Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Chương 47: Hắn đáng chết!



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Chương 47: Hắn đáng chết! Tô Thanh Phong vừa cảm thấy bi ai, lại cảm thấy may mắn. May mắn hắn hôm trước liền tới gặp Tô Thanh Tuyết, lại vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện kia. May mắn hắn thực lực tăng lên, có thể thấy được không ít thứ. May mắn rằng hắn đối với người cha này vốn có cảm quan không tốt, may mắn rằng từ nhỏ liền không cần người này bồi dưỡng, nếu không hắn thật sự muốn t·ự s·át. Làm sao trên đời lại có loại cha cặn bã như thê?! “Ngươi nói cái gì?”. Tô Chấn Thiên bất thình lình bị chửi, lại thêm sát khí trong mắt Tô Thanh Phong không che giấu chút nào khiến cho có chút mộng. Tô Thanh Tuyết cùng Dương Ngọc Lan cũng không nghĩ tới Tô Thanh Phong phản ứng lớn như thế, sát khí kia không che giấu chút nào, tiểu tử này quả thực muốn giết Tô Chấn Thiên. “Ta nói cái gì ngươi rõ ràng nhất. Ta không phải không có cách nào, ta hận không thể lập tức đem huyết dịch trong người rút ra trả cho ngươi, ngươi khiến cho ta cảm thấy thật kinh tởm”. Tô Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi!”. Tô Chấn Thiên tức giận nói không ra lời, nhưng nội tâm ông ta có chút lo lắng, chẳng lẽ tiểu tử này biết cái gì hay sao? Vẫn là từ Dương Ngọc Lan nghe được cái gì?! “Phong nhi, không cần cùng hắn tranh cãi”. Dương Ngọc Lan kéo Tô Thanh Phong lại nhẹ giọng nói, nàng có chút sợ Tô Thanh Phong nói nữa sẽ chọc giận Tô C] hấn Thiên, lúc đó động thủ, nàng cũng không cách nam cam đoan an toàn của hai người. “Dương Ngọc Lan, ngươi thật tốt. Hắn nhưng là nhi tử của ta, hiện tại gặp liền giống như gặp kẻ thù”. Tô Chấn Thiên quát lớn. “Ta thế nào? Ngươi làm cái gì mình không rõ ràng? Làm trượng phu, ngươi không xứng chức. Làm phụ thân, ngươi càng không xứng chức. Làm người, ngươi, càng không xứng!”. Tô Thanh Phong cười gằn đáp lại. “Ngươi!”. Tô Chấn Thiên bị chửi sắc mặt tái đi. Tô Thanh Phong đây không phải mắng hắn là súc sinh hay sao?! Dương Ngọc Lan đi tới chắn trước người Tô Thanh Phong, ánh mắt lạnh như băng nhìn lấy hắn. Tô Chấn Thiên tức giận nói không ra lời, hắn hừ lạnh một tiếng nhìn Dương Ngọc Lan nói. “Rất tốt! Ngươi dạy một đứa con trai rất tốt!”. “Cảm tạ khen ngợi, nơi này không chào đón ngươi, ngươi có thể lăn”. Dương Ngọc Lan bình thản đáp. “Đây là nhà ta!”. “Khế ước nơi này là của ta, dù nó hiện tại để người họ Tô sinh sống, nhưng, nó là của ta. Nơi này không chào đón ngươi”. “Rất tốt, vậy chúng ta chờ xem”. Tô Chấn Thiên tức giận phất tay áo quay người rời đi. Qua một lúc, cảm ứng được Tô Chấn Thiên thực sự rời đi, Dương Ngọc Lan mới thở nhẹ ra một hơi. Chỉ là khi nàng quay qua nhìn thấy vẻ mặt đầy phẫn nộ cùng đằng đằng sát khí của Tô Thanh Phong, nàng có chút không biết làm sao. “Phong nhi, ngươi…”. “Vì cái gì? Hắn vì cái gì lại trở về? Vì cái gì không chết ở bên ngoài? Vì cái gì để ta biết chuyện này? Ta đến cùng tạo cái gì nghiệt mới có loại phụ thân này?!”. Tô Thanh Phong lúc này đã không kìm được, trực tiếp bùng nổ. Phanh! Phanh!
Phanh! Nhìn Tô Thanh Phong không ngừng đập phá đồ đạc, sát khí trên người càng lúc càng đậm, hai mắt đỏ như máu, Tô Thanh Tuyết cùng Dương Ngọc Lan nhất thời ngây ra tại chỗ. Lần đầu tiên họ chứng kiến Tô Thanh Phong mất kiểm chế như vậy. “Thanh Phong! Thanh Phong ngươi bình tĩnh chút”. Tô Thanh Tuyết nhịn không được chạy tới kéo lấy Tô Thanh Phong ôm chặt lấy hắn, miệng không ngừng nói để phân tán sự chú ý của Tô Thanh Phong. “Tỷ, ngươi nói cho ta biết, chúng ta đến cùng làm sai cái gì lại có loại phụ thân này?”. “Có nữ nhân bên ngoài cũng thôi đi, vì cái gì hắn còn muốn làm chuyện súc sinh như thế? Trên đời này tại sao lại có loại phụ thân như hắn? Ta đến cùng tạo cái gì nghiệt?!”. Tô Thanh Phong không kiểm được ôm lấy Tô Thanh Tuyết nức nở nói. Hắn nhịn không được, thực sự nhịn không được. Hắn vì tỷ tỷ không đáng. Nếu như chỉ là bỏ rơi mẹ, tỷ tỷ cùng hắn, hắn cũng sẽ không nói cái gì, cùng lắm đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng vì cái gì Tô Chấn Thiên lại muốn làm chuyện súc sinh như thế?!
