Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài
“Ca! Ngươi cuối cùng đi ra. Mau theo ta tới tham gia Hoa Thần Tế Điển!”.
Vừa ra khỏi cửa liền thấy được Tô Thanh Tuyết cùng Tô Thanh Hàn đứng ngoài chờ hắn. Tô Thanh Hàn thấy hắn ra liền lập tức kêu lên, không nói thêm lời nào liền lao tới đem hắn kéo đi.
Lúc này hắn mới nhớ tới hôm nay là ngày cuối cùng tham dự Hoa Thần Tế Điển.
Mấy ngày qua, Tô Thanh Hàn cùng Tô Thanh Tuyết cũng không biết về chuyện của Tiêu Tiên Nhi.
Vẫn cho là hắn ở trong phòng tu luyện.
Tô Thanh Phong thấy vậy cũng chỉ cười một tiếng, để mặc cho Tô Thanh Hàn kéo đi. Mặc dù ở chung không được mấy ngày, nhưng hắn quả thực rất thích tiểu nha đầu này.
Kiếp trước hắn cũng không có muội muội, hiện tại có.
Hắn quả thực có cảm giác muốn đem tiểu nha đầu này sủng lên trời, có lẽ do thấy nhiều tiểu thuyết mạng, cho nên hắn đối với muội muội tình hữu độc chung. Đương nhiên, cũng không phải thân tình biến chất, chỉ đơn thuần là muốn sủng nàng mà thôi.
Một lúc lâu sau, ba người liền tới trước một cái hồ cực lớn. Nơi này gọi là Hồ Bái Nguyệt, xung quanh núi non trùng điệp, phía xa có một cái thác nhỏ chảy xuống vào hồ.
Mặc dù tên cùng Hoa Thần Tế Điển khác biệt rất lớn, nhưng chính như cái tên của nó, Hoa Thần chúc phúc sẽ nổi lên ngay tại đêm nay.
Lúc này mặt trời cũng dần xuống núi. Kết hợp với mặt hồ giống như gương tạo ra một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp. Tô Thanh Phong nhất thời có chút mê mẩn.
Mặc dù kiếp trước cũng không phải chưa từng thấy qua loại hình ảnh tương tự, nhưng cũng chỉ là trên mạng. Tận mắt chứng kiến lại chưa có nổi một lần, thị giác trùng kích khiến hắn nhất thời có chút ngẩn ra.
“Rất xinh đẹp, phải không”.
Lúc này, một âm thanh êm ái vang lên bên tai.
Tô Thanh Phong vô thức nhìn qua, liền thấy được Tiêu Tiên Nhi đang mỉm cười nhìn về phía mặt hồ.
“Đúng vậy, rất xinh đẹp”. Tô Thanh Phong tán đồng đáp lại.
Nơi này cho hắn cảm giác rất thoải mái. Giống như mọi lo nghĩ đều biến mất vô tung vô ảnh, chỉ là hắn rất rõ ràng, loại cảm giác này chỉ là nhất thời mà thôi. Hắn không phải loại người có tâm thái ngồi ăn chờ c·hết, để hắn tại đây nghỉ ngơi vài ngày không có vấn đề, nhưng một mực tại nơi này sinh hoạt, hắn có lẽ sẽ điên.
“Trước kia ta từng muốn tại nơi này ở lại, đáng tiếc phủ thành chủ không đồng ý”. Tiêu Tiên Nhi mỉm cười nói.
Tô Thanh Phong quay qua nhìn nàng một cái, mà lúc này Tiêu Tiên Nhi cũng đang nhìn lấy hắn. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Tô Thanh Phong cũng không có bất kỳ dao động nào, chỉ đơn thuần là đang thưởng thức vẻ đẹp.
Tiêu Tiên Nhi bị nhìn chăm chú có chút ngượng ngùng, nhưng nàng cũng không phải thiếu nữ bình thường, rất nhanh liền lấy lại tinh thần hỏi.
“Ý nghĩ này rất ngu xuẩn sao? Vì cái gì ngươi nhìn ta như vậy?!”.
Nàng chỉ là một cái tiểu nha đầu, không có lịch duyệt gì, cũng không có năng lực nhìn ra trong mắt Tô Thanh Phong đến cùng là có ý gì. Nhưng nàng cũng có thể phân biệt được trong mắt hắn không có ý xấu gì.
