Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài
“Khụ khụ”.
Tô Thanh Phong bị lời nói của Sở Tân Nguyệt làm cho ho sặc sụa.
Đánh c·hết hắn cũng không nghĩ tới Sở Tân Nguyệt sẽ nói ra lời như vậy.
“Ngươi giống như rất khẩn trương? Là lời ta nói có chỗ nào sai sao?”. Sở Tân Nguyệt khó hiểu hỏi.
“… Sở phong chủ, ngài hẳn là biết đạo lữ có ý nghĩa gì, phải không?”. Tô Thanh Phong có chút im lặng đáp lại.
“Ừm, là vợ chồng, giống như cha mẹ ta. Chẳng lẽ ngươi đối với hai từ này có hiểu biết khác?”. Sở Tân Nguyệt hỏi lại.
Tô Thanh Phong: …
Không phải.
Nữ nhân này chẳng lẽ không hiểu mình đang nói cái gì sao?!
Nàng vẻ mặt đạm nhiên này, làm sao lại nói ra được loại lời nói đó?!
“Sở phong chủ, ta có thể vì sao không?”.
“Ban đầu sở dĩ muốn để ngươi làm đệ tử, là muốn đem ngươi cùng ta kéo vào cùng một thuyền. Nhưng ngươi nói, không muốn nhận ta làm sư phụ. Ta nghĩ, ngoại trừ làm đạo lữ, cũng không có cách nào khác để ngươi đứng bên cạnh ta”.
“Dù sao nếu cầm người thân uy h·iếp ngươi, hoặc dùng tính mạng của ngươi để uy h·iếp, ngươi sẽ bằng mặt không bằng lòng. Khả năng cao đến lúc mấu chốt sẽ đâm ta một đao, loại phong hiểm này ta sẽ không phạm phải”.
“Cho nên ta nghĩ, ngoại trừ làm đạo lữ, cũng không còn cách khác. Chẳng lẽ điểm này rất khó hiểu? Ta không phải nói qua, khi đạt tới thánh cảnh, muốn mang ngươi tới Bách Hoa cốc sao?!”. Sở Tân Nguyệt khó hiểu hỏi lại.
“… Sở phong chủ, mặc dù rất không hiểu ý nghĩ của ngài, nhưng ta nghĩ có rất nhiều cách. Có thể dùng lợi ích để lôi kéo, cũng có thể làm chuyện có ân với ta để ta chấp nhận”.
“Hơn nữa, đạo lữ, không phải nói là được. Đối với người khác ta không quan tâm, nhưng đối với ta, làm đạo lữ, đầu tiên phải xuất phát từ tình cảm, cho dù là thông gia, cũng cần một thời gian để hiểu rõ lẫn nhau”.
“Càng đừng nói tới, ta cùng ngài cách biệt tuổi tác, chênh lệch thực lực quá lớn”. Tô Thanh Phong bất đắc dĩ nói.
“Nhưng đi tới Bách Hoa cốc, cần người cùng ta có quan hệ mật thiết, hoặc là đệ tử ta, nếu không cũng chỉ có thể là đạo lữ của ta”.
Tô Thanh Phong: …
Hắn bó tay rồi, nữ nhân này cứ như vậy muốn đem mình đưa ra ngoài sao? Chẳng lẽ ở nơi đó có thứ gì có thể khiến nàng đánh đổi lớn như vậy?!
“Ta không rõ lắm, thực lực của ta cùng ngươi là có chênh lệch, nhưng ta nghĩ lấy thiên phú của ngươi, hẳn không tốn quá nhiều thời gian để đạt tới thánh cảnh. Lúc đó liền không có chênh lệch, ta đã dừng lại ở cảnh giới này 20 năm, lại chờ thêm chút thời gian cũng không có gì”.
“Về phần tình cảm, giống như ngươi nói, có thể bồi dưỡng”.