Vì cái gì?! Tô Thanh Tuyết cùng Dương Ngọc Lan nhìn nhau một cái, ban đầu do lo lắng nên không quá chú ý, cho rằng Tô Thanh Phong là do gặp lại cha ruột nên cảm xúc kích động. Nhưng hiện tạ: xem ra, sự tình so với họ nghĩ còn phức tạp hơn. Hơn nữa, hắn liên tục nhắc tới “loại phụ thân này” còn mắng Tô Chấn Thiên như thế, cho nên, Tô Chấn Thiên… đến cùng làm cái gì mà họ không biết?! “Phong nhi, nói cho mẹ biết, ngươi biết tới cái gì?”. Dương Ngọc Lan đi tới ngồi xổm xuống kéo lấy hai vai của Tô Thanh Phong nhìn thẳng hắn hỏi. “Mẹ, ta muốn giết hắn! Ta muốn giết chết hắn! Hắn đáng chết!”. Tô Thanh Phong nghiến răng nói. “Hắn thế nào? Phong nhi, nói cho mẹ biết”. Tô Thanh Phong ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lấy Dương Ngọc Lan, cố gắng gằn ra từng chữ. “Hắn… hắn muốn… xâm hại tỷ tỷ! Hắn! Đáng! Chết!”. Oanh! Tô Thanh Tuyết cùng Dương Ngọc Lan đầu óc như muốn nổ tung. “Thanh... Thanh Phong. Ngươi... ngươi nói cái gì?!”. Tô Thanh Tuyết run rấy hỏi. “Tỷ, hắn đáng chết. Hắn chính là một tên súc sinh! Ta nhất định phải giết hắn!”. Tô Thanh Phong nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ bừng nói. Xoạt! Dương Ngọc Lan nắm lấy cánh tay của Tô Thanh Phong cùng Tô Thanh Tuyết biên mất tại chỗ. Một lúc sau, ba người họ liền xuất hiện tại một cánh rừng, cũng không biết nơi này là nơi nào. Lúc này, Dương Ngọc Lan mới lấy lại bình tĩnh, nàng kéo lấy tay của Tô Thanh Phong tới bên cạnh mình, sau đó nhẹ giọng hỏi. “Phong nhi, ngươi có thể nói rõ ràng một chút cho mẹ biết không? Ngươi là nghe ai nói? Vẫn là điều tra được cái gì?”. Tô Thanh Tuyết đứng bên cạnh, hai tay nắm chặt, nếu như Tô Thanh Phong nói là sự thật, nàng quả thực không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Tô Chấn Thiên. Trước kia, nàng quả thực vô cùng sùng bái phụ thân của mình, thậm chí so với Dương Ngọc Lan còn sùng bái gấp mấy lần. Chỉ là sau này biết được một chút chuyện, thái độ đối với Tô Chấn Thiên cũng đần thay đổi. Sau hàng loạt biến cố, thái độ của nàng đối với Tô Chấn Thiên trở nên lãnh đạm vô cùng. Nhưng nàng rất rõ ràng, nàng cũng giống với Dương Ngọc Lan, nếu như Tô Chân Thiên thật sự hối cải, nàng sẵn sàng cho Tô Chấn Thiên một cơ hội. Nàng quả thực không muốn mất đi người phụ thân này. Nhưng mà hiện tại nghe được Tô Thanh Phong nói lời kia, quả thực giống như kinh lôi giữa trời trong. Đem nàng đánh thành đầu óc trống rỗng. Lúc này, Tô Thanh Phong lên tiếng. “Mẹ. Ta biết ngươi cùng tỷ tỷ biết một chút bí mật của ta, chỉ là tạm thời ta không thể nói hoàn toàn cho các ngươi biết. Ta từ nhỏ đã cùng người khác khác biệt, dù cho hiện tại thực lực có thể xem là yêu nghiệt, nhưng mức độ thân thể của ta so với người khác kém quá nhiều”. “Đây là đánh đổi, cũng là không cách nào thay đổi. Ta không cách nào giải thích rõ ràng, nhưng ta chỉ có thể nói, ta biết rõ mình nên làm cái gì”. “Hơn nữa, từ nhỏ đến giờ, ta sở dĩ khác với thường nhân, không chỉ là vì bí mật kia, còn là vì ta có thể nhìn thấy một số thứ mà người khác không nhìn ra được”. “Là như vậy sao? Cho nên từ nhỏ ngươi liền nắm giữ thiên mục?”. Dương Ngọc Lan kinh ngạc hỏi. “Thiên mục?”. Lần này người kinh ngạc là Tô Thanh Phong. “Thiên mục chính là một loại thiên phú, có thể nhìn ra tiềm năng bí ẩn của người khác. Mặc dù tác dụng không lớn, nhưng nếu như nắm giữ, sau này khai tông lập phái có trợ giúp rất nhiều”.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.