Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Chương 9: Ta cam đoan đời này ngươi cũng không cách nào nói thêm lời thứ hai



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

“Tô Thanh Phong, gặp qua chư vị”. Mặc dù nhìn ra được địch ý, nhưng Tô Thanh Phong cũng không có để ý nhiều, hắn nhìn qua đám người sau đó bình tĩnh chắp tay nói. “Ngươi chính là Thanh Phong? Thân là người Tô gia, ngay cả một câu trưởng bối cũng không nói, xem ra mấy năm qua ngươi chính xác chịu khổ không ít”. Một nữ tử cách đó không xa lên tiếng. Nhìn qua rất trẻ trung, cũng rất xinh đẹp, chỉ là dù thế Tô Thanh Phong cũng có thể nhìn ra được nàng đã có tuổi. “Vị tiểu thư này, mặc dù ta chính xác chịu một chút khổ, nhưng gia giáo lễ nghĩa mẹ ta cũng dạy ta không ít. Hơn nữa hơn 10 năm chưa từng gặp mặt, cũng không biết rõ ai với ai, nếu như gọi nhầm, đây không phải là thất lễ sao?”. Tô Thanh Phong mỉm cười đáp. Nghe vậy, đám người sắc mặt có chút đen. Vừa mới nữ tử kia nói như vậy, nói bóng nói gió chính là Tô Thanh Phong không có giáo dưỡng. Mà Tô Thanh Phong đáp lại càng trực tiếp, ý tứ chính là: “Các ngươi không xứng”.
Nhìn nụ cười của hắn, đám người có chút khó chịu, nhưng dù sao có mặt Dương Ngọc Lan ở đây nên không ai dám phát tác. Dương Ngọc Lan khóe miệng hơi nhếch lên, nhịn không được liền cười ra tiếng. Đám người khuôn mặt càng đen hơn. Lúc này Dương Ngọc Lan mới thu liễm lại nụ cười, nàng nhìn lấy đám người bình tĩnh nói. “Được rồi, chuyện vụn vặt cũng không cần nói, hiện tại nên làm chuyện của các ngươi”. “Lan tỷ, mặc dù chúng ta tin tưởng ngươi, nhưng quy củ là quy củ, thật xin lỗi”. Lúc này, một vị nữ tử khác lên tiếng. “Ha ha, đừng cho rằng ta không biết ý nghĩ của các ngươi. Năm đó nếu không có ta, cái này Tô gia cũng không có bộ dáng như ngày hôm nay, càng đừng nói tới các ngươi có địa vị như hiện tại”. “Ta chỉ là rời đi 10 năm, liền dám nhảy lên đầu ta ngồi. Ngươi nếu muốn làm, có thể. Nhưng hậu quả, chính ngươi tinh tường. Đúng, nhắc nhở ngươi một câu, Tô Chấn Anh nói thế nào cũng là nửa cái đệ đệ ta. Ta có thể bỏ qua hắn, cũng có thể bỏ qua cho ngươi. Nhưng, Trần gia… ha ha”. Dương Ngọc Lan cười lạnh nói. Nữ tử lên tiếng gọi Trần Giai, là thê tử của Tô Chấn Anh, Tô Thanh Phong phải gọi nàng là một tiếng tam thẩm. Hiển nhiên, Tô Chấn Anh hiện tại là không dám xuất hiện trước mặt Dương Ngọc Lan, chỉ dám ở sau lưng xúi dục thê tử của mình Trần Giai tới thăm dò. Hiện tại nghe Dương Ngọc Lan nói vậy, Trần Giai sắc mặt trở lên khó coi. Mặc dù nàng gả vào Tô gia đã lâu, nhưng thời gian qua, Trần gia làm những gì nàng cũng biết