Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài
[Căn cốt]: Địa Mạch Sủng Nhi (Max cấp)
[Thiên phú]: Thiên Linh Thể (nhị giai)
Nhìn thấy hai hạng này, Tô Thanh Phon liền co rút lại.
Địa Mạch Sủng Nhi… max cấp?!
Thiên Linh Thể… nhị giai?!
Đem ý thức nhìn vào não hải, khi thấy được đóa bạch liên kia lại sáng lên một cánh hoa, Tô Thanh Phong sửng sốt trong giây lát.
Cái này… có chút không đúng lắm.
Hắn nhớ không lầm, Hoa Thần Tế Điển là để bản thân hiển lộ ra thiên phú tiềm ẩn, từ đó tránh đi đường quanh co. Nhưng đến bản thân hắn lại trực tiếp đem một cánh hoa sáng lên. Hơn nữa căn cốt càng là tăng tới max cấp.
Nếu như dựa theo tư duy bình thường, hẳn phải là tiểu thành cùng đại thành thể mới đúng. Tại sao hắn lại trực tiếp nhẩy lên mãn cấp?!
Càng thái quá hơn chính là thiên phú, Địa Mạch Sủng Nhi đối với hẳn tác dụng không tính là lớn, cũng không tăng thêm cho hắn thực lực gì, nhiều nhất chính là để hắn thân cận tự nhiên hơn mà thôi. Nhưng cái sau, Thiên Linh Thể…
Nhị giai…
Hai cánh hoa sáng lên…
Hắn từng thử nghiệm qua, cũng rất rõ ràng, một cánh hoa tương đương với một cái cảnh giới.
Hắn sáng lên một cánh hoa, chính là có thể vận dụng sức mạnh Luyện Huyết cảnh cửu giai, thậm chí có thể sánh với Dung Khí cảnh nhất giai. Hiện tại hai cánh hoa sáng lên, như vậy chẳng lẽ hắn liền sánh ngang Dung Khí cảnh cửu giai?!
Hiện tại ở đây nhiều người, hắn cũng không tiện thử nghiệm. Nhưng nếu thật đã sánh ngang với Dung Khí cảnh, như vậy… hắn hẳn xem như là thiên tài đi? Dù sao trước 15 tuổi đạt tới Dung Khí cảnh liền có thể xem như là thiên tài.
Đem ý nghĩ đè lại, hắn quay người nhìn một chút Tô Thanh Hàn cùng Tiêu Tiên Nhi. Hai người họ trên thân lúc này vẫn còn lưu lại một tia sức mạnh kỳ dị, hơn nữa từ tin tức cho thấy, thiên phú của họ sơ bộ đã thức tỉnh.
[Danh tính]: Tô Thanh Hàn
[Trạng thái]: khỏe mạnh
[Cảnh giới]: Luyện Huyết cảnh nhất giai
[Căn cốt]: Huyền Âm Thánh Thể (âm luật kỳ tài)
[Thiên phú]: Thiên đạo thù cần (max cấp)
Mà Tiêu Tiên Nhi…
[Danh tính]: Tiêu Tiên Nhi
[Trạng thái]: khỏe mạnh
[Cảnh giới]: Luyện Huyết cảnh nhị giai
[Căn cốt]: Băng Phượng Thánh Thể (Tiểu thành)
[Thiên phú]: Băng Tuyết Chi Chủ (max cấp)
Thiên phú đều max cấp sao?!
Hắn lại nhìn xem một chút người khác.
[Danh tính]: Trần Khôn
[Trạng thái]: khỏe mạnh
[Cảnh giới]: Luyện Huyết cảnh nhất giai
[Căn cốt]: Vô Trần Kiếm Cốt
[Thiên phú]: Kiếm Tâm (Đang hình thành)
Hơi nheo mắt lại, hắn cũng đoán ra được một chút. Thiên phú hẳn cũng không có phân chia mạnh hay yếu, khác nhau chỉ là tác dụng. Như Tô Thanh Hàn, nhìn tên thiên phú liền hiểu, chỉ cần nàng bỏ ra cố gắng, nhất định sẽ có thu hoạch, khó trách nha đầu này học tập nhanh như vậy.
Mà Tiêu Tiên Nhi, hắn cũng không dám xác định, cần chính nàng đi tìm hiểu vận dụng.
