Series Những Điều Kỳ Bí
Chương 3: Tục Mệnh (3)
Trong dân gian cũng có nhiều cách tục mệnh, chủ yếu là dùng quả óc chó, tóc, bùa chú… rất kỳ dị và thường không thành công. Có lẽ sẽ có người hỏi, nếu như tục mệnh thực sự thành công, vậy tại sao những người quyền rất cao chức rất trọng kia không tục mệnh? Vấn đề này tôi cũng đã từng hỏi rồi, có một số nguyên nhân sau.
Một là vướng bận con cháu, một người tục mệnh, con cháu sẽ bị tổn hại, tục mệnh vài lần, sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn. Hai chính là thiên đạo trên cao, cải mệnh chính là lừa trời dối đất, cho nên dù có miễn cưỡng sống tiếp, thì cũng như người c.h.ế.t vậy, chỉ có thể coi là một hoạt thi mà thôi.
Cách làm của lão già kia cũng khá quỷ dị. Mỗi sáng sớm, khi tôi đến rủ A Ngọc, lão đều bảo tôi đứng ở tiền đường một lúc, đại khái khoảng ba đến năm phút. Lão liên tục nhấn mạnh rằng tôi phải đứng đó, hơn nữa còn phải đối diện trực tiếp với một bức bình phong, không được ngồi xuống hoặc quay mặt về hướng khác. Sau mỗi lần đứng, lão luôn cho tôi một viên kẹo, hoặc một miếng thịt khô, v.v… Tôi lúc đó sức khỏe rất tốt, cũng nghĩ không có vấn đề gì, đứng một lúc là có kẹo ăn, cũng không phải là đứng chịu đòn, đứng mẹ luôn cả ngày cũng được ấy chứ! Nhưng qua một thời gian, tôi cảm thấy cơ thể ngày càng kém, chân tay bủn rủn, đầu óc choáng váng, thường xuyên bị ho, hơn nữa mỗi lần ho lại thấy rất đau ở ngực, ho giống như một cụ già mắc bệnh lao vậy. Sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức tôi không thể đến lớp học ánh nến được nữa rồi, A Ngọc rất lo lắng cho tôi, có một lần cậu ấy đã lẻn đến nhà chúng tôi và bảo tôi không được đến nhà cậu nữa, đặc biệt là không được đến đứng sau bức bình phong đó nữa. Cậu nói rằng trước đây sức khỏe của cậu cũng rất tốt, nhưng kị nội kêu cậu ngày nào cũng đứng chỗ ấy nên cơ thể mới suy yếu như bây giờ. Có một lần cậu quay lại nhìn lén, thấy khi cậu đứng ở đó, kị của cậu đều quỳ ở đằng sau bức bình phong, hướng cậu dập đầu hết lần này đến lần khác, dọa cậu sợ mất vía. A Ngọc còn nói, kị từng hỏi cậu về sinh thần bát tự của tôi, kêu cậu lén cắt ít tóc của tôi rồi đưa cho lão.
A Ngọc sợ rằng tôi sẽ chết, nên mới nói với tôi những chuyện đó, nói tôi đừng đến nhà cậu nữa, cũng nhắc tôi không nên nói với người nhà. Tôi lúc đó cũng không bận tâm chuyện này, thuận miệng kể lại cho cô, cô tôi lúc đó mới cảm thấy không ổn. Lập tức báo cho bố tôi.
Cô tôi bởi vì yêu, nên mới đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, chấp nhận gả xa đến đây. Chú tôi lúc đó rất đẹp trai, năm đó chú là phó chủ tịch hội sinh viên của một khoa nào đó ở Đại học Bắc Kinh, chú đã yêu cô tôi khi họ còn học đại học, sau đó vì sự kiện năm 72 nên chú ấy đã bị đuổi về quê, cả đời không được trọng dụng, âu cũng là số khổ.
Thực ra nhà tôi cũng là một đại gia tộc, bố tôi là lớp doanh nhân đầu tiên sau khi nhà nước cải cách mở cửa, ông ấy nghe tin tôi mắc bệnh cổ quái hiểm nghèo nên vội vàng mời một đại sư dân gian đi ngay trong đêm đến đây. Huống hồ vị đại sư kia thật sự có chút bản lĩnh, nghe tôi kể lại một lượt, liền khẳng định đây là thuật tục mệnh trong dân gian.
