Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!
Chương 52: Death 13!
"Này, này, này, này, đợi đã nào ông chủ! Ông bảo hiện tại không bán máy bay được là sao?"
Vừa mới tới sân đậu máy bay đã nghe thấy tiếng của ông Joseph quát ầm lên, có vẻ như họ đang xung đột vì t·ranh c·hấp giữa vụ mua và bán chiếc máy bay.
Nếu là bình thường thì ông Joseph có thể dứt khoát bỏ qua và đi đường bộ, thế nhưng họ đang rất gấp, thời gian lại không có nhiều, mà cả ngôi làng này chỉ còn lại duy nhất một chiếc máy bay này.
"Đêm qua ông gật đầu chịu bán, còn lấy tiền của ta nữa mà?" ông Joseph tức tối nói.
Người chủ máy bay thì cũng chẳng có cách nào khác, ông ta khó sử nói:
"Tôi sẽ trả lại tiền, đây, thật ra là trong làng có đứa bé đang bị sốt, tận 39 độ C! Mà làng này lại không có bác sĩ nên bọn tôi phải đưa em bé đi chỗ khác!"
Ông Joseph nghe thấy vậy thì cũng hơi mủi lòng, nhưng họ đang gấp lắm rồi, mặc kệ đứa bé đi, ông ta chỉ tay vào một chiếc máy bay khác và hỏi:
"Vậy còn chiếc kia thì sao?"
"Nó bị hỏng rồi!"
Kakyoin và Polnareff cũng vừa tới được chỗ này, họ vác theo khuôn mặt tò mò rồi bước đến..
"Sao vậy? Cãi nhau à?"
"Ờ!"
Mặc kệ mọi người đang cãi nhau nhưng sự chú ý của Kakyoin lại va vào đứa bé đang bị sốt ở trong cái nôi bằng tre, cậu ta nhíu mày nhìn nó.
Diễn tốt thật, rõ ràng nó không hề bị ốm!
Đúng vậy, đứa bé này chính là chủ nhân của Stand Death 13, Kakyoin phải tìm cách để không cho nó lên máy bay mới được, dù sao cũng chỉ là đứa bé, g·iết nó thì mang tội.
Nhưng lý do quan trọng nhất đó là việc Kakyoin bất lực trước Stand của đứa bé, nó có thể lấy đầu của cả bọn trong khi họ đang ngủ mà chẳng tốn một giọt mồ hôi nào đúng theo cả nghĩa đen.
"Chiếc này, tối ngày mai là trở về rồi! Tới lúc đó tôi sẽ bán cho ông!" người chủ máy bay tiếp tục cố gắng thương lượng và thuyết phục cả bọn.
Thế nhưng ông Joseph không thể chờ được thêm một giây một phút nào nữa, ông ta tức giận túm lấy cổ áo của ông chủ và nói:
"Tối mai? Bọn ta cũng đang gánh vác sinh mạng con người ở trên vai đấy! Không thể bỏ ra hai ngày với vẩn được!"
[Hay lắm ông Joseph! Tiếp tục như vậy đi! Chúng ta không thể để đứa bé đó đi cùng được!] Kakyoin mừng thầm ở trong lòng.
"Bộ ông muốn để đứa bé đó c·hết hay sao?" người chủ máy bay phản lại ngay.
Ông Joseph nghe thấy thế thì tịt ngòi luôn:
"C-cái này thì. . .!"
[Đừng, phải quyết liệt lên, mạnh mẽ lên! Đừng cho nó đi cùng!] Kakyoin đang gầm thét ở trong lòng.
"Hay là thế này đi. . .! Cứ giao đứa bé cho các quý ông này, tiện đường để họ đưa nó đi gặp bác sĩ luôn!" người phụ nữ hồi giáo đội một chiếc khăn màu đen nói, có vẻ như cô ta là mẹ của đứa bé.
"Nhưng mà Cessna chỉ chở được 4 người!" Kakyoin lên tiếng.
