Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!
Chương 51: Death 13!
"Đánh bai được Stand địch nên trời tối rồi, à không phải nói là trời tối trở lại rồi!" Kakyoin cảm nhận làn da của mình đang dần dịu đi theo nhiệt độ của ban đêm, cậu ta hít một hơi thật sâu để cho khí lạnh của sa mạc tràn đầy trong phổi.
"Dù sao thì cũng được cứu rồi!" Polnareff vui mừng chạy ra ngoài.
Jotaro nhìn ông ngoại của mình vẫn còn đang ngơ ngác, chui rúc ở trong cái hố như con chuột chũi thì thở dài, có thật đây là ông ngoại với những chiến tích đáng kinh ngạc mà mẹ của cậu vẫn thường hay nhắc tới không vậy?
Rõ ràng đây chỉ là một lão già ngờ nghệch vì cái nóng của sa mạc và tuổi già, còn suốt ngày la hét, Jotaro nhíu mày nói:
"Ông còn định ở trong cái hố đó tới bao giờ nữa? Thật tình, cuối cùng thì cũng tối!"
Cả nhóm nhanh chóng tới gần và kiểm tra, ông Joseph trợn to mắt khi nhìn vào tấm gương lớn dày cộp với một lỗ thủng to tướng ở trước mặt, ông ta vuốt vuốt cằm cảm thán:
"Không thể tin được! Cái này là tấm gương!"
"Mọi người xem này! Cái cỗ máy đằng sau tấm gương, trông thoải mái nhỉ, có cả điều hòa!" Kakyoin kéo tay chủ nhân Stand đang b·ất t·ỉnh ném ra một bên, vừa nói vừa kiểm tra nơi ẩn nấp của hắn.
Tên này định đi á·m s·át hay là đi nghỉ dưỡng trên sa mạc vậy?
"Trời, không ngờ hắn lại dùng trò phản chiếu ở trên sa mạc, để bám theo chúng ta!" Polnareff vỗ vỗ vào mặt kính và nói.
"Ừ, may thật! Còn có cả bình nước nữa này! Xin luôn nhé!" Jotaro lục lọi được một thùng nước lớn rồi vội vàng kéo nó ra, cũng tại tên khốn này mà số nược sạch dự trữ của họ bay hơi hết.
Bây giờ lấy lại coi như là đền bù, còn tay này thì mặc xác hắn đi, đáng đời!
Polnareff nhanh tay thó luôn cốc nước ngọt mà tay sát thủ đang uống dở, anh ta chẳng hề ngại bẩn mà đưa miệng vào cái ống hút rồi mút chùn chụt.
Ông Joseph vì vẫn còn rất hoang mang, ông ta nhìn cả ba người rồi lại nhìn tên sát thủ hỏi:
"Vậy là. . . chúng ta hạ được hắn rồi à? Xong rồi á? Tới cả tên của hắn chúng ta còn chưa biết! Vậy là đã hạ được Stand mặt trời của hắn rồi sao?"
"Coi là vậy đi!"
"Stand đại diện cho lá bài mặt trời à, đối thủ đáng gờm đấy! Nhưng một khi đã lý giải được thì người dùng lại ngu hết phần thiên hạ!" Jotaro hiếm khi đùa nay lại nói ra được vài câu như vậy.
"Thôi chúng ta lên đường chứ? Nhanh chóng tới địa điểm tiếp theo thôi, cơ mà đêm ở sa mạc cũng lạnh ra phết đấy chứ!" Kakyoin vừa khoanh tay vừa nói.
"Đ-đợi đã, di chuyển ban đêm ở sa mạc nguy hiểm lắm! Tối nay cứ ở lại đây đi!" ông Joseph ngăn cản.
"Đã đánh bại được rồi. . . đêm nay chắc yên giấc ngon đây! Ắt chù!!!"
"Ha ha ha ha ha ha!"
. . . . . . .
Cả nhóm bốn người đã an toàn băng qua được sa mạc hơn 100 km, họ đã tới được làng Yarpline vào chiều tối của ngày hôm sau, bọn họ nghỉ lại ở một khách sạn gần đó.
Mặc dù Yarpline được gọi là một ngôi làng thế nhưng độ phồn hoa của nó cũng chẳng kém so với những thị trấn lớn, điểm duy nhất là dân cư thưa thớt, cũng bởi việc đi lại quá khó khăn.
Cả nhóm định sẽ ở lại một đêm rồi sáng ngày mai họ sẽ lên đường bằng một chiếc máy bay tư nhân, cái loại mà những người chăn gia súc vẫn hay dùng, nó chỉ có bốn tới năm chỗ ngồi.
"Oe oe oe oe!" Kakyoin trong bộ quần áo ngủ bất ngờ nghe được tiếng trẻ con đang kêu khóc, tiếng khóc dần dần vang vẳng tới gần.
Kakyoin giật mình tỉnh giấc:
"Ồn ào quá!"
