Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài
Tại bên trong, Tô Thanh Phong có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài. Cũng không rõ nguyên liệu làm ra chiếc xe này là gì.
Chỉ sợ tốc độ này, so với máy bay cũng không kém bao nhiêu.
Rất nhanh, Nam Hoa thành liền xuất hiện trước mặt hắn. Nếu chỉ nhìn sơ qua, tòa thành thị này vẻ ngoài có chút giống với những thành thị mà hắn nhìn thấy trên phim ảnh, nhưng nếu như chú ý một chút có thể nhìn ra được khác biệt.
Tòa thành này phải cao tới hơn 30 mét, toàn bộ tòa thành rộng lớn tới mức dù ở trên này hắn cũng không nhìn thấy phần cuối, trên tường thành có vô số binh lính tuần tra, bên dưới so với bên trên càng nhiều.
Mặc dù không rõ nếu bị t·ấn c·ông, đám người này sẽ phòng thủ thế nào. Nhưng hắn có chút cảm giác, những người này đều không yếu, hơn nữa cực kỳ tinh thông xạ thuật. Bởi vì vừa rồi có tới hơn trăm người dùng cung tên nhắm thẳng về phía này, bất quá rất nhanh liền bị người ngăn lại.
Hắn là đã sớm chào hỏi.
Bên trong thành người dân vô số, so với cái gọi là “phồn hoa” càng thêm phồn hoa.
Một lát ra, hắn thấy được nơi cần tới.
Chính là Hoa Nam thành, Tô gia phủ đệ.
Nơi này so với Tử Cấm Thành hắn thấy ở kiếp trước cũng không kém bao nhiêu. Đoàn xe từ trên cao hạ xuống, bên dưới có rất nhiều người đứng đó nghênh đón.
“Cung nghênh phu nhân cùng tiểu thư!”.
“Cung nghênh phu nhân cùng tiểu thư!”.
“Cung nghênh phu nhân cùng tiểu thư!”.
Một nam tử trung niên tướng mạo cứng rắn, vẻ mặt có chút cương nghị đi tới. Hắn nhẹ cúi người lên tiếng.
“Đại tẩu”.
“Chấn Nam, đã lâu không gặp”. Dương Ngọc Lan mỉm cười nói.
“Đại tẩu, ngươi chịu khổ. Ta sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai, ta dùng tính mạng cam đoan”.
Nam tử này chính là Tô Chấn Nam, là Tô Trường Không nhị nhi tử.
Trong một tháng qua, hắn đã sớm biết được mọi chuyện từ tỷ tỷ cùng mẹ hắn. Tô Chấn Nam tại Tô gia có thể xem như là một người rất tốt, năm đó mẹ hắn bỏ nhà ra đi, chính là Tô Chấn Nam âm thầm cho người theo sau bảo vệ.
Hơn nữa, người này cũng là người đang nắm giữ Thanh Vệ. Tên phản đồ kia cũng là do Tô Chấn Nam âm thầm bỏ vào, bởi vì hắn biết tên phản đồ kia sẽ không làm hại được mẹ cùng tỷ tỷ hắn, hơn nữa cũng có thể để cho mẹ hắn nổi lên lòng cảnh giác, cho người đi điều tra Tô gia.
Mặc dù vẻ ngoài cứng cỏi cùng cương nghị, nhưng tâm tư rất là nhẵn mịn, khó trách có thể từ tay Tô Chấn Anh đem đại quyền chiếm lấy.
Phải biết Tô gia nhưng là một cái bất hủ gia tộc. Tuy rằng so với đỉnh cấp gia tộc kém một chút, nhưng tại Nam Hoa thành, thậm chí là toàn bộ Bách Hoa Châu cũng có thể tính vào thập đại gia tộc đứng đầu.
Hiện tại Tô Trường Không bế quan không ra, Tô Chấn Thiên bị đầy đi chống ngoại tộc, Tô Chấn Nam có thể dựa vào năng lực, trong thời gian ngắn ngủi đem Tô Chấn Anh đẩy xuống, nắm giữ lấy quyền kiểm soát toàn gia tộc, đủ biết cổ tay cứng cỡ nào.
