Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Chương 23: Tình thương của mẹ



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

“Mẹ, thực ra cũng không cần phải lo lắng. Bởi vì ta chính là thiên tài”. Tô Thanh Phong đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Dương Ngọc Lan nói. “Đúng đúng đúng, con trai ta chính là thiên tài, là ta không lựa lời nói”. Dương Ngọc Lan vội vàng đáp lại. Nàng còn tưởng rằng lời của mình khiến Tô Thanh Phong khó chịu, dù sao hắn hiện tại mới 10 tuổi, trưởng thành sớm cỡ nào đi nữa cũng rất n·hạy c·ảm, cần phải an ủi. Nghe vậy, Tô Thanh Phong liền biết mẹ mình nghĩ nhiều. Mặc dù hắn bề ngoài xác thực 10 tuổi, nhưng nội tâm tâm lý cũng phải gấp 3 lần. Cũng không phải độ tuổi phản nghịch. “Mẹ, ngươi nhìn”. Tô Thanh Phong biết nói cũng vô dụng, hắn liền vận dụng sức mạnh, đem sức mạnh phát huy tại Dung Khí cảnh ngũ giai. Hắn cũng không dám dùng toàn bộ sức mạnh, dù sao loại chuyện này quá bất hợp lý, cũng không phải hắn muốn che giấu, mà là mới đây không lâu liền nắm giữ sức mạnh đạt tới Dung Khí cảnh. Hiện tại nếu thể hiện ra sức mạnh Dung Khí cảnh đỉnh phong, hắn còn thật sự sợ bị mẹ mình đem ra nghiên cứu.
Hiện tại đã cách lúc đó được một tháng, tăng lên bốn cấp hẳn không phải quá khó tiếp nhận. Đáng tiếc, hắn vẫn là đánh giá thấp năng lực của hắn thể hiện ra. Dương Ngọc Lan một mắt liền nhìn ra được Tô Thanh Phong vẫn còn đang che giấu thực lực, bởi vì quá mức thuận lợi. Vận dụng sức mạnh, không phải nói muốn thể hiện ra liền có thể thể hiện ra được, đầu tiên là muốn sử dụng sức mạnh trong cơ thể, chỉ cần sử dụng liền sẽ lưu lại quỹ tích. Dù cho nàng không rõ ràng loại sức mạnh này là cái gì, nhưng mà muốn lần theo dấu vết hiển nhiên rất đơn giản, lại thêm Tô Thanh Phong đối với nàng cũng không có phòng bị, hoặc là nói còn không học được cách che giấu quỹ tích sức mạnh vận chuyển, cho nên liền bị nàng phát hiện. Tuy rằng còn k·hông r·õ n·guồn g·ốc sức mạnh kia, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được đầu nguồn của nó ẩn chưa sức mạnh so với Dung Khí cảnh ngũ giai xã xa phải lớn hơn. Cho nên, tiểu tử này vẫn còn đang ẩn giấu sức mạnh. Ban đầu rất kinh hỉ, lại có chút kinh hãi thiên phú của Tô Thanh Phong, nhưng sau đó lại có chút bất đắc dĩ cùng một tia bực bội. Ngay cả mẹ mình cũng che giấu, tiểu tử này thật là… Bất quá, nàng cũng không có điểm