Series Những Điều Kỳ Bí
Chương 2: Tục Mệnh (2)
Cái trấn nhỏ đó của chúng tôi , tổng cộng tất cả lại cũng chỉ được vài mống trẻ con, gần trấn có một trường tiểu học nhỏ xiêu vẹo đổ nát, vài lão già suốt ngày thấy ngái ngủ, thôi cũng tạm gọi nơi đó là trường học được rồi.
Trường học dù rất nát, nhưng nội quy lại không hề nát nha, rất khắt khe là đằng khác, ngày nào sáng sớm cũng phải lên lớp đọc bài, bắt đầu từ sáu giờ và kết thúc lúc bảy giờ. Nên năm giờ hơn là ai cũng phải dậy rồi, chạy vội đến trường, khi đó trường chưa có điện, mỗi đứa đều phải tự mình đem theo nến, ngồi vào lớp ngáp ngắn ngáp dài chờ đến 7h, kết thúc giờ đọc là xong! Rồi lại xách dép phóng nhanh về nhà ăn sáng để kịp quay lại lớp học bài. Mẹ kiếp, không biết lão già ngu ngốc nào đặt ra cái quy định quỷ quái này, đây chẳng phải là đang kiếm chuyện giày vò lớp trẻ kế thừa xã hội chủ nghĩa như chúng tôi sao!
Cái trấn đó vừa nghèo vừa nát, đèn điện cứ vài ba hôm lại bị sập cầu dao, bị mất điện nên bọn nhóc ai nấy đều tự mình mang theo nến, đứa thì dùng nắp chai làm khay đựng sáp nến, đứa thì dùng quả cam rỗng lõi, đứa lại dùng quả dưa hấu rỗng lõi để đựng, trông khá là hay ho. Vây nên lớp học khoảng thời gian đọc sách buổi sáng sớm đó được gọi một cách hoa mỹ là: Lớp học ánh nến.
Ở đó chỉ có A Ngọc là khác biệt. A Ngọc là bạn cùng bàn và cũng là bạn thân nhất của tôi, nhà cậu ta cạnh nhà cô tôi. Nến cậu ta mang đến rất thô kệch, màu xám pha lẫn chút nâu, hơn nữa còn thoang thoảng mùi đàn hương, còn có cả một chút mùi hương mà không biết nên tả sao nữa? Dù lúc đó tôi còn rất nhỏ nhưng đại khái tôi cũng cảm nhận được, đó là một loại mùi rất trang trọng, uy nghiêm, thậm chí còn có chút quỷ khí u ám. Sau đó tôi mới biết, ngọn nến này là đồ đặc chế, sáp nến được trộn thêm khá nhiều thứ linh tinh loạn xị ngậu, có bột nghiền từ hộp sọ của một vị cao tăng, có bột sừng tê giác, có chu sa, đều là những thứ được dùng để trấn hồn.
Tại sao một ngọn nến quý giá như vậy lại được đem đến trường sử dụng?
Đó là vì, ngọn nến này không phải dùng để thắp sáng, mà là ông cậu ta muốn đưa nến cho tôi dùng, giúp tôi gọi hồn. A Ngọc không có cha mẹ, cậu ta sống cùng với một lão già quái dị. Lão già đó người gầy gầy trơ xương, quanh năm suốt tháng khoác một chiếc áo bào đen, khắp người thoang thoảng mùi thuốc Đông y, trong tay xoay hai quả óc chó bằng ngọc, lạch cạch, lạch cạch, giương cặp mắt vô hồn như mắt bò c.h.ế.t trừng trừng nhìn người khác, rất đáng sợ.
Gia đình A Ngọc cũng rất bí ẩn. Tôi đã đến cậu ta một lần, nhà cậu chất đầy các loại sách được đóng bằng chỉ, đủ loại nhau thai kỳ dị được ngâm trong lọ thủy tinh, còn có đủ loại pháp khí bằng đồng được điêu khắc trông rất hung tợn gớm ghiếc.