“Cũng không phải. Lần đầu nhìn thấy cảnh này, ta cũng có ý nghĩ tương tự. Chỉ là rất nhanh liền bị ta bác bỏ, chưa nói tới nơi này có ý nghĩa trọng đại, chỉ riêng tính cách của ta cũng không cho phép ta tại nơi này trường kỳ ở lại”.
“Cảnh đẹp tới mấy cũng có lúc phiền chán, con người của ta cũng không phải người có thể ở yên một chỗ”. Tô Thanh Phong đáp.
Tiêu Tiên Nhi nghe vậy hơi sửng sốt, nàng hơi nhíu mày, do dự trong chốc lát liền lên tiếng hỏi.
“Cho nên… dựa theo điệu bộ này, tương lai ngươi lấy thê tử xinh đẹp cỡ nào cũng sẽ có lúc chán phải không? Không nghĩ tới ngươi nhìn qua rất nghiêm túc, lại muốn tam thê tứ th·iếp”.
Nàng cũng không có phản cảm tam thê tứ th·iếp, dù sao thế giới này vốn chính là vậy. Chỉ là nàng không ngờ rằng hắn mới độ tuổi này, lại không chút nào che giấu chuyện muốn lập hậu cung.
Cái này có chút quá không biết xấu hổ đi.
“… Ngươi giống như nghĩ nhiều”. Tô Thanh Phong im lặng đáp lại.
“Ta nói sai sao?!”.
“Dựa theo thuyết pháp của ngươi là không sai. Nhưng dựa theo ý của ta, ta nói chỉ là phong cảnh, ngươi là liên tưởng tới nhân sinh cùng tính cách. Cho nên ngươi không sai, chỉ là nghĩ nhiều mà thôi. Hơn nữa, ngươi cũng quên một thứ rất quan trọng”.
“Thứ gì?!”.
Tô Thanh Phong quay qua nhìn nàng nghiêm túc nói.
“Trách nhiệm”.
“Trách nhiệm?!”. Tiêu Tiên Nhi cau mày suy nghĩ, lúc này âm thanh của Tô Thanh Phong lại vang lên.
“Tình cảm, có lẽ chỉ là nội tâm bồng bột nhất thời, hoặc là gặp sắc khởi ý. Nhưng nếu như lập gia đình, như vậy trên vai liền mang thêm trách nhiệm, trách nhiệm đối với gia đình, với với thê tử, đối với con cái…”.
“Giống như cảnh hồ ban nãy, mặt trời lặn xuống, tạo ra một khung cảnh tuyệt mỹ. Nhưng đó cũng chỉ là nhất thời, giống như tình cảm. Mà mặt hồ mới là thứ quan trọng nhất, thấp một chút liền không có, cao một chút liền phá hủy phong cảnh”.
“Tình cảm tạo ra gia đình, mà trách nhiệm mới là thứ duy trì nó”.
Nghe vậy, Tiêu Tiên Nhi ngây người một lúc lâu.
Nàng còn thật không có nghĩ nhiều như vậy. Không nghĩ tới lại có nhiều đạo lý nhu vậy, xem ra là nàng nghĩ quá đơn giản.
Tô Thanh Phong khẽ lắc đầu, hắn biết nha đầu này nghe không hiểu toàn bộ, dù sao loại lý niệm này, ở kiếp trước, dù đã 20 tuổi hắn cũng không hiểu được, chỉ làm theo ý muốn bản thân.
Chờ lớn lên một chút, thấy được nhiều liền tự động hiểu được mấy thứ này.
Quan trọng nhất vẫn là lịch duyệt không đủ.
“Ca, ngươi cùng Tiêu Tiên Nhi rất quen sao?”. Tô Thanh Hàn tò mò hỏi.
“Không có, chỉ là trò chuyện một chút mà thôi. Hơn nữa không quen cũng có thể nói chuyện, bất kỳ một bằng hữu nào cũng bắt đầu từ không quen biết mà thành”. Tô Thanh Phong đáp.
“… Ca, ngươi có thể đừng nghiêm túc như vậy sao? Làm sao ta cảm giác ngươi có chút giống mấy lão đầu trước kia ta gặp”. Tô Thanh Hàn bất mãn nói.