đôi chút. Tuy không tới mức phản bội Tô gia, nhưng nói cho cùng Trần gia cũng là nhà mẹ đẻ của nàng, nếu Dương Ngọc Lan thật muốn động Trần gia, nàng còn thật không biết làm sao ứng đối. “Mẹ. Không cần tức giận. Ta còn thật muốn biết… ta muốn đối mặt với cái gì”. Tô Thanh Phong lúc này lên tiếng. Hắn nhìn ra được Trần Giai cũng không phải muốn làm khó dễ mẹ mình, hẳn là có người phía sau xúi dục. Hiện tại có thể tránh, nhưng sau đó có thể tránh, cả đời vẫn phải tránh hay sao?! “Phong nhi, nếu là chuyện khác, có lẽ ta cũng không tức giận đến vậy. Nhưng… họ muốn là kiểm tra thân phận “Tô gia dòng dõi” của ngươi”. Dương Ngọc Lan bình tĩnh nói. Nghe vậy, Tô Thanh Phong sửng sốt trong giây lát, sau đó sắc mặt hắn trở lên âm trầm đến đáng sợ. Ánh mắt lạnh như băng kèm theo sát khí nhìn lấy đám người. Mặc dù năm đó hắn theo nữ nhân kia học g·iết ngươi, dù chỉ g·iết có 99 người, nhưng mỗi một người là một lần trưởng thành, từ thực lực, trí tuệ, tâm tính… mỗi khi hắn trưởng hành thêm một chút, liền gặp gỡ đối thủ cùng hắn giống nhau như đúc. Cho nên bản thân hắn nắm giữ khí tràng cũng không phải người ở độ tuổi này có khả năng nắm giữ. Quả nhiên, khi cảm nhận được sát khí mà hắn phát ra, đám người vô cùng giật mình, thậm chí có một vài người trẻ tuổi sợ hãi lùi lại vài bước. “Cho nên, các ngươi là đang hoài nghi mẹ ta có tình lang bên ngoài?!”. Tô Thanh Phong âm thanh lạnh như băng vang lên. “…Đây chỉ là một lần kiểm tra nhỏ mà thôi”. Một tên nam tử trẻ tuổi lên tiếng đáp lại.
Tô Thanh Phong nhìn hắn một cái, người này là một trong hai người vừa mới có địch ý với hắn. Tô Thanh Phong khóe miệng hơi nhếch lên, nở ra nụ cười đầy ác ý nói. “Ta có phải huyết mạch Tô gia hay không ta không biết, nhưng… tin tưởng ta, bất kể có phải hay không, ta cam đoan, tương lai, con của ngươi, chắc chắn không phải người Tô gia”. “Tạp chủng, ngươi nói cái…”. Phanh! Lời còn chưa nói hết liền nghe thấy tiếng vang. Chỉ thấy thân ảnh Tô Thanh Phong lóe lên, một tay bóp lấy mặt nam tử kia ép vào tường, tay còn lại cầm một thanh sắt không biết lấy từ đâu ra nhét vào miệng hắn. Âm thanh băng lãnh vang lên. “Miệng đặt sạch sẽ một chút, ta có thể tha thứ ngươi bất kỳ điều gì, nhưng… dám chửi bới mẹ cùng tỷ tỷ ta, ta cam đoan đời này ngươi cũng không cách nào nói thêm lời thứ hai. Nghe hiểu không?!”. Đám người ánh mắt đầy kh·iếp sợ nhìn lấy Tô Thanh Phong. Mặc dù tốc độ kia rất nhanh, nhưng đối với họ lại không tính là gì, chỉ cần muốn, họ hoàn toàn có thể ngăn cản. Chỉ là họ muốn biết tính cách của Tô Thanh Phong là gì, cũng muốn thăm dò một chút ranh giới của hắn.