Mặc kệ lời nói của Kakyoin, bà cô này đáp lại ngay:
"Nhưng vẫn đủ cho một đứa bé mà!" đúng lúc này thì Kakyoin chú ý tới thằng bé bỗng nhếch miệng cười, nhưng chỉ nháy mắt sau thì cái biểu cảm đắc ý đó trên gương mặt của nó biến mất, thằng bé vẫn ngủ li bì, giống như nó chưa từng tồn tại.
Kakyoin trông thấy thế thì giật mình, ban đầu chỉ là phỏng đoán dựa trên những thứ mà cậu ta biết về chủ nhân Stand của Death 13, nhưng bây giờ, Kakyoin chắc chắn, thằng bé đó chính là người dùng Stand.
"Tôi có học qua một chút kiến thức về y học, hay là để tôi khám cho nó nhé! Tôi cũng mang theo ch·út t·huốc hạ sốt, kê đơn nhẹ một chút rồi cho nó uống thì không đáng lo ngại gì!" Kakyoin vừa bế thằng nhóc con vừa lấy ra mấy lọ thuốc hạ sốt ở trong hành lý của mình.
"Thế thì tốt quá!" người phụ nữ nhận lấy mấy lọ thuốc mà Kakyoin đưa cho vừa vui mừng đón lại đứa bé.
Kakyoin thấy vậy thì thở phào một hơi, nhưng ngay lúc này thằng nhóc bắt đầu quấy khóc:
"Oe oe oe oe oe oe oe oe!!"
Nó nhấc đôi chân nhỏ của mình lên và đạp, quấy lung tung, khuôn mặt của nó tái xanh và đôi môi trắng bệch, mồ hôi cứ đổ rũ ra, người phụ nữ trông thấy vậy thì bất an nói:
"Hay là cứ đưa nó tới gặp bác sĩ đi, chứ uống thuốc lung tung thế này tôi sợ nguy hiểm cho nó, cũng đâu thiếu trường hợp t·ử v·ong vì uống thuốc bậy bạ!"
"Nhưng mà. . . không được! Chúng tôi đang khó khăn lắm! Nếu để đứa bé đi cùng thì sẽ gặp nguy hiểm!" Kakyoin hoảng hốt từ chối.
Ba người khác nghe thấy vậy thì nhìn nhau gật đầu, đúng là như vậy, hành trình của bọn họ liên tục gặp phải những tên tay sai của Dio, chúng đều là những luyện sư đáng gờm và dày dặn kinh nghiệm.
Nếu để thêm một đứa bé sơ sinh đi cùng sẽ rất vướng tay chân, ngoài ra còn thành điểm yếu để kẻ thù chọc ngoáy vào.
Quả nhiên là Kakyoin lo nghĩ sâu xa, Polnareff gật gật đầu chí lý, ban đầu anh còn hơi thắc mắc tại sạo cậu ta lại phản đối kịch liệt như vậy, có phải ngủ lâu quá bị ngáo rồi hay không? Nhưng dường như anh đã coi thường cậu ta rồi.
"Nhưng nếu cứ để nó ở đây thì cũng nguy hiểm khác gì? Thằng bé sẽ c·hết vì sốt cao mất!" những người dân lên tiếng, họ cố gắng thuyết phục cả nhóm đưa thằng ku đi cùng.
"K-không thể được!" Kakyoin phản đối.
Thế nhưng ông Joseph bỗng đặt tay lên vai của cậu ta và nói:
"Thôi được rồi Kakyoin! Chúng ta sẽ cùng mang thằng bé theo! Những quý ông thì sẽ không từ chối người đang gặp khó khăn và cần tới sự giúp đỡ! Nhớ đấy!"
"N-nhưng thằng nhóc đó. . . nó nguy hiểm lắm!" Kakyoin lên tiếng giải thích, thế nhưng chẳng ai thèm nghe cả, một thằng nhóc mới sinh thì có cái gì mà nguy hiểm?
