Series Những Điều Kỳ Bí

Chương 10: Lão Mạnh (1)



Hôm nay kể về một sự việc kỳ quái tôi từng gặp phải thời thơ ấu.

Bây giờ nhớ lại, thời thơ ấu đẹp nhất của tôi là trải qua ở bên hồ Vi Sơn tại nhà cô tôi.

Khi đó mỗi ngày tôi đều cùng một lão già đi săn, bơi lội, bắt vịt trời, vui vẻ như một con chuột con.

Tiểu lão đầu này tên là Lão Mạnh, tính khí Lão Mạnh cổ quái, một bên mắt của ông ấy bị tật, nó bị hỗn loạn, nhìn không rõ mọi thứ.

Rất nhiều người bị khuyết khiếm cơ thể đều sẽ đeo cái gì đó lên che lại nhìn rất hung tợn, ông ấy cũng vậy, lão thích nhất là dùng con mắt trắng dã đó nhìn chằm chằm người khác, trông rất dọa người.

Nhưng ông ta rất thích tôi, cũng không biết nguyên nhân là gì, có thể là vì tôi rất tôn trọng ông ta, gọi ông ta là ông Mạnh thay vì lão Mạnh giống như những đứa trẻ khác, cũng có thể vì lúc còn nhỏ tôi rất xinh đẹp, dù là gì thì ông ấy cũng rất thích tôi.

Lão Mạnh là một thợ săn rất lợi hại, ông ấy có thể tự mình làm ngư xoa (lao bắt cá), móc câu lươn (là loại móc câu rất dài), biết câu baba, làm thuốc tôm nhỏ, còn biết tự làm lưới đánh cá, làm s.ú.n.g b.ắ.n thỏ tự chế (một loại s.ú.n.g hỏa dược), còn thành thạo nhiều cách thức săn b.ắ.n khác nhau, trong mắt một đứa trẻ như tôi khi đó, quả thật giống như là thần linh hạ phàm.

Khi đó cô chú tôi đang bận nhận thầu ao cá, bận đến chóng mặt cũng không có thời gian chăm sóc tôi, nên để cho tôi đi theo Lão Mạnh mỗi ngày.

Nhà Lão Mạnh là một cái chòi nhỏ bên dốc sông, bên ngoài có một vài kệ gỗ, treo lưới đánh cá, ngư xoa, bên cạnh còn có một cái bè, dưới mái hiên phơi một hàng cá khô.

Cũng có thể bởi vì ông ấy cả đời cô độc, cũng có thể là biết ơn gia đình cô tôi đã tin tưởng ông, nên ông ấy đối với tôi rất tốt.

Mỗi ngày ông ấy đều nấu cho tôi những món ăn khác nhau, cá chép lớn kho, cá khô nướng, hải ba tử (trai sông) chưng, lươn kho, trong số đó ăn ngon nhất chính là vịt trời.

Tay nghề nấu ăn của ông ấy rất tuyệt, ông ấy chỉ rắc một nắm muối, thêm ít hạt tiêu, nước tương, tôi nghĩ đó là món vịt ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn rất thích ăn thịt vịt, đoán chừng là bắt nguồn từ lúc đó.

Từ nhỏ tôi đã là một cậu bé đa sầu đa cảm, thường im lặng cả ngày, một mình lặng lẽ ngồi bên bờ sông, nghĩ về những câu hỏi thâm sâu, huyền bí.

Lúc đó Lão Mạnh thường ở bên cạnh tôi, ông ấy cũng không nói gì, ngồi cạnh tôi bên bãi sông, lúc thì vá lưới, lúc thì mài lưỡi câu lươn.

Có khi tôi nghĩ rất xa, có chút giống lão tăng nhập định, thỉnh thoảng khi định thần lại, phát hiện xung quanh cây cỏ đều trắng xóa, lúc đó mới nhận ra, a, đã nửa đêm rồi, sương đã xuống rồi.

Quay đầu lại, Lão Mạnh vẫn như cũ ngồi bên cạnh tôi, gật gù đầu, ông ấy vậy mà lại ngủ gật khi ngồi.

Sau đó tôi mới biết, Lão Mạnh rất lo lắng tôi là “Đồng Tử mệnh”, đồng tử thông thường là xinh đẹp, thông minh như vậy, lại là cậu bé đặc biệt u sầu.

Tương truyền đồng tử là tiên đồng trên trời chạy xuống nhân gian, làm không tốt sẽ bị bắt về, chính là c.h.ế.t trẻ, cho nên ông ấy rất lo lắng tôi sẽ nhảy sông, nhất định bảo vệ tôi ngày đêm.

Sau đó ông ấy nghe người ta nói chẩm cá trích nặng hơn ba mươi cân (chẩm cá trích là một mảnh sụn trong não của một con cá trích lớn) có thể trừ tà, liền đặc biệt đến vực sâu Đại Hồ bắt cá trích, suýt chút nữa là bỏ mạng trong hồ.

Lúc đó, trong hồ Vi Sơn có rất nhiều động vật hoang dã, khắp nơi đều có lá sen, lau sậy đung đưa, ông ấy chèo một con thuyền nhỏ đi quanh đám lau sậy, phịch phịch, khắp nơi đều là vịt trời đang kêu la thất thanh rồi bay đi.

Thông thường khi bắt vịt trời sẽ sử dụng lưới dính hoặc dùng s.ú.n.g săn, Lão Mạnh thì không, ông ấy dùng tăm xỉa răng.

Mặc dù năm đó hình như vẫn chưa có tăm xỉa răng.

Ông ấy chặt một gốc tre, sau đó chẻ đôi nó ra, dùng d.a.o vót thành hai đầu nhọn, thân mỏng có độ dài ngắn như que diêm.

Bạn xem, hình dung thứ này như thế nào, nó chính là tăm xỉa răng mà.

Ông ấy buộc sợi dây mảnh dài vào giữa những que tăm, sau đó buộc một đầu dây vào gốc cây lau sậy. Cuối cùng cắm que tăm vào trong thân một con cá nhỏ, sau đó treo con cá nhỏ lên cây lau sậy rồi rời đi.

Vịt trời đều ẩn nấp trong lau sậy, ngửi thấy mùi cá liền há miệng nuốt lấy, sau khi nuốt xong tăm xỉa răng sẽ bị mắc lại như cá mắc câu, vậy là nó đã bị câu rồi.