“Mà tuổi tác, ta không quá rõ nhận thức thế tục của ngươi là như thế nào, chỉ là ta lúc này mới 35 tuổi, chênh lệch rất lớn sao?”. Sở Tân Nguyệt khó hiểu hỏi.
Phốc!
Tô Thanh Phong lại nhịn không được phun ra lần nữa.
Bao… bao nhiêu?!
35 tuổi?!
Không phải a đại tỷ, ngươi xác thực nói là 35 tuổi? Không phải thiếu số 0?!
“Ta qua ba tháng nữa liền tròn 35 tuổi, cũng không có nói sai, có vấn đề gì không?!”. Sở Tân Nguyệt một mắt liền nhìn xuyên ý nghĩ của Tô Thanh Phong.
Tô Thanh Phong: …
“Sở phong chủ, 35 tuổi… thánh cảnh… hơn nữa còn dừng lại ở cảnh giới này 20 năm. Cho nên nói, ngài 15 tuổi, liền thánh cảnh?!”. Tô Thanh Phong có chút quái dị hỏi.
“Đúng vậy. Hẳn là ngươi nghĩ nhiều, ta cũng không có nói là do ta tự mình tu luyện. Ta nói qua, ta nhận được truyền thừa của hoa thần, hay chính xác hơn, ta nhận được sức mạnh mà hoa thần để lại”.
“Nếu như ta muốn, đạt tới Bất Hủ cảnh cũng rất dễ dàng”. Sở Tân Nguyệt nói.
Tô Thanh Phong: …
Hắn sai rồi.
Hắn lúc này thật mẹ nó ghen tị.
Nữ nhân này sinh ra liền ở điểm đích sao?!
Từ lúc nào tu luyện trở lên dễ dàng như vậy?!
“Ngươi còn muốn hỏi gì sao?!”.
Ta muốn hỏi cái gì?!
Đại tỷ, ngươi đều nói như vậy, ta cảm thấy ta lúc này nếu còn từ chối liền chính ta cũng muốn cho ta một cái tát.
Chênh lệch cũng chỉ có 17 tuổi, nói thật, đặt tại kiếp trước, xác thực hơi nhiều, nhưng cũng không phải không có. Càng đừng nói tại thế giới này, nữ nhân muốn duy trì sắc đẹp của mình, dù cho sống tới 200 tuổi nhìn qua vẫn giống 20 tuổi thiếu nữ có một nắm to.
Chênh lệch tuổi tác tại nơi này hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Hít sâu một hơi, Tô Thanh Phong bất đắc dĩ lên tiếng hỏi.
“Sở phong chủ, nói không động tâm là giả. Chỉ là, ta vẫn có cảm giác… không thực tế lắm. Hơn nữa thái độ của ngài… giống như chỉ là trao đổi lợi ích. Mặc dù tiền cược rất lớn, nhưng nói thật lòng, ta vẫn cảm thấy có chút… không chân thực”.
Hắn thề, đây là một lần cuối cùng.
Nói ra lời uyển chuyển như vậy, nàng nếu còn muốn, hắn liền nhận.
“Là cảm thấy ta vẻ mặt rất đạm nhiên, một bộ lãnh đạm khiến ngươi cảm thấy ta chỉ vì lợi ích liền đánh đổi thân thể sao? Nếu vì điểm này ta rất xin lỗi, từ lúc ta nhận lấy truyền thừa đến nay, ta liền giữ lấy vẻ mặt này, trừ khi lần nữa bước vào nơi đó, ta mới có thể biểu hiện ra cảm xúc trên mặt của mình”.
“Mặc dù không thể biểu hiện cảm xúc rõ ràng, nhưng cảm xúc của ta cũng không có biến mất”. Sở Tân Nguyệt bình tĩnh nói.
Tô Thanh Phong nhất thời ngây người.
Sau đó, một cảm giác áy náy nổi lên trong nội tâm của hắn.
Hắn làm sao lại đi nghĩ như vậy chứ? Nàng là ai? Đường đường một tôn thánh giả, nhan trị càng là khuynh thành tuyệt sắc, dáng người có thể nói không chỗ có thể chê, địa vị càng cao tới thái quá.
