Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Chương 1: Dựng thẳng ngón giữa



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Đã nửa năm kể từ khi hắn xuyên qua đến thế giới này. Vốn dĩ cho rằng, người xuyên việt hẳn nên có kim thủ chỉ, nhưng mà ba tháng qua, một cái rắm cũng không có. Hắn tên Tô Thanh Phong, ký ức kiếp trước hắn nhớ cũng không nhiều. Chỉ nhớ rõ rằng mình đang đi dạo ban đêm, đột nhiên liền cảm thấy ngực đau nhói, sau đó liền mất đi ý thức. Mở mắt ra, hắn liền phát hiện mình đi tới thế giới này. Kiếp trước, mặc dù gia cảnh không tính là giàu có, nhưng cũng không lo ăn uống. Chỉ là gia đình cũng không mấy êm đẹp, cha mẹ hắn từ khi hắn còn rất nhỏ liền đã l·y h·ôn, là tỷ tỷ đem hắn nuôi lớn, nhưng tỷ tỷ hắn cũng vì đó mà thân mắc bệnh nặng, chưa tới 40 tuổi liền q·ua đ·ời. Mà ở thế giới này càng quá đáng hơn, hắn vừa ra đời ba tháng, mẹ hắn liền sinh bệnh mà chết. Chỉ còn lại hắn cùng tỷ tỷ mình Tô Thanh Tuyết sống nương tựa lẫn nhau. Tỷ tỷ hắn mới chỉ có 12 tuổi, mẹ mất đi đối với nàng đả kích rất lớn. Nhưng vì người đệ đệ là hắn, nàng vẫn cắn răng ra ngoài liều mạng tìm thức ăn cho hắn. Rống! Đột nhiên, một âm thanh dã thú gào thét vang lên, doạ đến Tô Thanh Tuyết bưng kín miệng hắn lại. Chờ qua một lúc lâu, âm thanh mới đần biên mất.
Hô! Tô Thanh Phong cố gắng hô hấp lấy không khí mới mẻ, hắn kém chút cho rằng mình bị tỷ tỷ mình bịt chết. Ánh mắt nhìn về phía tỷ tỷ mình, mang theo một chút ai oán, nhưng nhiều hơn là đau lòng. Kể từ nửa tháng trước, thôn làng hắn bị dã thú tập kích, hắn liền biết thê giới này là một cái thế giới màu sắc rực rỡ. Ai mẹ nó gặp qua lọn rừng cao 2m chưa?! Được rồi, hắn thừa nhận, kiếp trước hắn mặc dù không gặp qua, nhìn trên internet lại không thiếu. Nhưng mẹ nó lợn rừng cao 2m, còn mọc ra hai cái chân cực lớn. Không sai, ngươi không nhìn lầm. Liền mẹ nó lợn rừng đi bằng hai chân, hai chi trước liền mọc ra hai cánh tay đầy móng vuốt. Thứ này lại gọi là dã thú? Ngươi mẹ nó đùa ta sao?! Đây là thế giới đáng chết gì?! “Y! A!”. “Đệ đệ ngoan, đừng lên tiếng”. Thấy Tô Thanh Phong đưa tay về phía mình, trong miệng còn kêu lên âm thanh. Tô Thanh Tuyết giật mình vội thấp giọng nói. Nàng hiện tại chỉ hi vọng đệ đệ không nên làm ra động tĩnh quá lớn nếu như đám dã thú kia còn chưa có đi xa, bị phá: hiện mà nói, hai người họ nhất định phải bỏ mạng lại nơi này. Tô Thanh Phong cố gắng đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên vuốt ve lấy gò má củ tỷ tỷ, nhưng có lẽ do còn nhỏ, lại thêm dinh dưỡng không đầy đủ, cho nên rất nhanh hắn liền mệt mỏi. Nhìn đệ đệ mình không còn lên tiếng, Tô Thanh Tuyết nhẹ thở ra một hơi Tại cái thời đại này, ở vào hoàn cảnh như hai người họ, có lẽ sống sót chính là một sai lầm. Hoặc có lẽ… Chết đi, so với sống sót càng nhẹ nhõm hơn. Xẹt! Qua một lúc lâu, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên ngoài, Tô Thanh Tuyết rón rén đưa mắt qua khe hở nhìn ra bên ngoài. Khi không còn nhìn thấy bất kỳ nguy hiểm nào, nàng liểr ngồi bệt xuống đất. Chỉ là ngay lúc này, một lưỡi kiếm bay tới, trực tiếp đâm xuyên qua khe cửa, lưỡi kiếm xé rách da thịt ở cánh tay của nàng. Máu tươi chảy ra, nhưng lúc này Tô Thanh Tuyết cũng không có quan tâm, thậm chí không có cảm giác đau đớn.
