Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Chương 49: Trần Khôn thẳng thắn



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Chương 49: Trần Khôn thẳng thắn Không phải. Tiểu tử này vừa nói cái gì? Là nàng nghe lầm sao?! Sở Tân Nguyệt… là đạo lữ của hắn? Sở Tân Nguyệt là con dâu của nàng?! Bị Dương Ngọc Lan nhìn chằm chằm, Tô Thanh Phong có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn phải lên tiếng giải thích. “Mẹ, cái này… chính xác là thật. Nguyệt tỷ, nàng là đạo lữ của ta. Chuyện giữa chúng ta có chút phức tạp, không tiện nói cho các ngươi biết. Nhưng ta có thể cam đoan, nàng có thể tin”. “Hơn nữa, mẹ. Ngài giống như quên, còn có Tiêu trưởng lão, nàng giống như cũng biết”. Dương Ngọc Lan lúc này nhớ lại, Tiêu Nhược Thủy là người hộ đạo của nữ nhi mình.
Bị nhắc tới, Tiêu Nhược Thủy cũng không tiếp tục ẩn dấu. Vừa mới bị Sở Tân Nguyệt nhìn, nàng đều có chút không dám động. Nhưng sau đó nghe thấy bí mật kinh thiên kia, thực ra so với việc Sở Tân Nguyệt là đạo lữ của Tô Thanh Phong, việc Tô Thanh Tuyết nắm giữ Cửu Thải Linh Lung Tâm cũng không tính là việc lớn gì. Càng đừng nói tới lúc này Tô Thanh Tuyết cũng không còn là Cửu Thải Linh Lung Tâm. Nhìn thấy Tiêu Nhược Thủy xuất hiện, Dương Ngọc Lan hơi mím môi, bất quá cũng không nói cái gì. Tiêu Nhược Thủy đưa cho nàng một cái ánh mắt yên tâm rồi nói. “Ta sẽ không nói cho người khác biết”. “Đa tạ”. Dương Ngọc Lan thở dài một hơi rồi đáp. Nàng biết, dù cho nói ra, nàng cũng không làm được gì. Chưa nói tới Tiêu Nhược Thủy nàng không cách nào đánh bại, dù cho liều mạng cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, càng đừng nói tới bên cạnh còn một vị thánh giả Sở Tân Nguyệt. Nếu thật muốn nhắm vào Tô Thanh Tuyết, nàng là không có cách nào phản kháng. “Mẹ, ngươi không cần lo lắng. Chỉ cần đem người phía sau lưng Tô Chấn Thiên tìm ra, như vậy mọi chuyện đều sẽ không sao. Hơn nữa Cửu Thải Linh Lung Tâm sau khi bị mất đi, nếu như một lần nữa trở lại, như vậy sẽ lại không có người nào có thể c·ướp đi”. “Ta có biện pháp để cho tỷ tỷ khôi phục lại mà không cần dùng tới biện pháp tà đạo kia”. Tô Thanh Phong lúc này đi ra cam đoan. Phải biết, loại biện pháp kia, chẳng những để cho Tô Thanh Tuyết gánh chịu lấy sỉ nhục, càng phải để nàng tự tay g·iết dòng dõi của mình. Kết quả cuối cùng càng là bị phản phệ nhận lấy vô tận đau đớn tới c·hết. So với c·hết đi, hắn tin tưởng tỷ tỷ mình càng không muốn nhận lấy loại sỉ nhục này. Dù sao Tô Chấn Thiên sẽ không đem chuyện này đặt trên thân người khác, hơn nữa, hắn nhưng nhìn thấy được, Thiên Nhuyễn Tâm Trùng nhưng là đặt trong cơ thể Tô Chấn Thiên, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để biết mục đích của Tô Chấn Thiên là cái gì. Cũng chính vì nhìn ra những thứ này, Tô Thanh Phong mới có thể thất thố tới mức luôn miệng muốn g·iết c·hết Tô Chấn Thiên như thế. “Thanh Phong, cám ơn ngươi”. Tô Thanh Tuyết đem hắn ôm lấy thút thít nói. “Đã như vậy, ta cũng sẽ không đi quan tâm mấy thứ này. Bất quá, Phong nhi. Thời gian kế tiếp, ngươi liền trở lại Vạn Linh tông đi thôi. Lúc này ngươi nên đi tới Hư Không Điện, nơi đó mới là nơi ngươi có thể trổ hết tài năng”. Dương Ngọc Lan lúc này cũng tiếp nhận thực tế, nàng nhìn Tô Thanh Phong nói. “Mẹ, ta hiện tại không muốn đi. Ta muốn chờ đem người sau lưng hắn móc ra, chờ tự tay đem Tô Chấn Thiên g·iết c·hết”. Tô Thanh Phong cắn răng nói. Tô Thanh Tuyết cùng Dương Ngọc Lan mặc dù biết vì Tô Chấn Thiên nên Tô Thanh Phong sát ý rất lớn, nhưng không nghĩ tới Tô Thanh Phong đối với Tô Chấn Thiên sát ý lớn như vậy, lại muốn tự tay đem Tô Chấn Thiên g·iết c·hết. Bất quá đối với điểm này, hai người họ lại rất vui vẻ. Dù sao Tô Thanh Phong làm như vậy, chính là muốn giải hận cho họ. Tô Thanh Phong cùng họ không giống nhau, bởi vì nói cho cùng, hai người họ đối với Tô Chấn Thiên từng có tình cảm, cho nên khả năng sẽ cho Tô Chấn Thiên một c·ái c·hết nhẹ nhõm. Nhưng Tô Thanh Phong lại không có, cho nên hắn nhất định muốn đem Tô Chấn Thiên h·ành h·ạ tới c·hết.