Thế nhưng đập vào mắt của cậu ta không còn là trần nhà của khách sạn mà là một cái vòm sắt kỳ lạ, Kakyoin nghỉ mình vẫn còn đang mơ ngủ, cậu ta từ từ ngồi dậy và dụi dụi mắt.
Kakyoin mở mắt nhìn lại một lần nữa thì thấy mình vẫn đang ở nơi kỳ lạ này, cậu ta nhìn xuống dưới, nơi này rõ ràng là một khu vui chơi dành cho bọn trẻ con.
Kakyoin thì đang ngồi ở trên một chiếc xe cáp treo gần đó, đáng ngạc nhiên dù đây có là một khu vui chơi hiện đại và đẹp đẽ như thế, nhưng lại không thấy nổi một vị khách.
"Đây là công viên giải trí mà? Lần đầu tiên mình tới chỗ này đấy, đã vậy lại còn ung dung chơi đu quay thế này? Kỳ lạ!" Kakyoin nhìn bộ áo ngủ mà mình vẫn còn đang mặc, có thấy ai đi công viên vui chơi mà lại mặc áo ngủ không cơ chứ?
Kakyoin dần hồi tưởng lại:
[Cả bọn lẽ ra đang băng qua sa mạc của Ả Rập Xê-út trên lưng lạc đà, không thấy mọi người đâu, chỉ có mình thôi à?]
"Woft!!"
Đúng lúc này thì tiếng kêu của một chú chó thu hút sự chú ý của Kakyoin, con chó này ngồi bên cạnh cậu ta từ bao giờ, nó nhìn cậu ta chăm chú rồi vẫy vẫy đuôi.
Kakyoin đưa tay xoa đầu của con chó vừa cẩn thận suy nghĩ những thứ kỳ lạ:
"Mà lạ nhỉ? Công viên vui chơi mà lại không có trẻ em, thế mà mình cứ nghe thấy tiếng trẻ con khóc! Tiếng khóc ở đâu vậy chứ?"
Kakyoin vừa lẩm bẩm vừa ngó nghiêng xung quanh, bỗng chốc, hàng chục những quả bóng bay kéo theo mấy lá bài từ bên dưới được thả lên, một trái bóng bất ngờ bay vào khoang cáp treo của Kakyoin.
Kakyoin bất giác đưa tay túm lấy lá bài, cậu ta muốn nhìn xem bên trong của nó có cái gì, ngay khi nhìn thấy thứ ở trong lá bài, Kakyoin bất ngờ sợ hãi:
"L-lá bài này. . .! Death 13, lá-lá bài đang chuyển động?!"
Kakyoin nhìn thấy cánh tay của tên tử thần mặt hề ở trong lá bài bắt đầu nứt ra, khuôn mặt hề thì cười toe toét, thế rồi cả cái lưỡi hái và cánh tay của nó đều đâm ra khỏi lá bài Tarot.
Kakyoin vội vàng ném thấm thẻ đi, ngay lúc lưỡi hái vung tới, cậu ta ngả người ra phía sau để tránh đòn, lưỡi hái lướt qua trước ngực của Kakyoin một cách suýt soát rồi đi tiếp, nó sắp sửa đâm vào con chó ở bên cạnh của cậu ta.
Kakyoin bất ngờ đá chân, đạp con chó bay ra xa vừa hay thoát được đòn đánh của lưỡi hái, cậu ta cứu được con cún đáng yêu chỉ trong gang tấc.
Lưỡi hái chém rách cái ghế ngồi tạo ra một đường cắt sâu và dài, trái tim của Kakyoin đập lên liên hồi vì bất ngờ và sợ hãi, ngay lúc cánh tay cầm lưỡi hái chuẩn bị t·ấn c·ông thêm một lần nữa thì giọng nói của Polnareff kéo Kakyoin tỉnh dậy khỏi giấc ngủ.
"Kakyoin! Kakyoin! Tỉnh dậy đi! Này, xin đấy! Đừng có giật mình run rẩy như đang ở trong phim The Exorcist vậy chứ! Làm giật hết cả mình!" Polnareff kéo được Kakyoin ngồi dậy thì càu nhàu nói.
Hay lắm đồ tồi, rõ ràng cậu ta bảo mọi người phải cảnh giác vì có thể đêm nay sẽ có người t·ấn c·ông, vì Kakyoin nhắc nhở chưa bao giờ trượt nên mọi người ai nấy đều chẳng giám ngủ sâu, thế mà con hàng này còn ngủ vật ra như heo, tới gần giờ xuất phát rồi mà vẫn nằm đấy được!
Bảo sao không khó chịu cơ chứ, Polnareff vẫn còn đang cảm thấy buồn ngủ đây.
Kakyoin thì mê man, cậu ta nhìn xung quanh rồi hỏi:
"Đây là chỗ nào vậy?"