Trong mắt nàng hiện lên hơi nước, ẩn sâu bên trong tràn đầy là sợ hãi. Có lẽ những dã thú kia sẽ để nàng sợ hãi, nhưng một kiếm này, lại khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng. Bởi vì... so với dã thú, nhân loại mới là thứ khiến nàng sợ hãi nhất. Phanh! Cánh cửa trước mặt bị phá tan, trước mặt nàng xuất hiện mười mấy tên nam nhân. Ai nấy trên tay đều cầm kiếm, ánh mắt nhìn lấy nàng lộ ra vẻ tham lam. Tô Thanh Phong nằm trong ngực Tô Thanh Tuyết thấy cảnh này, sắc mặt trở lên khó coi. Thế giới này, người bình thường sợ hãi ma vật, nhưng nhiều hơn chính là kẻ cướp đoạt. Bởi vì, kẻ cướp đoạt không chỉ là “cướp” mà chúng càng là một thế lực trải rộng toàn bộ thế giới. Hiện tại, hai tỷ đệ bọn hắn tay không tấc sắt, không có thực lực, càng. không có bối cảnh. Chỉ là hai người không có bất kỳ năng lực phản kháng nào. Muốn chống lại kẻ cướp đoạt, đơn giản là nằm mơ giữa ban ngày. Nếu như...
Nghĩ tới sẽ có người cứu hai người họ, Tô Thanh Phong nhất thời cảm thấy nực cười. Nơi này hẻo lánh như vậy, sẽ có người đi tới sao? Dù có người tới, sẽ có thực lực đánh bại mười mấy tên kẻ cướp đoạt sao? Đây cũng không phải tiểu thuyết, không có cái gì cao thủ ẩn cư nơi rừng sâu. Hắn càng không phải thiên mệnh chỉ tử, nào cé ai xuyên qua không có hệ thống hay kim thủ chỉ chứ? Quả nhiên, tiểu thuyết đều là gạt người. Chỉ là ngay lúc này, giống như nghe được lời nói của hắn, một đạo đao khí đột nhiên xuất hiện, kẻ cướp đoạt còn chưa kịp phản ứng liền bị một đao kia chém thành hai mảnh. Nhìn về phía xa, một đám người đi tới, đi đầu nhất là một nử tử tay cầm trường đao mang theo đám người đi tới. Trong mắt Tô Thanh Phong lúc này, nàng phẳng phất như hoá thân thành thiên sứ. Chỉ là đáng tiếc, rất nhanh, hy vọng của hắn liền phá diệt. Chỉ thấy nữ tử kia đi tới trước mặt hai người họ, ánh mắt nàng nhìn về phía Tô Thanh Tuyết, lại nhìn về phía hắn. Sau đó liền quay người lại nói. “Đứa bé này mang đi, nha đầu kia để lại”. Nghe được lời nói liền có người đi tới nhanh chóng đi tới muốn cướp đi đệ đệ trong tay Tô Thanh Tuyết. “Không! Không! Cầu ngài, buông tha đệ đệ của ta. Ta tình nguyên trẻ giá hết thảy. Cầu ngài!”. Tô Thanh Tuyết giật mình, sau đó hai mắt đẫm lệ vội vàng quỳ xuống kêu lớn. Nhưng nữ nhân kia cũng không có để ý tới nàng. “Trả đệ đệ cho ta! Trả đệ đệ lại cho ta!”. Tô Thanh Tuyết đuổi theo phía sau, nhưng lại bị một tên nam tử đẩy ngã trên mặt đất, kiếm trên tay rút ra chỉ về phía nàng lạnh lùng nói. “Còn đi theo, chết!”. Chỉ là làm hắn không nghĩ tới, Tô Thanh Tuyết trực tiếp dùng tay trần nắm lấy lưỡi kiếm của hắn, dù cho hai tay đầy máu tươi vẫn không thèm để ý, chỉ dùng ánh mắt đẫm lệ cùng van nài nói. “Cầu ngài! Trả đệ đệ lại cho ta”. Lúc này, nữ tử kia cũng quay người lại đi về phía Tô Thanh Tuyết. Nàng ngồi xổm xuống đất, ánh mắt quét về phía bàn tay đẫm máu kia sau đó nhìn Tô Thanh Tuyết bình tĩnh nói. “Mang theo đệ đệ ngươi, ta là cứu hắn. Dù sao đi theo ngươi, hắn sớm muộn cũng chết. Ngươi phải biết, ta cũng là cướp. Buông tha ngươi, không bắt ngươi lại đem đi bán, là sự nhân từ lớn nhất của ta”. “Đều là nữ nhân, ta cũng không muốn nhìn thấy tương lai ngươi rơi vào cảnh đó. Cho nên, nha đầu. Lại đi theo chúng ta, kết cục như vậy, chính là tương lai của ngươi”. Phanh! Phanh! Phanh! Tô Thanh Tuyết không chút do dự quỳ xuống. dập đầu liên tục. “Cầu ngài, bỏ qua cho đệ đệ ta. Hắn là thân nhân duy nhất của ta, cầu ngài!”