Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài
Đương nhiên, điểm đáng sợ không phải là việc nhóc con này nghe hiểu lời họ nói, cũng không phải việc hắn dùng thủ thế… thô tục kia. Mà là… nhóc con này mới chỉ chưa tới một tuổi.
Nữ tử kia gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng. Nàng thật sự không tưởng tượng nổi, một tên nhóc chưa đầy một tuổi lại có thể có ý thức cùng tri thức như vậy.
Mặc dù tri thức này…
Nử tử kia khoé miệng nở ra nụ cười tươi, nàng chậm rãi đi tới, sau đó đưa tay nâng lên cằm của Tô Thanh Phong mỉm cười nói.
“Nhóc con. Ngươi khiến ta cảm thấy hứng thú rồi đấy. Ngươi hẳn là nghe hiểu đúng không? Lấy tình trạng trước mắt của ngươi, hẳn cũng nhận thức được bản thân không có năng lực phản kháng”.
“Đến mức ném một con dao cũng ném không nổi, ngươi lại còn dám dùng thủ thế kia về phía ta?!”.
“Ngươi không sợ ta đem tỷ tỷ ngươi bắt lại, sau đó để cho nhiều người lăng nhục, tiếp đó…”.
Lời còn chưa nói hết, Tô Thanh Phong liền bị doạ cho đem tay rụt lại. Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu được, nữ nhân này chỉ là đang thăm dò hắn mà thôi.
“Rất tốt. Xem ra nhóc con ngươi cũng không giống như đứa bé bình thường. Giá trị của ngươi so với ta nghĩ càng lớn hơn”.
“Ta không quan tâm ngươi là ai, cũng không quan tâm ngươi vì sao lại hiểu được nhiều như vậy. Nhưng ta nghĩ ngươi hiểu một điều, tỷ tỷ ngươi hiện tại đang trong tay ta, ngươi quan tâm tỷ tỷ mình như vậy, hẳn phải biết nghe lời, đúng không?!”. Nữ tử kia nở nụ cười nói.
Tô Thanh Phong: …
Hắn hiện tại có chút c·hết lặng.
Nữ nhân này tâm tư có chút kinh khủng. Nàng hẳn là biết hắn cũng không quan tâm tính mạng của mình, nhưng mà tỷ tỷ hắn vì hắn đã làm rất nhiều, dù cho chỉ mới ở chung chưa tới một năm, nhưng tình cảm vẫn là có.
Hắn cũng không s·ợ c·hết, nhưng nếu chỉ vì hành động trong lúc nóng giận của mình mà hại đến tỷ tỷ hắn, đây là điều hắn không hề mong muốn.
“Mang đi”. Nữ tử kia thấy Tô Thanh Phong cúi đầu không nói lời nào liền nhếch miệng nói.
Ngay sau đó, đám người liền mang theo hắn cùng tỷ tỷ hắn rời khỏi nơi này.
….
Chớp mắt liền trôi qua 10 năm.
“Số 7, đại tỷ đầu gọi ngươi”.
Đang luyện kiếm liền có người chạy tới gọi hắn, Tô Thanh Phong dừng lại động tác trên tay sau đó thở hổn hển đáp lại.
“Ta đã biết”.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Tới thế giới này đã 10 năm, mà số 7 chính là tên của hắn hiện tại.
Tại nơi này, hắn không có tên của mình, chỉ có một con số theo hắn có lẽ cả đời này đều như thế.
Kể từ ngày đó đến giờ đã trôi qua bảy năm, cái tên số 7 này cũng bắt nguồn từ đó. Bởi vì bất kỳ đứa trẻ nào đến 10 tuổi đều sẽ bị mang đi tới những nơi chỉ định, bắt đầu một cuộc sống mới.
Hay nói cách khác chính là thay tổ chức làm việc.
Con đường trước mắt vẫn quen thuộc như vậy, chỉ là hắn có cảm giác, người nơi này… có vẻ như ít đi một chút.
Không nghĩ gì nhiều, Tô Thanh Phong đi vào trong phòng.
Bên trong trang trí so với phong cách ở kiếp trước không có khác biệt gì nhiều, ngoại trừ ngoại hình các loại đồ vật.
Một cái bàn lớn đặt chính giữa phòng, một vị nữ tử vẻ mặt lạnh lùng ngồi vị trí thủ lĩnh, xung quanh là mười mấy người cả nam lẫn nữ ngồi xung quanh nhìn chằm chằm về phía hắn.
“Số 7, ngươi hẳn là biết hôm nay ngươi tới đây là làm cái gì”. Một người trong đó lên tiếng.