Cho nên mới mang theo tiểu tử kia tới đây, dù sao tiểu tử này tại Tô gia nổi danh hoàn khố, còn đối với gia đình Tô Chấn Thiên không có hảo cảm gì. Cái họ kh·iếp sợ là mới 10 tuổi, Tô Thanh Phong lại nắm giữ sức mạnh như vậy. Điều này không có khả năng! “Hiểu không?!”. Tô Thanh Phong ánh mắt băng lãnh nhìn tên kia nói lại lần nữa. Tên tiểu tử kia ánh mắt sợ hãi, miệng bị nhét vào một miệng sát không nói được lời nào, chỉ có thể cố gắng gật đầu xem như đồng ý. Phanh! Lại một tiếng vang vang lên, Tô Thanh Phong đẩy hắn một cái, sau đó quay người tung cước, một cước đá vào miệng tên kia, kèm theo âm thanh đau đớn mang theo máu cùng bảy tám cái răng rơi xuống mặt đất. Trần Giai vung tay lên, lập tức liền có người đi tới đem tiểu tử kia mang xuống. Chờ Tô Thanh Phong đi tới đứng bên cạnh Dương Ngọc Lan, đám người mới lấy lại tinh thần. Ánh mắt nhìn lấy hắn mang theo vài phần hiếu kỳ cùng kiêng kị, nhưng… lại không còn bất kỳ địch ý nào. Nói cho cùng Tô gia tuy không phải đỉnh cấp gia tộc, nhưng cũng gần bước tới cấp độ đó. Đấu tranh nội bộ hiển nhiên không tránh khỏi, nhưng tại thời kỳ mẫn cảm này đi nhằm vào một đứa bé, hơn nữa còn là một thiên tài, dùng đầu nghĩ cũng không có khả năng. Càng đừng nói tới hiện tại Dương Ngọc Lan trở lại Tô gia, nói dễ nghe là Dương Ngọc Lan bỏ ra công sức không nhỏ mang theo Tô gia đi tới bước này, nói khó nghe, không có nàng, Tô gia hiện tại cũng chỉ là một cái vừa mới bước vào trung lưu gia tộc mà thôi. “Được rồi, hiện tại bắt đầu đi. Nhưng sau ngày hôm nay, nếu như ta nghe được bất kỳ lời nói nào liên quan tới chuyện này, đừng trách ta không khách khí”. Dương Ngọc Lan lúc này lên tiếng. Nghe vậy, Trần Giai cũng không nói thêm cái gì, nàng lập tức để người mang đồ tới. Một tấm lệnh bài bằng gỗ màu nâu được mang tới, bên trên không có bất kỳ chữ nào. Lúc này Dương Ngọc Lan lên tiếng. “Phong nhi, ngươi cắt ngón tay, dùng máu mình viết tên lên đó”. Tô Thanh Phong cũng không do dự chút nào, hắn lấy ra chủy thủ đâm vào đầu ngón tay, sau đó viết tên mình lên. Vài giây sau, một đạo tia sáng sáng lên bao phủ lấy lệnh bài, một lát sau, lệnh bài biến thành màu xanh dương, bên trên khắc lấy tên của hắn màu trắng nổi bật vô cùng. “Hiện tại các ngươi còn có vấn đề sao?!”. Dương Ngọc Lan nhìn đám người hỏi. “Lan tỷ, thật xin lỗi. Chúng ta cũng là việc bất đắc dĩ, cũng không có hoài nghi tỷ tỷ”. Trần Giai cúi đầu xin lỗi, sau đó nhìn lấy Tô Thanh Phong nói. “Thanh Phong phải không? Rất tốt, xem ra tương lai Tô gia chúng ta lại ra một thiên tài. Hi vọng nửa tháng sau, tại Hoa Thần Tế Điển ngươi có thể trổ hết tài năng”. “Hoa Thần Tế Điển?!”. “Hoa Thần Tế Điển mỗi năm một lần, chỉ cần sinh ra trong năm đó, bất kể có đủ 10 tuổi hay không đều có thể tham gia. Lúc đó hư ảnh Bách Hoa nữ đế sẽ xuất hiện, tự mình chúc phúc”. “Đương nhiên, muốn đi tới vòng cuối cùng phải trải qua một chút kiểm trắc, sau đó lại lên võ đài tỷ thí xác định vị trí. Chỉ có 100 người đứng đầu mới có thể tiếp nhận chúc phúc”. “Nhưng chúc phúc cũng không phải nắm giữ hơn người khác cái gì, chẳng qua chỉ là để ngươi hiểu rõ lấy thiên phú của mình. Vị trí càng gần với hư ảnh Bách Hoa nữ đế, được lợi càng lớn”. Trần Giai cũng không có lên tiếng đi trách cứ Tô Thanh Phong cái gì không có thường thức hay lời nói tương tự, dù sao bản thân nàng nhưng là Trần gia thiên kim, từ nhỏ đã nhận lấy gia giáo, dù cho trong lòng thật sự nghĩ, bản thân nàng cũng không cho phép mình nói mấy lời đó. Tô Thanh Phong nhìn Dương Ngọc Lan một cái, thấy mẹ mình gật đầu, hắn liền bình tĩnh đáp lại. “Ta đã biết, đa tạ… tam thẩm”.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.