Series Những Điều Kỳ Bí
Chương 13: Lão Mạnh (4)
Vào năm mới, cô của tôi đến nhà mang đến cho tôi một chẩm cá trích to bằng lòng bàn tay, nói là của Lão Mạnh tặng cho tôi.
Đây là con cá trích vua nặng sáu mươi cân, Lão Mạnh đã vật lộn với nó hai ngày hai đêm trong hồ, bàn tay đã bị dây câu cứa vào trong thịt, tất cả mọi người đều khuyên ông ấy bỏ cuộc đi, ông khăng khăng không từ bỏ, sau đó chiếc bè bị vỡ ra, ông ấy cùng con cá trích chiến đấu dưới nước, sau đó cuối cùng bị nó lôi đi.
Con cá kia còn to hơn cả Lão Mạnh, có người còn dùng cân thực phẩm cân con cá đó, nó nặng tổng cộng sáu mươi bảy cân, tương đương với vua cá.
Tôi hỏi cô, vì sao Lão Mạnh lại không quan tâm đến tôi?
Cô tôi cũng không giải thích được, sau đó cô đặc biệt đến tìm Lão Mạnh, Lão Mạnh chỉ nói năm đó mình có gây thù với người của núi Đãng Sơn, ông vốn nghĩ rằng người đó đã c.h.ế.t trong cổ mộ, cho đến tối hôm đó ông gặp lại hắn lần nữa.
Ông nói, bản thân là vì người này nên cả đời mới không kết hôn, sợ sẽ làm liên lụy đến người nhà.
Cho nên một ngày người này chưa chết, ông ấy cũng không dám đến quá gần tôi, sợ làm hại tôi.
Năm đó tôi đã là học sinh lớp bốn cũng biết không ít chữ, tôi liền viết một bức thư cho ông ấy, nói bản thân mình không trách ông, sau này sẽ tìm ông câu cá, tôi viết rất dài rất dài, chứa đầy tâm tư của một cậu bé, nhờ cô mang đến cho ông ấy.
Nhưng từ đầu đến cuối ông cũng không hồi âm cho tôi, cũng không nhờ cô mang đến cho tôi thứ gì nữa.
Lại trải qua vài năm, khi tôi đang học trung học, cô của tôi có đến một lần, hỏi tôi có thể gửi cho ông ấy một bức ảnh không, bởi vì Lão Mạnh không ổn rồi, trước khi lâm chung muốn gặp tôi một lần.
Khi đó tôi vẫn còn nhỏ, chưa hiểu rõ được ý nghĩa của cái chết, chỉ cảm thấy một người thân thiết của mình sẽ biến mất, sắp tan biến vào trong đêm đen vô tận, nên cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Khi đó tôi rất muốn đi gặp ông ấy nhưng lại không dám, bóng dáng trong ký ức đó ngày càng trở nên xa lạ, khiến tôi có chút sợ hãi.
Cuối cùng tôi cũng không đi, chỉ gửi cho ông ấy một bức ảnh.
Sau đó, bố mẹ tôi ly hôn, tôi liền cùng mẹ rời khỏi nơi này, mọi chuyện về cố hương cũng đều im bặt mà dừng lại.
Tiếp sau đó, tôi đến Bắc Kinh ăn học, rồi nghỉ học, bắt đầu lang bạt khắp nơi, trước đây tôi đã sống ở Bắc Kinh nhiều năm, sau đó đến Thâm Quyến, lại đến Thượng Hải sống hai năm, sau đó dự định định cư ở Tô Châu, vào thời điểm tôi viết bài này, tôi vẫn đang phiêu bạt ở Bảo Định.
Có lúc nghĩ lại, khi còn nhỏ tôi đặc biệt thích ngắm nhìn mặt nước mênh mông, đám bèo trôi dạt, phải chăng tôi đã đoán trước được vận mệnh của mình.
Thỉnh thoảng lúc nửa đêm, hay những lúc buồn phiền, tôi luôn nghĩ đến ông lão bên hồ tốt bụng tử tế, ông vì tôi che mưa che nắng, đối với tôi hỏi han ân cần, luôn ngồi bên cạnh tôi trên bãi sông không kể ngày đêm.
Dưới ánh trăng, bãi sông một mảnh mênh m.ô.n.g trắng xóa, nước hồ lạnh lẽo tối tăm, râu tóc của ông đã bạc trắng như sương.
Điều đó đã trở thành biểu tượng vĩnh viễn trong trái tim tôi.
Trong những năm tháng khó khăn, u tối sau này, tôi vẫn mãi mãi nhớ về ông, ông ấy đã khiến tôi cảm thấy trên đời này còn có tình yêu, bản tính con người vẫn luôn tốt đẹp, khiến tôi nhìn thấy hình bóng sương trắng trong đêm đen, giúp tôi không đánh mất chính mình, dù mịt mờ nhưng vẫn vững vàng lên đường.
Mạnh gia gia tên đầy đủ là Mạnh Vi Quốc, ông sinh năm 1929, nếu như ông còn sống, sang năm có thể tổ chức đại thọ 90.
Ông rời xa tôi đã hai mươi năm rồi.
Tôi rất nhớ ông.