"Thôi nào Kakyoin! Cậu gặp ác mộng rồi bắt đầu nói mê sảng cái gì đấy! Nó chỉ là một thằng nhóc thôi mà, tôi biết cậu không thích trẻ con vì chúng khóc quấy, rồi đái ỉa tùm lùm! Nhưng lâu rồi sẽ quen thôi mà! Tôi cũng từng như vậy khi mới có em gái!" Polnareff với khuôn mặt của người từng trải, tự tin vỗ vai của Kakyoin và nói.
Có gì thì cứ để anh chàng người pháp này lo!
Nhớ câu này đấy!
Jotaro thấy thế không nói gì mà chỉ gật đầu, ngầm đồng ý cho thằng nhóc đi cùng, Kakyoin thì bất lực nhìn thằng nhóc trong cái nôi, nó giống như đang cười và chế nhạo cậu ta, nhưng Kakyoin lại không có bằng chứng gì cả.
Kakyoin định sẽ nói cho cả nhóm về Stand Death 13 khi họ moi được thông tin từ mụ Enyaba bằng Stand của ông Joseph vào lần trước, thế nhưng mụ ta c·hết một cách quá bất ngờ, không kiếm được tí thông tin gì cả khiến cho việc Kakyoin giải thích mười phần khó khăn.
Bây giờ cậu ta giống như người có rất nhiều tiền nhưng lại không thể tiêu đống tiền đó được vậy, cực kỳ khó chịu.
Kakyoin thở dài, thôi thì đành vậy, đi một bước nhìn một bước chứ biết sao bây giờ.
Cả nhóm nhanh chóng leo lên chiếc máy bay, người lái thì tất nhiên là ông Joseph vì cả bốn người thì chỉ có mình ông ta là biết lái.
Polnareff nhìn Kakyoin vẫn còn đang căng thẳng, cậu ta nhìn chằm đứa bé như nhìn kẻ g·iết cha g·iết má vậy, anh ta cố gắng an ủi:
"Yên tâm đi kakyoin! Không có kẻ địch nào theo đuôi chúng ta ở trên không đâu! Tôi thậm chí còn đảm bảo chiếc máy bay này không phải là Stand!" anh ta vừa nói vừa gõ gõ vào thân máy.
[Kẻ dùng Stand đang nằm trong cái nôi trên đùi anh đấy, Polnareff! Thằng đần này!] Kakyoin nghe thấy thế thì cạn lời, cậu ta chỉ nhìn Polnareff với ánh mắt thương hại, đợi tí nữa xem anh có còn vui được như này hay không?
"Tôi thì lo lắng tài lái máy bay của ông già này hơn là kẻ địch dùng Stand đấy!" Jotaro ngồi ở ghế trước vừa chống cằm vừa ngắm cảnh, cậu ta cất giọng và nói.
Chiếc máy bay nhanh chóng khởi động, nó chạy một mạch trên sân bay rồi cất cánh.
"Tạ ơn trời, vậy là tôi yên tâm rồi! Cơ mà. . . đứa bé này là con của ai vậy?" người phụ nữ hồi giáo ôm thằng bé tới chỗ này nhìn máy bay đi xa dần thì bắt đầu lên tiếng.
"Bà không phải là mẹ của nó hả?" ông chủ bán máy bay thì giật mình hỏi.
"Tôi tìm được nó nằm ở cạnh giếng sáng nay, nhưng không hiểu sao giọng của đứa bé khiến đầu óc của tôi choáng lắm, nó làm tôi nghĩ phải đưa nó lên máy bay!" người phụ nữ nói.
Họ đều nhìn lên bầu trời với ánh mắt lo lắng không rời nơi mà chiếc máy bay biến mất.
. . . . . . . .
Cả nhóm bay ngang qua vùng đất sa mạc cằn cỗi, Polnareff ngồi ở trên thì chán nản ngắm cảnh ở bên dưới, toàn đất với cát vàng nhìn đi đâu cũng giống nhau, anh ta chống cằm rồi ngáp một cái dài:
"Yap!!"
"Ngồi máy bay làm cho tôi mệt lừ, ông Joestar, cho tôi xin phép chợp mắtt 30 phút nhé!" Polnareff nói.