. Nếu không phải vì đệ đệ, nàng cũng sẽ không sống tới bây giờ, nàng làm sao có thể trở mắt nhìn nữ nhân này mang đệ đệ nàng đi được. Xẹt! Một thanh kiếm cắm xuống trước mặt Tô Thanh Tuyết, sau đó âm thanh lạnh lùng vang lên. “Ngươi phải biết, muốn có được gì, liền phải dùng thực lực đoạt lấy”. “Đây là thiết luật!”. “Muốn đệ đệ của ngươi, đánh bại ta”. Tô Thanh Tuyết ngẩng đầu, nàng không chút do dự nào, đứng dật, cầm lấy kiếm, dù cho sức lực nàng lúc nàng cầm thanh kiếm cũng phải dùng toàn bộ khí lực còn lại. Nhìn dáng đứng lảo đảo của nàng, những người khác nhẹ lắc đầu. Bởi vì, kết cục đã định. Quả nhiên. Không quá một giây, trên người Tô Thanh Tuyết liền xuất hiện hai nhát kiếm, mặc dù chỉ là vết thương ngoài da, nhưng cũng rút đi toàn bộ sức lực còn lại của nàng. Nhìn nàng ngã gục xuống, nữ tử kia cũng không có động thủ, nàng quay người nhẹ giọng nói. “Đi thôi”. Tô Thanh Phong nhìn thấy hết thảy. Từ hy vọng đến tuyệt vọng, loại cảm giác này lần đầu tiên hắn cảm nhận được. Hắn biết kết cục của mình, dù cho không biết lai lịch của đám người này, nhưng rõ ràng so với kẻ cướp đoạt không hơn bao nhiêu. Bị đám người này mang đi, một là bị bán đi, hai là trở thành nô lệ. Kết cục như vậy, hắn không muốn. Cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, hắn vươn đôi tay nhỏ bé của mình kéo lấy thanh chuỷ thủ bên hông nam tử đang ôm hắn, nhìn nữ tử khoảng cách chỉ có hai mét trước mặt, hắn dùng hết sức lực bình sinh ném thanh chuỷ thủ kia đi. Dù cho biết với lực đạo này, có đâm trúng hay không cũng là vấn để, càng đừng nói tới việc có thể gây thương tổn cho nữ nhân kia. Nhưng làm vậy, có thể chọc giận đám người này. Dù biết rõ kết cục sẽ chết, nhưng… hắn sảng khoái là được. Biến cố xảy ra khiến đám người ngây ra như phỗng. Nhìn chuỷ thủ rơi trên mặt đất, cách mình chỉ có một đoạn ngắn, ánh mắt nàng nhìn về phía Tô Thanh Phong. Ánh mắt trong trẻo trước đó đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đôi mắt đầy lạnh lùng nhìn lấy nàng. Đây quả thực là ánh mắt của một đứa bé nên có sao?! “Nhóc con, ngươi là muốn giết ta sao?!”. Nữ tử nhìn Tô Thanh Phong nhếch miệng hỏi. Nhưng mà rất nhanh nàng liền khẽ lắc đầu. Có lẽ chỉ là trùng hợp, nàng hẳn là nhìn lầm rồi. Đứa bé này mới chỉ có vài tháng tuổi, sao có thể nghe hiểu lời nàng nói, càng đừng nói ý thức muốn giết nàng. Chỉ là nàng không nghĩ tới, dù cho lúc này Tô Thanh Phong còn chưa thể nói chuyện, hoặc là... hắn không muốn nói. Hắn dùng hành động chứng mình cho thấy mục đích của mình. Bàn tay đưa lên, giơ lên ngón giữa của mình. Tĩnh! Toàn bộ xung quanh giống như bị điểm huyệt, đám người đều dùng ánh mắt kinh dị nhìn về phía hắn. Hiển nhiên, loại thủ thế này, không chỉ có trái đất mới là độc quyền.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.