phá chuyện này. “Tốt tốt tốt, con trai ta quả nhiên là thiên tài”. Dương Ngọc Lan lần nữa đem hắn ôm lấy cười nói. “Mẹ? Tiểu Phong? Các ngươi đây là…”. Ngay tại lúc này, âm thanh của Tô Thanh Tuyết vang lên. Ánh mắt nàng có chút kinh ngạc nhìn lấy hai người ôm ấp lẫn nhau. Đương nhiên, nàng cũng không có suy nghĩ sai lệch gì, dù sao gương mặt của Dương Ngọc Lan lúc này vẫn còn đang lưu lại nước mắt, không cần đoán cũng biết mẹ mình vừa mới khóc qua. “Thế nào? Ta ôm con trai ta không được sao?!”. Dương Ngọc Lan trừng mắt nhìn Tô Thanh Tuyết đáp, hai tay còn cố ý tăng thêm sức mạnh như thể đang cùng Tô Thanh Tuyết diễu vô dương oai. Tô Thanh Tuyết: … Tô Thanh Phong: … “Mẹ, nếu không ngươi đem tiểu Phong buông ra? Mặt hắn đều bị ghìm đỏ”. Tô Thanh Tuyết im lặng nói. Dương Ngọc Lan lúc này mới giật mình nới lỏng cánh tay. Tô Thanh Phong gương mặt đầy vẻ cảm động nhìn về phía Tô Thanh Tuyết nói. “Tỷ, cảm ơn ngươi ân cứu mạng”. Vừa nói hắn vừa đưa tay vỗ lấy ngực, như thể đang nói rằng: sống rồi! “Tiểu tử thối, ngươi ghét bỏ ta?!”. Dương Ngọc Lan tức giận vỗ đầu hắn một cái, nhưng lực đạo lại rất nhẹ. “Mẹ đại nhân, ta nào dám nha”. Tô Thanh Phong thấy vậy liền vội vàng đi tới phía sau, hai tay đưa ra xoa bóp lấy vai Dương Ngọc Lan cười nói. Tô Thanh Tuyết: … Cho nên ta liền là nhặt được đúng không? Có nhi tử liền quên nữ nhi phải không? Có mẹ liền quên tỷ tỷ chứ gì?!
Phản! Tô Thanh Tuyết tức giận đi tới nắm lấy lỗ tai Tô Thanh Phong. “Đau đau đau! Tỷ, ngươi làm gì?”. “Giỏi lắm tiểu tử thối, không nghĩ tới ngươi còn có một mặt a dua nịnh hót, ngay cả đấm bóp đều học được, làm sao đều không thấy ngươi giúp ta xoa bóp vai nổi một lần?!”. “Ngươi cũng không xem một chút là người nào nuôi ta? Ngươi không đánh ta cũng là may rồi”. Tô Thanh Phong lẩm bẩm nói, chỉ là lời này người tại đây đều nghe thấy được. “Ngươi giới lắm tiểu tử thôi, muốn làm phản đúng không?!”. Tô Thanh Tuyết tức giận mà cười, lực đạo trên tay tăng lên. “Đau đau đau, tỷ, ta sai rồi”. Tô Thanh Phong vội vàng cầu xin tha thứ. Thấy cảnh này, Dương Ngọc Lan trên mặt hiện lên nụ cười hòa ái. Nàng kiếp này may mắn nhất, có lẽ chính là sinh hạ Tô Thanh Tuyết cùng Tô Thanh Phong. Hai đứa bé này chẳng những gì nàng làm rất nhiều chuyện, tình cảm tỷ đệ còn tốt như vậy, chưa một lần khiến nàng cảm thấy lo lắng. Chỉ là nhớ tới nam nhân kia, sắc mặt nàng liền lạnh xuống.
