SAU KHI THI ĐẬU ĐẠI HỌC, TÔI BỊ ĐỔI NGUYỆN VỌNG
CHƯƠNG 5
Giống như kiếp trước, cô ta ăn mặc như nàng công chúa trong truyện cổ tích, giống như nữ chính xuất hiện lộng lẫy sau cùng trong phim thần tượng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Cuối cùng, cô ta vẫn phải nghiến răng mua chiếc váy ấy.
Ánh mắt Lâm Thần Dương dán chặt vào cô ta.
"Tư Tư, Cao Hiểu Vi không hổ là em họ của cậu, ăn mặt rất tao nhã."
"Đúng vậy, hai chị em các cậu là gương mặt đại diện của trường chúng ta đó!"
"Đáng tiếc thành tích của cô ấy kém xa Tư Tư."
"Cậu khéo lo. Quần áo, giày dép và túi xách mà Cao Tiểu Vi mặc đều là hàng hiệu đó. Tiểu thư nhà giàu như cô ấy thành tích kém chút thì có sao."
Cao Tiểu Vi đắm chìm trong lời khen ngợi của mọi người, gần như lạc lối. Suốt đêm cô ta cứ bay quanh như một con bướm vậy.
Mà mỗi khi cô ta đi ngang qua một nơi nào đó, thì thầm to nhỏ mấy câu với người ta, sẽ có người nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Tôi biết rằng cô ta đang bắt đầu âm thầm nói xấu tôi.
Cao Tiểu Vi biết tất cả các mối quan hệ cá nhân của tôi. Cô ta chỉ cần hơi thay đổi lời nói một chút là có thể khiến người khác hiểu sai.
Ví dụ như, cô ta sẽ nói với những người không được chọn vào bộ phận phát thanh rằng tôi chỉ vào đó để chọc tức cô ta, nói tôi cướp đi vị trí của cô ta.
Cô ta còn nói với bạn học có mục tiêu là trường Đại học 985* rằng tôi đã từ bỏ cơ hội được giới thiệu vào đó là vì tôi cảm thấy trường đó quá tệ, chỉ có rác rưởi mới tới đó.
*39 trường đại học trọng điểm của Trung Quốc thuộc tầm đẳng cấp thế giới, nằm trong đề xuất được chính phủ ưu tiên phát triển.
…
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta diễn trò.
Không sao cả, bay càng cao thì ngã mới càng đau.
Một khi tôi vạch trần sự giả tạo của Cao Tiểu Vi, mọi tin đồn sẽ tự động tan biến. Khi đó, những người bị cô ta lừa gạt sẽ trút hết tức giận lên người cô ta.
Khi buổi dạ hội sắp kết thúc, bỗng nhiên lễ phục của tôi bị dính nước trái cây, Cao Hiểu Vi hốt hoảng xin lỗi tôi.
Tôi nói: “Không sao, dù sao cũng gần xong rồi, chị đi thay quần áo là được.”
Cao Tiểu Vi muốn đi cùng tôi, nhưng tôi đã nói không cần và bảo cô ta tiếp tục chơi y như kiếp trước.
Tôi xách váy lên, một mình bước vào phòng thay đồ.
Chờ tới nơi không ai nhìn thấy, tôi gọi một cuộc điện thoại.
"Anh Huy, anh đến đây đi."