Đúng lúc này thì Kakyoin bỗng lay vai của anh ta một cái, rồi nói:
"Đừng có mà ngủ vào những lúc như thế này chứ Polnareff, nguy hiểm lắm đấy!"
"Thôi nào! Ngày hôm nay cậu kỳ lạ lắm đó, Kakyoin! Không phải tại cậu thì làm sao tối hôm qua tôi không ngủ được ngon cơ chứ? Bây giờ để tôi chợp mắt chút cũng chẳng được sao?" Polnareff phớt lờ cảnh cáo của Kakyoin mà nhắm mắt lại.
"Ừ! Ông già, lái máy bay cho cẩn thận vào đấy! Tôi cũng muốn ngủ!" Jotaro cũng chịu chung số phận với Polnareff, sau khi nghe Kakyoin nhắc nhở, cả đêm qua cậu ta cứ nửa mê nửa tỉnh, tới giờ vẫn còn rất mệt đây.
"Cả cậu nữa hả, Jotaro! Nghe tôi, đừng có ngủ!"
Kakyoin ngăn thằng bạn của mình lại, thế nhưng Jotaro đã ngủ th·iếp đi từ lúc nào, tới bây giờ chỉ còn cách đợi, đợi thời cơ thích hợp rồi gọi bọn họ tỉnh lại.
Chỉ khi bản thân thực sự trải nghiệm thì họ mới có thể tin lời của Kakyoin, dù không nhớ gì nhưng v·ết t·hương khi bị tên tử thần t·ấn c·ông vẫn phải có chứ, nếu Jotaro đi cùng Polnareff thì Kakyoin cũng yên tâm hơn phần nào.
. . . . . . . .
Tiếng nhạc thiếu nhi bỗng đánh thức hai người Polnareff và Jotaro, họ giật mình tỉnh giấc.
"Nani?!"
"Chỗ quái nào thế này?"
Cả hai người đồng thời xuất hiện tại khu vui chơi mà Kakyoin từng đến, trùng hợp thay họ cũng đang ở trên chính cái xích đu mà Kakyoin cũng từng ở.
"Jotaro, chỗ quái nào đây? Kakyoin, ông Joestar đâu rồi?" Polnareff nhìm khung cảnh kỳ lạ xung quanh thì giật nảy mình nói.
"Tôi không biết! Nhưng ngay sau khi anh chợp mắt thì tôi cũng ngủ theo! Có lẽ chúng ta đang ở trong giấc mơ! Kakyoin giống như đã biết được điều gì đó nên mới ngăn cản chúng ta!" Jotaro nói.
Polnareff nghe thấy vậy thì chẳng thèm quan tâm tới vế sau, anh ta ngồi thẳng xuống cái ghế rồi thoải mái nói:
"Gì? Hóa ra là giấc mơ à? Thế thì yên tâm rồi, chỉ là mơ thôi mà, dù có c·hết thì cũng chẳng c·hết được, chả có gì mà phải sợ!"
"Đừng mất cảnh giác, Polnareff! Chúng ta đang ở một nơi không biết đấy!" Jotaro hừ lạnh nhắc nhở.
Thế nhưng Polnareff vẫn rất thản nhiên, anh ta nói:
"Giấc mơ chỉ đáng sợ khi cậu sợ hãi nó mà thôi, Jotaro! Ồ, thư giãn đi!"
"Bậy bạ, sao chúng ta có thể mơ cùng một giấc mơ được chứ?" Jotaro lên tiếng.
"Đúng là lạ thật, nhưng trong mơ mà, cái gì cũng có thể xảy ra! Ồ. . . từ khi nào?!" Polnareff vừa vuốt cằm vừa nói, đúng lúc này thì trên tay của anh ta tự dưng xuất hiện một cây kem ốc quế và một xô bắp rang lớn.
"Tiện lợi thật, đó nhìn đi, chỉ cần nghĩ nó vui thôi là giấc mơ sẽ vui ngay!"
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenk.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.