Đại sư nói, khấu đầu thì không thể tùy tiện khấu được, ấn đường của người, còn gọi là mệnh cung, là nơi chí dương chí linh của cơ thể, nơi này không nên để nó chạm đất, khấu đầu không những là lễ nghi cao nhất, mà trong phong thủy, nó còn được gọi là chuyển nghiệp. Cậu khấu 3 cái với Trương Tam, tương đương với việc cậu đem nghiệp (oan nghiệt, xui xẻo, v.v…) của mình chuyển cho Trương Tam, cậu ta nhận khấu đầu của cậu, chính là gánh nghiệp giúp cậu. Nhưng người già khấu đầu với cậu, cậu còn trẻ như vậy, một chút công đức cũng không có, có thể gánh nghiệp gì chứ? Vậy thì chỉ có thể dùng mạng sống mà đổi thôi!
Cha tôi rất gấp gáp, lúc đó định tập hợp nhân lực của cải, đem nhà A Ngọc nghiền nát thành bột, sau đó bắt lão già kia trói lại, dùng nghiêm hình tra khảo, ép lão ta mau chóng trả mạng cho tôi. Cao nhân xua tay, nói không cần phiền phức như vậy, tục mệnh là tà thuật, chỉ cần phá hỏng nó là được rồi. Cha tôi vội vàng hỏi đại sư: "Vậy tà thuật này có dễ bị phá không? Có cần mời người già trong nhà đến ngồi trấn áp không?"
Ông ấy cười nói: "Tà thuật tầm thường, giơ tay liền phá, lý nào lại dám làm phiền bậc tổ tông."
Đại sư đi lại một vòng, khoanh tròn một khoảng đất, cho người đào sâu ba thước, quả nhiên đào ra một cái lọ nhỏ, bên trong có một ít tóc, một quả óc chó khô héo teo tóp, cùng một tờ giấy phù chú vẽ đầy mặt quỷ. Cao nhân cho người đốt chúng, hình như sau khi đốt hết những thứ đó, tôi lập tức cảm giác như vừa uống đại lực hoàn vậy, toàn thân tràn đầy khí lực, trở thành đại lực sĩ cũng nên? Thực ra không phải, có thể nói ngọn lửa căn bản không giúp được gì cho tôi, chỉ là ngăn không cho tôi tiếp tục tổn hao nguyên khí mà thôi. Nhưng đối với kị của A Ngọc thì lại ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Nghe nói khi lửa vừa bùng lên, lão ta liền có dự cảm, đem mấy quyển sách ố vàng bọc bằng chỉ và một chút vàng, bạc, ngọc đưa cho A Ngọc, rồi viết một phong thư, nhờ một người trong thôn đưa A Ngọc đi ngay trong đêm. Cậu ta được gửi đến một Đạo quán rất nổi tiếng ở Hàng Châu, Đạo quán này cùng kị của A Ngọc có vài phần công đức hương hỏa, những quyển sách ố vàng cũng từ đây mà ra.
Năm ngoái tôi đến Linh Ẩn tự ở Hàng Châu, được người ở đây cung kính mời tôi vào nội đường, đó là một cư sĩ rất thanh tú, cung kính vái tôi ba lần. Vái xong, cậu ta mới nói với tôi rằng cậu ta là A Ngọc năm đó, cậu ta nợ tôi nửa cái mạng, sau này sẽ trả lại tôi.
Lại nói về kị cậu ta, sau khi gửi đi m.á.u thịt duy nhất của mình, lão ta khoác áo liệm, đoan chính ngồi thẳng trên ghế thái sư, không lâu sau thì qua đời. Theo lời cô tôi kể lại, dáng vẻ lão ta khi c.h.ế.t rất khủng bố, toàn thân cháy đen, như bị lửa thiêu đốt, chỉ có hàm răng trong miệng là trong suốt óng ánh. Trước khi c.h.ế.t lão ta có để lại di chúc, dặn người hỏa táng lão, tro cốt rải trong hồ Vi Sơn. Trên bàn để ba mươi bảy đồng bạc, là tiền lo hậu sự cho lão. Ngoài ra, lão còn để lại cho tôi mấy miếng ngọc cổ, nói là để bù đắp cho tôi, ngọc cổ thật đời Đường đó, nhưng bị cha tôi thẳng tay vứt xuống hồ Vi Sơn. Bây giờ nghĩ lại, chỗ ngọc đó ít nhất cũng cả trăm triệu đấy…