Tôi từ nhỏ đã rất sợ lão già đó. Tôi luôn cảm thấy lão ta rất tà ác, một cảm giác khó tả, đặc biệt là khi bị đôi mắt đen ngòm của lão khi nhìn chằm chằm, cảm giác giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm vậy, tôi lại không thể diễn tả hết cái cảm giác đó bằng lời được. Sau này đọc "Harry Potter", trong đó có nói giám ngục nhà tù sẽ hút sạch sự vui vẻ trong tim bạn, thậm chí cả linh hồn của bạn, rồi biến bạn thành một thây ma. Trong lòng tôi đột nhiên chấn động, khi tôi đối mặt với lão ta, xuất hiện chính là cái cảm giác như đối diện với giám ngục nhà tù vậy. Nhưng tôi không nỡ nghỉ chơi với cậu ta, vì nhà cô tôi rất nghèo, những nhà điều kiện khá hơn một chút, đều chuyển lên khu đất cao để ở, nhà A Ngọc nghèo nên vẫn ở lại khu ven hồ, sáng nào tôi cũng đồng hành cùng nó đến lớp học ánh nến.
A Ngọc từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh tật đầy mình, nói năng hay làm việc đều rất yếu ớt, nó trông mỏng manh như cọng giá đỗ vậy. Cha nó mất sớm, mẹ thì tái hôn, nó lớn lên cùng lão già đó. Ban đầu tôi nghĩ rằng lão già đó là ông nội của A Ngọc, nhưng sau đó tôi mới biết, lão là kị nội của A Ngọc. Mà cha, ông nội, cụ nội của A Ngọc, tất cả đều qua đời từ rất sớm, hình như đều là khi có được đứa con thì một thời gian sau chết. Còn kị nội của A Ngọc, mặc dù người rất âm trầm, nhăn nheo già nua như quả óc chó, nhưng sức khỏe của lão rất tốt, thường một mình đi đi lại lại chầm chậm, xoay hai khối cầu bằng ngọc kêu lạch cạch lạch cạch, hướng tôi cười lạnh. Người lớn cũng cảm thấy lão già này rất tà ác, tính ra thì lão ta cũng gần trăm tuổi rồi, nhưng trông giống như bảy tám chục tuổi, nên người lớn nghiêm cấm trẻ con tới nhà lão. Nhưng lúc đó tôi đang ở trong tình trạng nuôi thả, cô và chú tôi đều là những ngư dân nghèo, ngày thì họ chèo thuyền ra ngoài đánh cá, tối muộn mới trở về. Nói thật, có thể nuôi sống tôi đã là không tồi rồi, oán trách gì nữa chứ? Có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, cũng có lẽ là bởi tôi có bát tự thuần dương, cho nên tôi đã bị lão già này ngắm đến.
Bởi vì tôi thuở nhỏ gặp phải điều này, sau cũng gặp qua nhiều cao nhân, nên tôi cũng hiểu một chút về việc tục mệnh. Tục mệnh bắt nguồn từ Đạo giáo, có hai cách chính thống hơn cả, một là thuật Bắc đẩu tục mệnh, hai là thuật Đông nhạc Đại đế tục mệnh.
Loại đầu tiên được biết đến rộng rãi hơn, chính là trong "Tam Quốc diễn nghĩa", Gia Cát Lượng đã dùng đèn thất tinh tục mệnh để tục mệnh cho chính mình, nhưng sau đó thất bại. Trên thực tế hậu thế sau này vẫn có những người dùng cách này tục mệnh thành công, chính là Lưu Bá Ôn, người phò trợ Chu Nguyên Chương mưu đoạt hoàng vị.
Thuật Đông nhạc Đại đế tục mệnh, được các âm dương sư Nhật Bản nghiên cứu rất nhiều, cũng rất kỳ lạ, rõ là dùng một mạng đổi một mạng, hơi giống "Tá mệnh" trong dân gian, sống một người thì sẽ c.h.ế.t đi một người, nghe nói ở Nhật Bản đã có nhà sư đắc đạo đổi mạng thành công.