“Đại tẩu, đây là…”. Tô Chấn Nam tay chỉ hướng Tô Thanh Phong nhìn lấy Dương Ngọc Lan dò hỏi.
“Năm đó khi rời đi, ta đã mang thai, hắn là con trai ta, Tô Thanh Phong”. Dương Ngọc Lan đáp.
“Tô Thanh Phong, gặp qua nhị thúc”. Tô Thanh Phong bình tĩnh chắp tay hơi cúi người.
“Tốt, tốt, tốt. Đại ca mặc dù hồ đồ, nhưng trong việc này hắn làm rất đúng”. Tô Chấn Nam vô vai Tô Thanh Phong cười lớn nói.
“Đừng không đứng đắn”. Dương Ngọc Lan lạnh lùng liếc hắn một cái.
Tô Chấn Nam nghe vậy chỉ cười ngượng một cái, sau đó liền mang theo đám người bọn họ đi vào bên trong.
Nhiều năm không gặp, Tô Chấn Nam có rất nhiều thứ muốn nói với Dương Ngọc Lan, Tô Thanh Phong cũng không có quấy rầy, hắn muốn đi xung quanh xem một chút. Tô Chấn Nam nghe vậy cũng không có ý kiến, liền cho người mang theo hắn đi.
Tốn không ít thời gian để đi hết Tô gia, trên đường thấy rất nhiều người hầu cùng lính canh, cũng gặp không ít đệ tử gia tộc. Hắn cũng không có gặp phải mấy tình huống cẩu huyết cái gì mà có người nhảy ra chất vấn thân phận, hoặc là thấy hắn lạ mặt liền chặn đường dò xét.
Dù sao có người đi cùng, lại là tâm phúc của Tô Chấn Nam nên cũng không có người nào không có mắt đi ra gây chuyện.
Toàn bộ Tô gia có không ít người, nhưng đệ tử gia tộc đa phần đều ở bên ngoài, tối thiểu nhất một hai ngày nữa mới có thể trở lại. Dù sao khi gia đình hắn trở lại cũng rất kín tiếng, ngoại trừ Tô Chấn Nam cũng không có người nào khác biết.
Nhân cơ hội này, hắn liền tới thư viện của gia tộc tìm sách đọc.
Đây là con đường tắt nhanh nhất mà hắn có thể làm.
Hắn đã sớm nắm giữ được một chút linh nhãn, nó cũng không có vô căn cứ đem tin tức nói cho hắn biết, mà là dựa vào hiểu biết của hắn biểu hiện ra tin tức định sẵn.
Những thứ hắn không hiểu đều hiện thị ba dấu chấm hỏi. Đường nhiên, có một số thứ, đại loại như căn cốt cùng thiên phú, giống như tỷ tỷ hắn nắm giữ căn cốt Thất Thải Linh Lung Tâm cùng với thiên phú trời sinh hợp đạo, đến cùng tin tức này tại sao lại xuất hiện hắn liền không rõ ràng. Có lẽ nên quy công cho cái chúc phúc kia.
Theo hắn suy đoán, có lẽ do xuyên qua, linh hồn hắn trở lên rất mạnh, trí nhớ tăng cường tới mức rất mạnh, lại thêm trước kia có tới vài năm học tập g·iết người khiến hắn đã rèn luyện ra được phương thức ghi nhớ đơn giản. Lại thêm cái chúc phúc kia, cơ bản tới nói, trí nhớ hiện tại của hắn có thể xưng là gặp qua là không quên được.
Vẻn vẹn thời gian hai ngày, hắn liền nắm rõ tin tức cơ bản của toàn bộ Thiên Hoa đại lục. Có thể nói hắn bây giờ cùng một đệ tử gia tộc bình thường không khác nhau bao nhiêu.
Trên tay hắn lúc này chính là quyển sách cuối cùng trong thư viện, đường nhiên, mấy thứ công pháp, võ kỹ hắn liền không có xem qua, bởi vì nó nằm tại tầng thứ hai, hắn hiện tại còn chưa bước vào con đường tu luyện, không có tư cách bước chân tới nơi đó.
Hơn nữa, muốn có được công pháp cũng phải đạt tới Dung Khí cảnh mới có thể tu luyện. Lại nói, cái nguyền rủa trên người hắn, hắn cũng không cho rằng mình có thể tu luyện được công pháp, dù nó là công pháp thấp nhất.