“Ta biết”. Tô Thanh Phong đáp.
“Như vậy… cầm lấy nó. Tuyên thệ hiệu chung với tổ chức, từ nay cắt đứt mọi thứ trong quá khứ, ngươi không còn là ngươi, chỉ còn là… số 7”.
Nhìn quả cầu lăn tới trước mặt, Tô Thanh Phong bình tĩnh cầm nó lên.
Thứ này gọi là Huyết Hồn Châu. Mặc dù không rõ nó tới từ đâu, nhưng chỉ cần người sử dụng đem máu của mình nhỏ xuống, sau đó tuyên thệ. Như vậy sinh mệnh của hắn liền sẽ cùng tổ chức gắn cùng một chỗ.
“Ta biết ngày này sớm muộn cũng sẽ tới, nhưng… các ngươi còn chưa có làm xong hứa hẹn mà các ngươi cho ta”. Tô Thanh Phong bình tĩnh nhìn đám người nói.
“Số 7, ngươi không có tư cách bàn điều kiện với chúng ta”.
“Trước kia thì không, nhưng hiện tại thì chưa chắc. Ta hiện tại đã 10 tuổi, tài nguyên các ngươi bỏ ra để bồi dưỡng ta quá nhiều, nhiều tới mức chỉ cần ta c·hết cũng là một tổn thất nặng nề với các ngươi”.
“Dù cho các ngươi cam lòng bỏ được, nhưng nơi này cũng chỉ là một cái phân bộ mà thôi. Các ngươi… không có tư cách quyết định. Ta nói đúng không, đại tỷ?”. Tô Thanh Phong nhìn nữ tử ngồi vị trí thủ lĩnh mỉm cười nói.
Phanh!
Trong đám người, có người nhịn không được vỗ bàn muốn đứng dậy giáo huấn Tô Thanh Phong một trận, nhưng mà bị nữ tử kia ngăn lại.
“Các ngươi ra ngoài trước, ta cùng hắn nói chuyện”.
“Vâng, đại tỷ”.
Một lát sau, đám người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Tô Thanh Phong cùng nữ tử kia.
Chỉ thấy nữ tử kia đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Thanh Phong, bàn tay đưa ra nhẹ nhàng xoa lấy đầu của hắn bình tĩnh nói.
“Nhóc con, ngươi vẫn đặc biệt như vậy, giống như năm đó ta nhìn thấy ngươi”.
“Ngươi cũng không có thay đổi gì, cùng năm đó một dạng, giả tạo cùng… c·hết chóc”. Tô Thanh Phong đáp.
“Giả tạo sao? Không nghĩ tới nhóc con ngươi nghĩ ta như vậy, chẳng lẽ chỉ bằng việc ta chưa thực hiện lời hứa liền nói ta giả tạo? Nhóc con ngươi cũng không giống loại người nông cạn như vậy”. Nữ tử mỉm cười hỏi lại.
“Mặt nạ là một thứ rất thần kỳ, nó có thể che đậy thân phận, nhưng lại bại lộ nội tâm”.
Nghe vậy, nữ tử sững sờ trong giây lát, sau đó nàng nở ra nụ cười, cười phá lệ vui vẻ. Nàng nhịn không được ôm lấy mặt Tô Thanh Phong rồi hôn lên trán hắn một cái nói.
“Nhóc con, ngươi vẫn là khiến người khác kinh ngạc như thế. Nhưng… đây chính là cuộc sống của chúng ta. Chỉ có mang lấy mặt nạ, người khác mới không thể biết ngươi là ai”.
“Chỉ có mặt nạ… mới che đậy được đau đớn”.
Nói tới đây, nữ tử ngẩn người ra một chút, giống như nhớ lại ký ức trước kia. Nhưng rất nhanh nàng liền nhẹ lắc đầu đem ý nghĩ trong đầu ném đi, nàng đặt tay lên vai Tô Thanh Phong nói.
“Năng lực của ngươi thật sự vô cùng thích hợp nghề nghiệp của chúng ta. Mặc dù đôi lúc ngươi khiến ta rất đau đầu, nhưng… không thể không nói, giá trị của ngươi so với ta nghĩ còn lớn hơn”.
Dứt lời, nàng liền nhẹ vỗ tay một cái.
Ngay lập tức, một bóng người xuất hiện bên cạnh nàng.
“Bắt đầu đi”.
“Tuân lệnh”.