Tuy rằng sai lầm của nam nhân kia, tại thế giới này gần như tất cả nam nhân đều phạm phải, nhưng đối với nàng tới nói chẳng khác nào là phản bội. Nàng cũng không phản đối nam nhân của mình có nữ nhân khác, nhưng vấn đề đầu tiên là phải thông qua nàng chấp nhận, tiếp đó chính là môn đăng hộ đối. Mặc dù môn đăng hộ đối là đạt tới, nhưng những thứ khác đều đi ngược lại với lí niệm của nàng. Tên kia chẳng những có nữ nhân khác lại không thông qua đồng ý của nàng, càng là đối với nữ nhân kia sau khi ăn xong liền vứt bỏ. Thật sự là cặn bã! Đem tức giận đè xuống, nàng nhìn về phía Tô Thanh Phong như có điều suy nghĩ. Dù sai thiên phú của con trai mình đáng sợ như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện. Thiên hạ này không có tường nào không lọt gió, nàng cần giúp hắn tìm được chỗ dựa. Vạn Linh tông tuy rằng là lựa chọn tốt, nhưng đó là khi Dương gia còn tại. Nhưng hiện tại Dương gia cũng không phải rất tốt, trong gia tộc có không ít người nhìn nàng không vừa mắt, lại thêm chuyện quá khứ, muốn dựa vào Dương gia bảo hộ Tô Thanh Phong là làm không được. Nhưng muốn để những người kia không tìm nàng hay người nhà nàng gây phiền phức, như vậy nàng liền phải từ bỏ trở lại gia tộc. Xem ra cũng nên tới gặp nữ đế một lần, cũng không biết trên tay nàng thẻ đ·ánh b·ạc có đủ hay không. Nếu như nữ đế đồng ý, tại hạ vực liền không còn thế lực nào dám ở mặt ngoài gây chuyện, dù sao, nữ đế xuất thân nhưng là từ Dao Trì thánh địa. Một trong những thánh địa đứng đầu Bách Hoa đại lục. Đem ý nghĩ thu lại, nàng nhìn về phía Tô Thanh Phong đang vì Tô Thanh Tuyết bóp vai nhẹ giọng nói. “Tiểu Tuyết, mấy ngày nay ngươi liền giúp Phong nhi tu luyện, ta cần rời đi vài ngày”. “Mẹ, là có chuyện gấp gì sao?”. Tô Thanh Tuyết đưa tay vỗ vỗ để cho Tô Thanh Phong dừng lại, nàng nhìn lấy Dương Ngọc Lan dò hỏi. “Không có gì, ta cần đi gặp một người, sẽ không quá lâu”. Dương Ngọc Lan đáp. “Tốt lắm, vậy mấy ngày nay ta liền mang theo tiểu tử thối này, hắn không tu luyện ta liền đánh nát mông hắn”. Tô Thanh Tuyết cười nói. Tô Thanh Phong: … Dương Ngọc Lan lại dặn dò thêm vài câu, sau đó liền rời đi. Lúc này, Tô Thanh Tuyết cùng Tô Thanh Phong nhìn nhau một cái, trên mặt cũng không còn vẻ vui tươi như vừa rồi. Mặc dù Dương Ngọc Lan không nói, nhưng hai người biết rõ Dương Ngọc Lan rời đi cũng không phải chuyện đơn giản gì. … Vài ngày sau đó. Bích Dao cung. “Bệ hạ, Tô gia hiện tại người cầm quyền Dương Ngọc Lan tới cầu kiến”. Ngồi bên trong cung điện, một nữ tử quỳ một gối, cúi đầu trước nữ tử trên ngai vàng nói. “Dương Ngọc Lan sao? Để cho nàng vào đi”. Một lát sau, Dương Ngọc Lan liền đi vào bên trong. “Dương Ngọc Lan, bái kiến bệ hạ”. Dương Ngọc Lan cúi người thi lễ. Nàng cũng không có xưng thần, càng không có quỳ gối. Bởi vì bất kỳ một cái đại gia tộc nào cũng không phải phụ thuộc phẩm của hoàng triều, quan hệ đơn thuần là hợp tác, quan hệ lợi ích qua lại mà thôi. Đương nhiên, cũng sẽ không có gia tộc nào có tâm tư đi làm phản, dù sao dù cho toàn bộ gia tộc Bích Lạc hoàng triều gộp lại cũng không đủ nữ nhân trước mặt này đánh. Dù sao, nàng nhưng là một vị chân chân chính chính Bất Hủ cảnh cường giả. “Dương Ngọc Lan, ngươi muốn gặp trẫm, là vì cái gì?!”. “Bệ hạ, ta muốn cùng ngài làm một vụ giao dịch”. “Giao dịch? Nói một chút”.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.