Ba hạng đầu, tiếp nhận sức mạnh của Hoa Thần càng lớn, cho nên liền hoàn toàn thức tỉnh.
Mà những người khác, đại bộ phận đều giống như Trần Khôn.
Chỉ là…
Nhẹ lắc đầu, hắn hiện tại vẫn không rõ ràng lắm Hoa Thần Tế Điển là hình thành thế nào, loại sức mạnh kia từ đầu tới. Hắn cũng không tin loại thắc mắc này chưa từng có người tìm hiểu.
Đã chưa từng được nhắc tới, như vậy hiển nhiên có bí mật.
Là tốt hay xấu còn khó đoán, nhưng nhìn thế nào cũng không có chỗ xấu. Hắn không rõ ràng lắm để hoàn thành điều này cần bỏ ra bao nhiêu, mục đích là cái gì. Vẫn là nói đây là một loại hiện tượng tự nhiên đâu?!
Đem suy nghĩ vứt ra khỏi đầu, hắn bình tĩnh đứng tại chỗ chờ đợi hai người họ thức tỉnh.
Một lúc sau, dần dần đám người đều tỉnh lại. Thu hoạch của mỗi người đều khác nhau, cũng không có người bất mãn, càng không có người khoe khoang. Muốn tự nhiên phát hiện thiên phú của mình cũng không phải chuyện khó khăn gì, tốn chỉ là thời gian.
Mà Hoa Thần Tế Điển chính là đem cái thời gian này rút ngắn lại mà thôi.
Hoa Thần Tế Điển kết thúc, cũng nên là lúc làm rõ một số thứ.
…
“Mẹ, ngươi gọi ta?!”. Tô Thanh Phong đến gian phòng của Dương Ngọc Lan, thấy nàng đang ngồi bên ngoài lên nhẹ giọng lên tiếng.
“Phong nhi, tới ngồi đi”. Dương Ngọc Lan đáp.
Vẻ mặt nàng hết sức nghiêm túc, không giống ngày bình thương hiện ra vẻ cưng chiều trên mặt.
“Mẹ, có chuyện gì sao?!”.
“Ừm. Phong nhi, ta muốn hỏi ngươi một số chuyện, bất kể quan điểm của ngươi thế nào ta đều sẽ ủng hỗ, ta chỉ muốn biết ý nghĩ của ngươi”. Dương Ngọc Lan nói.
“Mẹ, ngươi hỏi đi”. Tô Thanh Phong đáp lại.
“Hiện tại, tên tuổi của ngươi đã nổi khắp Nam Hoa thành. Ngươi đối với chuyện này có ý kiến gì sao?”.
“Ý kiến? Cũng không có. Mặc dù nổi danh sẽ mang tới cho ta rất nhiều danh vọng, nhưng cũng đồng nghĩa sẽ nhận lấy rất nhiều phiền phức. Mẹ, ngươi muốn nói cái gì?”.
Tô Thanh Phong biết Dương Ngọc Lan có điều che giấu, cho nên hắn trực tiếp hỏi thăm.
“Phong nhi, ngươi có thể… tiếp tục giữ vững sao?!”. Dương Ngọc Lan do dự trong giây lát liền hỏi.
“Giữ vững? Là nổi tiếng, vẫn là…”. Tô Thanh Phong như có điều ngờ tới.
Dương Ngọc Lan thở dài một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ buồn bã cùng đau đớn, nàng nhìn lấy Tô Thanh Phong mím môi nói.
“Nếu như có thể, ta muốn ngươi tiếp tục giữ vững danh thiên tài, thậm chí là vượt xa người đồng lứa. Bất kể đối với ngươi, cũng như đối với Tô gia, thậm chí đối với ta đều có chỗ tốt. Ta biết không nên để ngươi ở độ tuổi này nhận lấy áp lực lớn như vậy, nhưng…”.
“Phong nhi, ta vừa mới tiếp quản lại Tô gia, trong gia tộc rất nhiều người đều bằng mặt không bằng lòng. Chỉ là e ngại thực lực của ta, cho nên chưa có hành động đáng kể nào”.
“Ngươi cũng biết bản thân ta từng là thánh nữ Vạn Linh tông, Dương gia cũng là nhà ngoại của ngươi. Ta cùng Dương gia đã cắt đứt quan hệ, cũng không phải Dương gia không muốn nối lại, mà là ta không có mặt mũi nào tới Dương gia nói điều này”.
