Series Những Điều Kỳ Bí
Chương 12: Lão Mạnh (3)
Mấy người đó lại giải thích, nói rằng bản thân chưa nói rõ ràng, bọn họ là người Quảng Tây đến đây để bắt đại xà, con đại xà đó là từ hồ Vi Sơn chạy đến đây.
Lão Mạnh vẫn còn có chút nghi ngờ, kết quả người đó đã lấy từ trong lồng tre ra một đầu mỏ hàn cắm vào cổ tay mình, cổ tay lập tức đen lại.
Lão Mạnh nói, đầu mỏ hàn rất độc, ông có thể nhìn thấy rõ vết thương của người đàn ông trong nháy mắt sưng lên, sau đó chuyển sang màu tím xanh, hơn nữa màu xanh tím này còn kéo dài lên tận cánh tay, đây là nọc độc rắn, đợi nọc độc chạy đến tim người đó sẽ c.h.ế.t ngay.
Người đó nhếch môi cười, dùng tay bóp mạnh các mạch m.á.u trên cổ tay, bảo Lão Mạnh đưa quái tử (áo choàng) cho anh ta, người đó cắn một cái nút áo, nuốt xuống một nửa, phần còn lại đắp vào vết thương.
Vết thương nhanh chóng giảm sưng, người kia lại dùng d.a.o rạch vết thương, nặn ra một ít m.á.u đen, xem ra đã ổn rồi.
Lão Mạnh thầm tặc lưỡi cũng cảm thấy người thiếu niên này ra tay quá tàn độc, anh ta đã tự mình chứng minh bản thân thật sự là Xà hoa tử, cũng chứng minh bản thân đủ ác, cho nên Lão Mạnh cũng chỉ có thể đi cùng bọn họ.
Bọn họ đi không xa người thiếu niên kia liền dừng lại nói: “Có rồi!”
Lão Mạnh nhìn xung quanh, không thấy gì cả, có cái gì chứ?
Người thiếu niên giải thích, nói anh ta ngửi thấy mùi tanh của con đại xà, con đại xà đó nhất định là ở gần đây!
Nói rồi, anh ta cúi xuống đất ngửi, đột nhiên tìm thấy một bụi cây, nói rằng đây là xà đạo.
Xà đạo này thực sự có dấu vết rắn để lại sau khi bò qua, nhiều con rắn nhỏ bò qua bụi cỏ, bụi cỏ sẽ bị cuộn lên như sóng, lưu lại một đường ngấn trên cỏ.
Nhưng khi Lão Mạnh nhìn thấy không khỏi âm thầm sợ hãi trong lòng, hóa ra xà đạo đó rộng hơn một thước, toàn bộ bụi cỏ dường như đã bị cày qua lộ ra một rãnh sâu.
Lão Mạnh không khỏi rùng mình, nhìn xà đạo này e rằng đại xà kia đã to bằng trụ điện rồi, chẳng lẽ đại xà này thành tinh rồi sao?
Ông ấy đang nói thì thấy dưới sông đột nhiên xuất hiện một xoáy nước lớn, tiếp sau đó là một tiếng nổ rầm vang, thứ gì đó bỗng nhiên từ trong nước nhảy lên, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Tôi hét lớn: “Cá lớn mắc câu rồi! Đang liều mạng chạy vào trong hồ.”
Lão Mạnh lại sững người đứng đó, rồi mới nhanh chân chạy đến ném tôi sang bên, dùng d.a.o c.h.é.m đứt dây treo, sau đó kéo tôi lên chạy ngược về phía cái chòi.
Tôi lo lắng hét lên, tự hỏi Lão Mạnh có điên không, tại sao lại tự mình cắt đứt dây câu chứ?
Lão Mạnh không nói gì, sống c.h.ế.t giữ lấy tôi thật chặt, thậm chí khi đã chạy vào trong chòi cũng không buông tôi ra.
Sau đó vào nửa đêm đi thẳng đến nhà cô tôi mới thả tôi xuống.
Trưa hôm sau khi đã tan học, tôi lại chạy đến tìm ông ấy, lại phát hiện trong lán trống không không có người ở.
Lão Mạnh đột nhiên biến mất.
Khi ông ấy quay lại đã là hai ba tháng sau, tôi vẫn theo thói quen cũ sau khi tan học đi vòng qua chỗ ông ấy, thỉnh thoảng giúp ông ấy sửa lại cái chòi.
Mặc dù cái chòi này rất đơn sơ nhưng từ trước đến nay tôi luôn có một niềm tin, chỉ cần cái chòi không sập, nhà của ông ấy vẫn còn, ông nhất định sẽ sớm quay trở về.
Có một ngày tôi đi học về, phát hiện trong chòi tỏa lên khói trắng, Lão Mạnh đã quay về rồi!
Thật sự là Lão Mạnh!
Mặc dù ông ấy gầy gò ốm yếu, toàn thân mệt mỏi, nhưng ông ấy đích thực là Lão Mạnh!
Lão Mạnh cười nhẹ nhìn tôi, nhưng lại duy trì khoảng cách lịch sự, thậm chí còn không bảo tôi cùng ông ăn cơm.
Sau đó tôi có đến thêm vài lần nữa, ông ấy vẫn giữ thái độ lịch sự mà xa cách đó, mặc dù tôi còn nhỏ nhưng cũng có lòng tự trọng, khi đó tôi cảm thấy bị sỉ nhục rất lớn, dần dần cũng không đến nữa.
Tiện thể nói thêm một chuyện: Vốn dĩ hôm nay định kể câu chuyện về một tổ chức thần bí ở Trung Quốc, chuyện này là trải nghiệm của tôi vào năm năm trước khi ở Bắc Kinh, vô cùng kỳ dị, cũng bởi vì có liên quan đến một bộ phận đặc biệt cho nên không thể xuất bản ở đây được, tôi đã đăng nó trên tài khoản chính thức của mình. Mọi người theo dõi tài khoản Wechat chính thức của tôi: Truyền thuyết một con cá, số tài khoản phát sóng công khai có hai chữ “Bắc Kinh”, luôn có thể xem được.
Sau đó, tôi rời khỏi nơi này trở về quê hương Giang Nam.