Dứt lời, bên ngoài liền vang lên âm thanh chém g·iết lẫn nhau. Tô Thanh Phong có thể ngửi được mùi máu tươi trong không khí. Hắn có chút không rõ ràng nhìn về phía nữ tử trước mặt.
“Nhóc con, mặc dù ngươi rất thông minh, thậm chí so với những người cùng tuổi, ngươi có thể xưng là yêu nghiệt. Nhưng đôi lúc, không phải thông minh liền có thể hiểu rõ tất cả”.
“Giống như việc ngươi đánh giá cao chính ngươi, cũng đánh giá thấp giá trị của ngươi”. Nữ tử kia mỉm cười giải đáp thắc mắc trong long Tô Thanh Phong.
“Cho nên… bên ngoài là đang muốn che giấu vết tích tồn tại của ta, thậm chí là nơi này?”. Tô Thanh Phong khó hiểu hỏi.
“Phải, cũng không phải”.
“Giống như việc, chúng ta hoàn toàn có thể từ bỏ ngươi, bởi vì tài nguyên bỏ ra bồi dưỡng ngươi cũng không có nhiều như ngươi nghĩ. Hoặc là ngươi cũng không có hiểu được chúng ta nắm giữ tài nguyên đến cùng là nhiều bao nhiêu”.
“Chỉ là, giá trị của ngươi so với tài nguyên bỏ ra hoàn toàn không đáng nhắc tới. Dù cho toàn bộ người nơi này đều c·hết, chỉ cần ngươi còn sống, như vậy thì đáng giá”.
“Ha ha, vậy ta thật đúng là nên vui vẻ. Dù sao so với việc không có giá trị gì tốt hơn nhiều”. Tô Thanh Phong cười nhạt nói.
Nữ tử kia cũng không có đáp lời, khoé miệng chỉ nở ra nụ cười bí hiểm. Nàng mỉm cười nhìn Tô Thanh Phong nói.
“Đi thôi. Ngươi cũng nên chứng kiến những thứ sắp tới, so với việc ta nói, nhóc con ngươi hẳn là muốn chứng kiến lời hứa của ta”.
Nghe vậy, Tô Thanh Phong sửng sốt trong giây lát, sau đó rất nhanh liền đi theo phía sau.
Một lúc sau, hai người liền theo một thông đạo đi tới trên một đỉnh núi cách đó không xa. Nơi này có thể nhìn xuống toàn cảnh bên dưới, hiện tại bên dưới có thể nói là máu chảy thành sống.
Vô số võ sĩ áo giáp đen đang điên cuồng g·iết người, mà những người kia chính là những người hắn thường ngày vẫn gặp.
Mặc dù nhân số gần như ngang nhau, nhưng những võ sĩ áo giáp đen kia chiến lực hiển nhiên mạnh hơn gấp nhiều lần. Thu hoạch nhân mạng so với cắt rau thái dưa còn dễ dàng.
Tô Thanh Phong nhìn về phía nữ tử, không chờ hắn lên tiếng nữ tử liền nói.
“Có lẽ ngươi đã sớm suy đoán tổ chức chúng ta là làm cái gì. Ta biết ngươi đoán được một ít da lông, nhưng chắc chắn không đoán được quá nhiều. Dù sao ngay chính bản thân ta cũng không rõ ràng tổ chức chúng ta đến cùng lớn thế nào”.
“Người khác gọi chúng ta là sát thủ, bởi vì công việc của chúng ta chính là đi g·iết người”.
“Nhưng thực tế, so với g·iết người, chúng ta càng am hiểu hơn là… thu thập tình báo cùng với… sắp đặt kịch bản”.
“Kịch… bản?!”.
“Đúng vậy. Mỗi người chúng ta đều là một vai hề trong cái kịch bản này. Giống như hiện tại, những gì đang xảy ra trước mắt ngươi cũng chỉ là một phần trong kịch bản của chúng ta”.
“Trước khi nói cho ngươi biết một số việc, ta muốn biết, nếu như ta nói cho ngươi một số tin tức hữu ích, thậm chí những tin tức này có thể thay đổi cuộc đời của ngươi”.
“Là tốt hay xấu ta không nói, nhưng ta biết chỉ cần an phận, cả đời này ngươi cũng sẽ không cần phải lo lắng bất kỳ vấn đề gì, vinh hoa phú quý tuỳ ngươi hưởng lạc”.
“Như vậy… ngươi còn sẽ sử dụng Huyết Hồn Châu sao?!”.
Tô Thanh Phong nhìn nàng một cái, hắn chỉ do dự trong vài giây, sau đó bình tĩnh mỉm cười đáp.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.