"Đừng có hỏi chỗ nào! Dậy đi! Những cái loại mà ngủ quá giờ trưa thì. . .!" Polnareff vừa vỗ tay vừa đi tới trước cửa sổ, anh ta kéo mạnh cái rèm để cho ánh sáng lọt vào phòng.
"Ăn xong rồi thì phải khởi hành đó! Hôm nay chắc lại nóng lắm đây!" anh ta ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ và nói.
Những tia năng chiếu lên da thịt của Kakyoin khiến cho cậu ta tỉnh hẳn, Kakyoin thở dài rồi nói:
"Có vẻ như tôi vừa gặp ác mộng! Đúng thật là dị lắm!"
Polnareff nghe thấy thế thì hào hứng, từ trước tới giờ người bị lôi ra trêu trọc nhiều nhất luôn luôn là anh ta, nhưng bây giờ nếu như giấc mơ của Kakyoin đủ kỳ lạ thì Polnareff có thể đem nó ra làm trò đùa.
"Ồ, ác mộng gì đấy? Kẻ nghe với đi!"
"T-tôi không nhớ được! Quên hết rồi. . .tóm lại là đáng sợ lắm! Nhờ anh gọi dậy mới cứu tôi một phen đó!" Kakyoin vuốt mặt trả lời.
Polnareff nghe thấy thế thì bĩu môi, rõ ràng là quá xấu hổ nên không muốn nói chứ gì:
"Trời, đừng có nói mấy chuyện linh tinh nữa! Đi đây, mau mau chuẩn bị đi!" nói rồi vác hành lý chạy ngay ra ngoài.
Kakyoin đẩy chăn xuống định đứng dậy, thế nhưng cậu ta bỗng thấy có cái gì đó ươn ướt và nhói nhói, không phải sợ quá mà đái dầm đấy chứ?
Kakyoin mở to mắt nhìn nơi bị ướt, chỉ thấy chỗ chăn đệm đó dính máu đỏ hỏn, nguồn cơn thì tại bàn tay của cậu ta có một vết cắt, không quá sâu, thế nhưng từng giọt máu đang rỉ xuống chăn và áo.
"Tay của mình bị cắt?! Từ bao giờ thế?"
Cơn đau bất ngờ ập đến khiến cho Kakyoin tỉnh táo hẳn, cậu ta giật mình khi một suy đoán lóe lên ở trong lòng, cậu. . . đã bị t·ấn c·ông nởi Stand User.
Death 13, khả năng của Stand này cho phép nó điều khiển thế giới giấc mơ, Death 13 có thể kéo những người đang ngủ quên vào trong thế giới của nó, ở trong lãnh địa của mình con Stand này có thể thỏa thích chém g·iết mục tiêu ở trong mơ.
Vết thương ở trong giấc mơ sẽ chuyển thành v·ết t·hương y hệt ở bên ngoài, đồng nghĩa với việc nếu bị g·iết ở trong thế giới giấc mơ của Death 13 thì ở bên ngoài người đó sẽ c·hết.
Vì người dùng không thể triệu hồi Stand khi đang ngủ nên việc chiến đấu với con Stand này cực kỳ khó, Kakyoin cũng cố thử mấy lần trước đây nhưng đều thất bại.
Ngoài ra thứ khốn nạn nhất đó là người bị kéo vào không thể tự tỉnh lại bằng mọi cách, tự làm đau bản thân hay gì đi nữa đều vô dụng, chỉ có thể được người khác gọi dậy hoặc bị ngoại vật tác động.
Chưa hết, khi may mắn thoát c·hết và tỉnh dậy, người này sẽ không còn bất cứ ký ức nào về thế giới giấc mơ đó, đây mới là điểm khó trong việc hạ gục Death 13.
Kakyoin không còn nghĩ viển vông nữa, cậu ta đứng dậy thay quần áo và thu dọn đồ đạc, vì thời gian cả bọn xuất phát sắp tới rồi, cậu ta bỏ luôn bữa sáng và cùng Polnareff đi tới điểm tập trung.
"Jotaro với ông Joestar đã tới chỗ máy bay rồi, hôm nay phải đi 500 km đấy!" Polnareff vừa đi vừa nói.
"Wolf! Wolf!" đúng lúc này thì một chú chó chạy tới gần Kakyoin, nó vẫy vẫy đuôi chào cậu ta, Kakyoin cũng theo bản năng mà xoa xoa đầu của con chó.
Cậu thấy nó rất quen nhưng không nhớ đã thấy ở đâu rồi, có lẽ từ lúc cậu ta tới khách sạn chăng?
Kakyoin cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, cậu ta tạm biệt con cún rồi cùng Polnareff tiếp tục đi.
Đó chính là con chó mà Kakyoin đã cứu trong thế giới giấc mơ, nhưng vì ký ức ở nơi đó đã bị xóa nên cậu ta không nhớ được gì.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.