Nhưng mà… nói thật lòng, hắn vẫn muốn thử một chút.
Đem tinh thần tập trung lại, ánh mắt hắn rơi vào quyển sách trên tay.
[Bách Thảo Dược Kinh]
Đây là tên quyển sách trên tay hắn, hắn không rõ ràng sau này có thể hấp thu thiên tài địa bảo, hoặc dùng được thảo dược bình thường hay không. Nhưng mà tri thức chính là sức mạnh, hắn không dùng được không có nghĩa đệ tử gia tộc hắn không dùng được.
Kể từ khi biết Dương Ngọc Lan muốn nắm giữ Tô gia, hắn liền đã có ý nghĩ này.
Đương nhất, cũng chỉ là một chút ý nghĩ mà thôi, hiện tại hắn cũng không có năng lực đó.
“Thiếu gia”.
Ngay lúc này, âm thanh một vị thiếu nữ từ bên ngoài vang lên. Nàng gọi Tô Thanh Đàn, là một trong những cô nhi mà Tô gia nhận nuôi. Tô gia tại toàn bộ Nam Hoa thành đều nhận nuôi vô vô cô nhi, tất cả những hài nhi này đều không có tên, nếu như thiên phú đủ tốt sẽ được ban cho họ Tô, mà Tô Thanh Đàn chính là một trong số đó.
Nha đầu này lớn hơn hắn 2 tuổi, hiện tại đã là tam đoạn Luyện Huyết cảnh, thiên phú xem như không tồi.
Hai ngày trước nàng liền bị mẹ hắn đưa tới, để cho nàng làm thị nữ của hắn.
“Đàn nhi, có chuyện gì sao?”. Tô Thanh Phong hỏi.
“Thiếu gia, phu nhân gọi ngài tới đại sảnh”. Tô Thành Đàn đáp.
“Là đệ tử Tô gia trở lại?”. Tô Thanh Phong suy tư phút chốc liền hỏi lại.
“Đúng vậy thiếu gia, còn có Tô Chấn Anh Tô đại nhân cũng trở lại, các vị phu nhân cũng đã có mặt”.
Nghe vậy Tô Thanh Phong cũng không có hỏi thêm, hắn đứng dậy liền theo Tô Thanh Đàn đi tới đại sảnh.
Rất nhanh liền tới, vừa đi vào bên trong liền có vô số con mắt tập trung trên người hắn.
So với trước kia, thay đổi duy nhất chính là quần áo trên người hắn.
Rất nhiều người khi nhìn thấy hắn đều hiện lên vẻ kinh ngạc, họ vốn cho rằng Tô Thanh Phong nhiều năm sinh sống ở trong thôn, trên người sẽ có chút khí chất của một thôn dân bình thường.
Nhưng mà khi gặp hắn, suy nghĩ liền hoàn toàn thay đổi.
Trước mặt họ là một thiếu niên vô cùng thanh tú, vẻ mặt non nớt nhưng lại mang theo một chút trầm tĩnh không cùng độ tuổi, nhưng lại không mất đi vẻ tự nhiên vốn có của một thiếu niên.
Chưa nói tới quần áo trên người, một bộ bạch y kết hợp với đường viên màu xanh lam tôn lên vẻ quý khí, khí chất càng thuộc vệ thượng đẳng. Giống như là công tử quyền quý nhưng không một chút cảm giác xa cách, ngược lại lại rất gần gữi cùng ôn hòa.
Họ rất khó để hình dung Tô Thanh Phong hiện tại bằng câu nói gì.
Nếu để Tô Thanh Phong biết ý nghĩ của họ, nhất định sẽ thay họ nói: mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Dù sao kiếp trước được hun đúc bởi vô số văn học mạng, tuy rằng không quá rõ ý nghĩa, nhưng cũng không đại biểu hắn không biết cách dùng. Đáng tiếc thế giới này không có mấy thứ này, hắn càng không quan tâm mấy thứ này nên liền không quá để ý.
Hắn lúc này trong mắt chỉ có hai người, một nam một nữ.
Bởi vì hắn thấy được vẻ địch ý trong mắt họ.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.