người cùng đi.

 

Tôi là khách quen của cửa hàng xa xỉ này nên khi nhân viên bán hàng nhìn thấy tôi thì rất cung kính. Cao Tiểu Vi mặc nguyên cây hàng hiệu mà tôi mua cho cô ta, hiển nhiên trở thành thiên kim tiểu thư trong mắt nhân viên rồi.

 

Tôi chọn cho Cao Tiểu Vi một bộ đồ phù hợp, giá niêm yết trên mác là 10 vạn. Hai mắt cô ta sáng lên,  vui mừng phấn khởi nói: 

 

“Tư Tư, quả nhiên ánh mắt của chị rất tốt.”

 

Tôi bảo cô ta nhanh chóng đi thay lễ phục đi.

 

Mặc lễ phục hết sức rườm rà. Tôi nhân lúc Cao Tiểu Vi thử đồ mà nói với nhân viên bán hàng rằng tôi có việc nên đi trước, cứ để em gái tôi từ từ lựa đồ.

 

Nhân viên bán hàng đương nhiên sẽ không biết rằng Cao Tiểu Vi thực chất không có tiền trả, cô ấy cung kính mà tiễn tôi đi.

 

Tôi cầm lễ phục của mình rời đi. Nửa tiếng sau thì Cao Tiểu Vi gọi điện thoại đến.

 

“Tư Tư, bao giờ chị mới về?”

 

“Tiểu Vi, em chọn xong rồi sao? Bây giờ chị có việc không qua được, chúng ta cứ trực tiếp đến trường đi, tài xế đang chờ trước cửa tiệm rồi, em yên tâm đi.”

 

Nghe thấy tôi không quay lại, Cao Tiểu Vi gấp gáp rồi.

 

“Nhưng mà…”

 

Cô ta im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chẳng có mặt mũi mà yêu cầu tôi quay lại trả tiền thay.

 

“Xem cái não cá vàng của chị này, quên mất thanh toán trước hộ em…

 

Cao Tiểu Vi nghe tôi nói trúng trọng điểm, thở ra một hơi, sau đó không nói lời nào, lẳng lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của tôi.

 

“Tiểu Vi, em quẹt thẻ của mình thanh toán trước đi. Lúc này chị thật sự không qua đó được.”

 

Tôi không để cô ta kịp phản ứng, nhanh chóng cúp máy.

 

Cao Tiểu Vi cho là tôi không biết chuyện cô ta lén lút bán tháo mấy món quà xa xỉ mà bố mẹ tôi tặng. Tiền trong tài khoản của cô ta thậm chí còn nhiều hơn cả mẹ ruột cô ta.

 

Cô ta dùng tiền của nhà tôi thì không thấy tiếc, đến khi tiêu tiền của bản thân mới biết lòng đau như cắt.