“Mà ngươi là lựa chọn duy nhất, nếu như ngươi trước 15 tuổi đạt tới Dung Khí cảnh, như vậy Dương gia liền có lý do lôi kéo ngươi, sẽ cho ngươi tới cùng ta nói chuyện”.
“Bản thân ta cũng sẽ mượn lý do vì tương lai của ngươi mà đáp ứng”.
“Ta biết, điều này đối với ngươi là không công bằng, là ta ích kỷ, ta…”.
Không chờ Dương Ngọc Lan nói xong, Tô Thanh Phong liền cắt đứt.
“Mẹ, ta hiểu”.
“Phong nhi, ngươi…”.
“Mẹ, ta hiểu ngài, những lời này chỉ là mẹ đem nội tâm ý tưởng chân thật che giấu mà thôi”.
“Ta biết mẹ cũng không phải muốn như vậy, càng không quan tâm Tô gia. Nếu như nam nhân kia trở lại, mẹ sợ sẽ không giữ được Tô gia, mẹ cũng không phải không bỏ xuống được mặt mũi, là bởi vì thiên phú của tỷ tỷ quá mức đáng sợ, mẹ là sợ nếu Dương gia phát hiện, sẽ không tiếc bất cứ giá nào đem nó lấy đi”.
“Mẹ muốn để ta làm như vậy, chỉ là hấp dẫn sự chú ý mà thôi. Bởi vì ta là nam nhân, mà tỷ tỷ là nữ nhân. Nam nhân đối với một gia tộc tới nói, địa vị thường thường đều so với nữ nhân cao hơn”.
“Ta hiểu rất rõ điểm này, ta cũng hiểu mẹ vì cái gì lo lắng”.
“Trước kia là mẹ một tay nuôi ta lớn, cũng là tỷ tỷ bồi bạn ta nhiều năm”.
“Mẹ nói những lời này, chẳng qua là để ta phản cảm, từ đó làm trái ngược lại mà thôi, phải không? Mẹ, ngươi biết không, thực ra những điều này từ lúc trở lại Tô gia ta liền đã rõ ràng, ta cũng không phải trẻ con”.
Tô Thanh Phong nhìn lấy Dương Ngọc Lan, ánh mắt hơi đỏ lên nói.
Hắn rất rõ ràng Dương Ngọc Lan vì hắn trả giá bao nhiêu, hiện tại càng lấy loại phương thức này để hắn tránh xa vòng xoáy mâu thuẫn. Thiên phú của Tô Thanh Tuyết cũng không phải ít người biết, nếu không cũng sẽ không có chuyện bị á·m s·át.
“Phong nhi…”.
Dương Ngọc Lan nhịn không được nức nở đem hắn ôm vào lòng. Áp lực trên người nàng thực sự quá lớn, mặc dù nàng biết nếu để Tô Thanh Phong làm theo những gì nàng vừa nói, nhất định sẽ có thể tạm thời để những người kia đem ánh mắt rời khỏi Tô Thanh Tuyết một đoạn thời gian, từ đó nàng liền có thể chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng như vậy đối với Tô Thanh Phong là không công bằng, thiên phú của hắn cũng cực kỳ xuất chúng, chẳng qua thiên phú của Tô Thanh Tuyết là có thể c·ướp đi, mà Tô Thanh Phong thì không.
Chỉ là làm như vậy cũng sẽ để cho Tô Thanh Phong gặp nguy hiểm, cho nên nàng mới liều lĩnh làm ra quyết định như ngày hôm nay, thậm chí nàng đã hạ quyết tâm, sau đó sẽ tới Bích Dao cung cầu Bích Dao nữ đế bảo hộ Tô Thanh Tuyết.
Mặc dù cái giá bỏ ra sẽ rất lớn, nhưng nói thế nào Tô Thanh Tuyết cùng Tô Thanh Phong đều là con của nàng, nàng làm sao nhẫn tâm để bất kỳ ai trong đó chịu tổn thương được.
“Mẹ, không có chuyện gì. Bất quá, ta có thể nói cho người biết, ta một mực là thiên tài”.
Mặc dù, đối với thế giới này tới nói, hắn có lẽ là phế vật.
Nhưng…
Ai nói phế vật lại không thể là thiên tài đâu?!
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.