Series Những Điều Kỳ Bí

Chương 1: Tục Mệnh (1)



Đây là chuyện xảy ra sau khi tôi từ Đông Bắc đi đến Giang Tô, chuyện này bao gồm giữa yếu tố linh dị và cả yêu thuật, rất khó để giải thích rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đoán chừng là có rất nhiều người đã được nghe nói qua, nhưng chưa được tận mắt chứng kiến, chính là truyền thuyết trong dân gian: Tục mệnh.

Vậy tục mệnh là cái gì?

Tục mệnh nói rõ hơn chính là khi có bô lão nào đó già nua, yếu ớt sắp ra đi rồi, nhưng bô lão đó lại dùng một chút tà thuật để hại c.h.ế.t kẻ khác, đem mệnh của kẻ đó ứng lên cơ thể mình, tiếp tục sống một cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ. Chuyện này thường xuất hiện trong một số tiểu thuyết kinh dị thời cổ đại, có chút tương tự với việc đoạt xá ở Tây Tạng, chung quy lại đó đều là một loại thủ đoạn tà ác.

“Tục mệnh” này không giống như “Vay mệnh”

Vay mệnh chính là lớp con cháu trẻ tuổi trong gia đình, tự nguyện biếu tặng mấy năm tuổi thọ của mình cho người lớn tuổi trong nhà, tượng trưng cho lòng hiếu thảo, cho sự cam tâm tình nguyện báo hiếu đến người lớn tuổi, tuy rằng kỳ lạ nhưng ít nhất về tình về lý thì vẫn có thể hiểu được.

Vay mệnh trước thời kỳ giải phóng rất phổ biến, chẳng hạn như học giả trứ danh Tiền Chung Thư hay nhà văn nổi tiếng Uông Tằng Kỳ, đều từng viết về việc lúc nhỏ đã cho trưởng bối trong nhà tá mệnh, trong một số tác phẩm việc này đã được họ đề cập đến. Tiền tiên sinh là người Vô Tích, Uông lão tiên sinh là người Cao Bưu, dường như việc mượn mệnh khá thịnh hành ở Giang Nam, nhưng mà xét theo lời kể của 2 vị trên, có vẻ như đều không thành công.

Còn tục mệnh nói toạc ra thì chính là cướp giữa ban ngày, dùng tà thuật hại c.h.ế.t kẻ khác, sau đó thế vào mạng của mình, đây hoàn toàn là loại tà thuật tà ác. Nói đến đây, có lẽ sẽ có người hoài nghi, liệu rằng tục mệnh có thực sự tồn tại? Đúng vậy, từ trước đến giờ, tôi luôn nghĩ rằng đây chỉ là một truyền thuyết, là một lời đồn đại vô căn cứ. Nhưng nó chỉ là suy nghĩ trước khi tôi bị tục mệnh thôi.

Vào thời điểm xảy ra sự việc, tôi vừa được mẹ đón về từ Đông Bắc, chính là khi và tôi vừa trải qua biến cố Hoàng bì tử "Đổi mệnh". Lúc đó, bố mẹ tôi đang trong giai đoạn muốn ly hôn, không ai còn tâm trí để quan tâm đến tôi, nên đã đem bỏ tôi sang ở nhờ nhà một người cô. Người cô này của tôi sống tại vùng giao nhau của Giang Tô, Sơn Đông, Hà Nam và An Huy, vùng ven hồ Vi Sơn, đây là một thị nhỏ quang cảnh cực kỳ đổ nát. Người nhà cô là những người mang đậm hương vị dân vùng ven hồ, người bên ngoài có lẽ rất khó hình dung ra về cái sự nghèo túng, khốn khổ của nơi đây. Những ngôi nhà lụp xụp nằm xiêu vẹo lộn xộn quanh bờ hồ, vùng ven hồ trũng thấp, mùa hè năm nào cũng xảy ra ngập lụt, nước hồ dâng cao, tràn vào nhà dân, nước cao hơn cả đầu người. Nghèo đến khó hình dung ra luôn đúng không? Người dân ở vùng ven hồ, nhà của họ năm nào cũng bị nước hồ nhấn chìm trong khoảng ba tháng.

Vì vậy, hàng năm cứ đến độ nghỉ hè, chúng tôi phải dựng chòi trên cao như đi lánh nạn đói vậy, chui rúc ở đó, đợi khi nước rút rồi mới quay về. Khi nước rút đi rồi, vệt nước ngấm trên tường phải cao hơn một mét, trên tường bám đầy những con đỉa to bằng nắm tay, thỉnh thoảng dưới nền nhà cũng có những con cóc to bằng cái chậu rửa mặt, mắt đỏ như máu.

Nhưng mà lúc đó tôi không cảm thấy khổ, ngược lại, ở nơi đây tôi lại có được rất nhiều niềm vui. Tôi đã có những người bạn chất phác hào sảng, có ông thầy giáo ngốc lại hay la mắng, có những cô bé ngây ngô tóc thắt bím, ngày nào chúng tôi cũng tìm đủ trò để trốn học, xuống hồ tắm, bắt cá, mò tôm, bắt lươn, hái sen, chán thì ngồi trong cái chòi che nắng ở trên cao kia ngắm ruộng ưa hấu, bắt nhím, mùa thu đến thì gặt lúa mì ở những cánh đồng lúa vàng ươm trĩu hạt, lúc gặt lúa nhanh tay nhanh chân sẽ bắt được rất nhiều thỏ rừng, như vậy là đã có một buổi tối no nê với coca cùng một nồi lớn thịt thỏ hầm rồi.

Chà, tuổi thơ thật tươi đẹp biết bao!

Tôi đã ước có một đứa con, tôi nhất định yêu thương, chăm sóc thật tốt cho nhóc

Chết, chết, lạc đề rồi, ta quay lại về chuyên mục “Tục mệnh” nhé!