Người như vậy, lại nguyện ý cùng hắn giải thích nhiều như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ thuyết minh nội tâm của nàng nghiêm túc thế nào hay sao?!
“Xin lỗi, là ta hiểu lầm ngài”. Tô Thanh Phong áy náy nói.
“Không sao. Vậy ngươi đồng ý sao? Làm đạo lữ của ta?”.
“Ta… ta đồng ý. Chỉ là… ta cần chút thời gian để thích ứng”. Tô Thanh Phong ấp úng nói.
Hai đời làm người, lần đầu tiên bị nữ nhân tỏ tình làm hắn có chút bối rối, mặc dù tình huống của Sở Tân Nguyệt có chút khác biệt, nhưng nói là tỏ tình cũng không sai.
“Cảm tạ. Vậy sau này ngươi gọi ta Tân Nguyệt là được rồi, không cần dùng tôn xưng, cảm giác rất kỳ quái”. Sở Tân Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Ta có thể gọi Nguyệt tỷ sao?”. Tô Thanh Phong vô thức hỏi một câu.
“… Thì ra ngươi thích ngự tỷ”. Sở Tân Nguyệt ánh mắt quái dị nhìn hắn nói.
Gương mặt Tô Thanh Phong nhất thời đỏ lên, giống như thể bị người phát hiện bí mật trong lòng mà cảm thấy xấu hổ.
Ta có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?!
“Thật… thật dễ đoán như vậy sao?!”.
“Cũng không phải, ta chỉ đoán một chút, nhưng biểu hiện của ngươi chứng minh ta đoán đúng”.
Tô Thanh Phong: …
Mẹ nó!
Thật mất mặt.
Tô Thanh Phong nhịn không được đưa tay lên che mặt, quá mẹ nó xấu hổ.
Rõ ràng bình thường rất tỉnh táo, làm sao gặp chuyện này liền hạ thấp IQ đâu?!
Sở Tân Nguyệt ánh mắt đầy ý cười nhìn hắn.
Chẳng những thiên phú vượt trội, làm người hòa ái, hơn nữa đối với chuyện tình cảm rất chân thành.
Dù sao, sau khi cùng Dương Tuyết nói chuyện, nàng liền để người điều tra kỹ toàn bộ tin tức về Tô Thanh Phong. Có thể nói những gì từ khi hắn sinh ra tới hiện tại, nàng hiểu rõ như lòng bàn tay.
Muốn đi tới chỗ kia, không chỉ cần thiên phú, càng cần hơn là nhân phẩm.
Đưa ra muốn làm đạo lữ của hắn dù chỉ là ý muốn nhất thời, nhưng hiện tại xem ra cũng không tệ lắm.
Nàng cũng không tin cái gọi “vừa gặp đã yêu” cái gọi là “vừa gặp đã yêu” đây chẳng qua là “gặp sắc khởi ý” mà thôi. Tô Thanh Phong hiển nhiên là gặp sắc khởi ý, nàng nhưng biết rõ mị lực của mình thế nào, cũng không phải không có người theo đuổi, ngược lại lại rất nhiều.
Điểm này nàng cũng không phản cảm, bởi vì lấy thái độ của Tô Thanh Phong đối với chuyện tình cảm, hắn sẽ không để nàng tổn thương. Đương nhiên, đây cũng chỉ là cái nhìn hiện tại, còn cần thời gian để kiêm chứng.
Mặc dù muốn hắn làm đạo lữ của mình, nhưng không có nghĩa nàng bây giờ liền đem bản thân giao cho hắn. Dù cho nàng tình nguyện, hắn cũng không có năng lực kia.
Chỉ là một cái Ngưng Thần cảnh yếu gà, ngay cả “phòng” của nàng cũng phá không được, tối thiểu nhất cũng phải đạt tới Sinh Tử cảnh mới có tư cách đó.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.