“Ha ha”. Tô Thanh Phong bật cười cung chiều xoa đầu nàng.
Cũng không biết tại sao, trước mặt nha đầu này, hoặc là nói, trước mặt rất nhiều người đồng lứa, hắn đều vô thức đi duy trì loại phong cách này, cũng chỉ có trước mặt Tô Thanh Tuyết hắn mới có thể thả bản thân một chút.
Nghĩ tới điểm này, Tô Thanh Phong thở dài một hơi.
Tâm lý của hắn có chút chịu không được cùng mấy đứa nhóc 10 tuổi chơi, quả thực là quá ấu trĩ.
May mắn 10 năm qua chỉ có tỷ tỷ hắn là trẻ tuổi một chút, nhớ năm đó nàng còn nhỏ liền cùng hắn chơi mấy thứ vô cùng ấu trĩ, hắn nhịn năm năm mới gắng gượng qua được. Hiện tại nhớ lại liền nhịn không được run lên một cái.
Mấy loại trò chơi ấu trĩ kia hắn thực không muốn thể nghiệm lần hai.
Một lát sau, người tới đã đông đủ. Hết thảy 100 người dựa theo thứ tự đứng, bất tri bất giác, Tô Thanh Phong liền đứng trước đám người, phía sau hắn là Tiêu Tiên Nhi, tiếp đó chính là Tô Thanh Hàn cùng với Trần Khôn.
Hắn cũng không có tiếp tục nhìn, chỉ là ý thức vẫn chăm chú để ý phía sau lưng.
Mặc dù không rõ Hoa Thần Tế Điển có an toàn như tương truyền hay không, nhưng đọc nhiều tiểu thuyết, hắn vẫn sợ người phía sau giở trò, nhất là Trần Khôn còn ở phía sau muội muội hắn.
Bất quá khiến hắn phải thất vọng, không có bất kỳ người nào có động tác ngầm nào cả, thậm chí xung quanh còn xuất hiện vào trăm cái thân ảnh cường giả lúc ẩn lúc hiện.
Một lát sau, ánh trăng chiếu xuống trên người họ.
Một loại sức mạnh kỳ lạ phủ kín lấy đám người, một sức mạnh vô hình đem đám người từ từ đưa lên phía phía. Tô Thanh Phong thậm chí thử sử dụng sức mạnh muốn phản kháng, nhưng lại không đưa tới bất kỳ tác dụng nào.
Hơn nữa, một loại cảm xúc truyền tới trên người hắn, giống như muốn nói không nên phản kháng, nó đối với hắn không có ác ý.
Hít sâu một hơi, đem lo lắng đè xuống. Rất nhanh hắn liền phát hiện đám người họ liền đứng tại giữa mặt hồ. Mà bản thân hắn chính là đứng tại vị trí chung tâm, những người khác xếp thành một vòng tròn xoay quanh hắn.
Ai nấy đều nhắm mắt, giống như vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.
Hắn dần đem thả lỏng tinh thần, ánh trắng giống như hóa thành thực thể chiếu xuống trên người hắn.
Một loại cảm giác cực kỳ thoải mái hiện lên trong lòng, giống như tinh thần được tẩy lễ, mọi tạp chất bị ánh trắng lôi ra bên ngoài chìm xuống đáy hồ.
Cũng không biết qua bao lâu, Tô Thanh Phong mở mắt ra, chỉ là sau khi thăm dò cơ thể, hắn kinh ngạc bản thân biến hóa có chút kinh người.
[Danh tính]: Tô Thanh Phong
[Trạng thái]: Khỏe mạnh
[Căn cốt]: Địa Mạch Sủng Nhi (Max cấp)
[Thiên phú]: Thiên Linh Thể (nhị giai)
[Nguyền rủa]: Ngươi là phế vật!
[Công pháp nhìn ngươi không vừa mắt! Võ kỹ cùng ngươi có thù!
Mọi v·ũ k·hí trên thế giới, chỉ cần có linh tính, ngươi dám cầm, nó liền dám phản chủ!]
[Chúc phúc]:
[Đại địa ôm ấp: Chỉ cần sinh trưởng tại đại địa, liền là ngươi bằng hữu tốt nhất].
[Linh Nhãn: Chỉ cần chân chạm đất, tất cả mọi thứ đều có thể dựa vào hai mắt để phân tích].
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.