Họ những rất rõ ràng Tô Thanh Phong cỡ nào yêu họ. Dương Ngọc Lan kéo lấy Tô Thanh Phong, nhẹ hôn lên trán hắn một cái rồi nói. “Tốt lắm, nhưng mẹ nghĩ thời gian sẽ không nhanh như vậy. Cho nên Phong nhi, ngươi vẫn trở lại Vạn Linh tông, tiến vào Hư Không Điện đi. Chờ xong hết mọi chuyện, ta sẽ để mạng hắn lại cho ngươi tự giải quyết, được không?”. “Mẹ, ngươi nhất định phải giữ lời. Ta cái gì cũng có thể nghe các ngươi, nhưng chuyện này, nhất định phải ta đích thân đi làm”. Tô Thanh Phong nghiêm túc nói. Nếu đổi lại là một người khác, Tô Thanh Phong có lẽ sẽ không tức giận như vậy. Nhưng đó lại là cha ruột hắn, sợ rằng đổi lại bất kỳ người nào cũng sẽ phẫn nộ vô cùng. Loại người như vậy, thật sự đáng c·hết. “Tốt lắm, mẹ nghe lời ngươi”. Dương Ngọc Lan yêu chiều nói. Lại trò chuyện thêm một chút, Tô Thanh Phong liền trở lại Vạn Linh tông. … Chớp mắt, nửa tháng liền trôi qua.
Ngày đó khi trở lại, hắn mới biết được Tô Thanh Hàn cùng Tiêu Tiên Nhi đã sớm đi vào Hư Không Điện. “Cho nên, ngươi không đi vào?”. Nhìn Trần Khôn đứng trước mặt mình, Tô Thanh Phong khó hiểu hỏi. “Ta chuẩn bị rời khỏi Vạn Linh tông”. Trần Khôn đáp. “Vì cái gì? Sợ ta nhắm vào ngươi?”. “Cũng không phải. Nói thật, ta đối với ngươi cảm quan rất phức tạp. Nếu không phải vì gia tộc, có lẽ ngươi là một người bạn rất tuyệt. Nhưng mà đáng tiếc, ta là người Trần gia, mà ngươi là họ Tô”. “Thân phận này chú định tương lai chúng ta là kẻ địch”. “Rất cám ơn ngươi cho ta một bài học, để ta nhận ra bản thân thiếu sót cỡ nào. Ngươi là thiên tài, so với ta càng thiên tài. Tại Vạn Linh tông, có lẽ chúng ta có thể sống chung hòa bình, nhưng đây chỉ là giả tượng”. “Thay vì tương lai lại mang ân của ngươi, hoặc là bị ngươi đạp xuống đất, ta nghĩ, nên rời đi nơi này, đem loại cảm quan phức tạp này loại bỏ. Tương lai, dù cho đối mặt, cũng sẽ không còn do dự như hiện tại”. Nghe Trần Khôn nói, Tô Thanh Phong cũng không có đáp lời. Hắn không thích Trần Khôn, cũng không phải điểm xuất phát từ gia tộc, mà chỉ đơn thuần không ưa. Trần Khôn người này, có lẽ có thể hợp tác, nhưng tuyệt đối không thể trở thành bằng hữu. Tính mục đích của hắn quá mạnh, hắn làm chuyện hết thảy lấy lợi ích làm chủ, mặc dù biết cảm ân, nhưng trong mắt Tô Thanh Phong, Trần Khôn đối với sức mạnh, đối với quyền thế dã vọng xuất phát từ trong xương cốt. Loại người này, chú định không có bằng hữu. Bất quá, hắn rất tán thưởng Trần Khôn thẳng thắn đối đãi hắn. Tối thiểu nhất người này sẽ không dối trá, không phải loại người ngụy quân tử. “Ngươi nói đúng. Nếu tương lai, một ngày nào đó hai chúng ta quyết chiến sinh tử, vì hôm nay ngươi thẳng thắn, ta sẽ tha ngươi một mạng”. Tô Thanh Phong bình tĩnh đáp. “Đa tạ hứa hẹn của ngươi, nhưng ta lại không thể đáp lại. Bởi vì ngươi quá mạnh, ta không có tự tin vượt qua. Hơn nữa, người ta thích, lại thích ngươi. Dù cho ta từ bỏ, nhưng nói cho cùng, loại cảm xúc này cũng ảnh hưởng thái độ ta đối với ngươi”. Trần Khôn nói. Tô Thanh Phong: ??? “Người nào thích ta?”. Hắn không hiểu. “Người ta thích, là Tiêu Tiên Nhi. Bất quá ta biết, nàng là thích ngươi, hơn nữa, dù cho không phải ngươi, ta cũng không có cách nào cùng với nàng”. Tô Thanh Phong: … Không phải. Dựa vào cái gì người nào cũng nói Tiêu Tiên Nhi thích hắn? Hắn thế nào nhìn không ra?! “Cứ như vậy đi. Lần sau gặp lại, chính là kẻ thù. Bảo trọng”. Dứt lời, Trần Khôn liền quay người rời đi.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.