Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Chương 16: Nước thánh



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

La Sùng Sang lấy lại tinh thần liền thấy không ổn, nhìn qua thấy nữ hài trong lòng hắn lộp bộp một cái. Không phải hối hận vì chuyện mình làm, mà là nhớ tới quy định của hội Hắc Trùng, quy tắc do chính phó thủ lĩnh Ngân Lam đặt ra. " Đồ ngu, để cho phó thủ lĩnh biết thì ngươi c·hết chắc rồi, đến thủ lĩnh cũng không cứu được ngươi " May mà đuổi mấy tên kia đi trước, không là hết cứu, trong mắt Bách Túc tên đầu heo này vẫn dùng rất tốt, ngu ngơ thích hợp làm khiên thịt. Từng hợp tác qua mấy lần, nếu không hắn cũng lười giúp. " Tự giải quyết cho tốt " Bách Túc vứt lại câu đó liền đi ra ngoài, tiện tay đem cửa sắt đập dính vào sàn. Chỉ còn lại La Sùng Sang nhìn thiếu nữ vẫn còn chút hơi thở, không biết đang suy nghĩ đến điều gì mà khuôn mặt dần vặn vẹo.
... ... Hoàng hôn buông xuống, ở một vùng biển nào đó hai chiếc thuyền đánh cá nối đuôi nhau tiến lên. " Lão đại, nửa giờ nữa là tới đảo Tam Giác " Quân Hạo vào một căn phòng trong khoang thuyền thông báo cho Phong Vũ. " Tới rồi ! " Lý Hổ vốn ỉu xìu như con cá ướp muối thì giờ như nhảy khỏi cái ghế sofa, dáng vẻ hí hửng như thể đầy màu phục sinh. " Ha ha, rốt cuộc cũng tới. Hai ngày nay mệt c·hết ta, cuối cùng có thể tìm mấy người hầu nữ của ta chơi đùa " " Lão đại ? " Quân Hạo thấy Phong Vũ đi đến trước mặt. " Kêu tên mắt kính với đầu trọc ra boong thuyền, ta có dự tính khác, tạm thời sẽ không quay về đảo " " Cái...Phong Vũ ca ngươi có ý gì " Lý Hổ nghe như sét đánh ngang tai, giọng mếu máo. " Tức là không về đảo hiểu chưa ? Ngươi là kẻ ngu sao ? " Phong Vũ cho hắn một cái ánh mắt ngươi tự hiểu, rồi đi ra boong tàu. Boong tàu, đeo kính cùng đầu trọc còn đang ngủ thì bị Quân Hạo lôi dậy, còn tưởng tới đảo nhưng ai ngờ lại là bị lão đại kiếm. Đeo kính gấp rút chạy ra, quần áo trên người vẫn còn chút xộc xệch chưa kịp chỉnh chu, thường thì ai ngủ dậy cũng thế nhưng vấn đề là đầu trọc cũng y vậy. Phong Vũ nhìn hai tên vừa tới liền chú ý vụ này. "..." Chuyện gì xảy ra ? Chẳng lẽ hai tên này là truyền nhân của hai vị thủ lĩnh, có quan hệ không thể cho người khác biết ? " Phong Vũ ca, ngươi tìm ta ? " " Khụ " Phong Vũ ho nhẹ xua tan ý nghĩ không thích hợp cho trẻ em, rồi nói: " Ngươi cùng đầu trọc qua thuyền bên kia, các ngươi mang đống nhiên liệu đó về đảo trước, ta dự định đi tuần tra vào vòng nên tạm thời không lên đảo " " Ngươi cứ báo cáo cho phó thủ lĩnh y như ta nói là được " Ý nghĩ của Phong Vũ rất đơn giản, chỉ mới ở trên biển chưa đến hai ngày thôi mà đã tiêu hóa được hai phần mười ma dược. Nếu đã thế, nhân cơ hội này lượn lờ ngoài biển thêm mười ngày nửa tháng thì không phải sẽ tiêu hóa xong ma dược danh sách chín rồi sao, danh sách tám nằm trong tầm tay ! " Ta hiểu rồi "
Tên đeo kính không có ý kiến gật đầu, đây chỉ là chuyện nhỏ, vùng biển này đã rất gần với đảo Tam Giác nên có nguy hiểm gì nhiều. Nhanh chóng có quyết định, hai thuyền tách ra, một chiếc đi một hướng khác nhau. Nhìn thuyền hàng đi xa, Lý Hổ một mặt đau khổ dựa vào lan can, nhỏ giọng kêu rên: " Lão đại cũng quá rảnh, tuần tra gì chứ về đảo nằm ngủ không tốt hơn ở đây thổi gió biển ư ? " Quân Hạo dựa lưng vào lan can nghe hắn kêu rên, đột nhiên lùi bước như thể tránh xa nguy hiểm. Không biết từ khi nào, Phong Vũ hóa thân c·ướp biển lặng lẽ tiến lại gần, giọng điệu bình thản: " Ngươi có ý kiến ? " " Tất nhiên...là không có " Lý Hổ yếu đuối đáp. " Lão đại tha mạng " " A ! " Tõm ~ Có cái gì rơi vài biển rộng.
Lát sau, Lý Hổ được ngư dân kéo lên boong thuyền, khi này hắn sắp đông cứng thành thành cục đá, Quân Hạo ngồi cạnh, vồn trầm ổn cũng phải cười nhạo: " Thế nào ? Gió biển còn chưa đủ mát lạnh hay sao mà phải nhảy xuống tắm vậy ? Hôm nay nhiệt độ cao lắm cũng chỉ hai mươi " "..." Lý Hổ run cầm cập chẳng rảnh mắng lại hắn. " Được rồi không nhây, Lý Hổ đi thay quần áo đi, có đồ tốt cho hai người các ngươi " " Đồ tốt gì lão đại ? " Lý Hổ lập tức không thấy lạnh. " Đi thay đồ ! " Ba mươi giây sau, Lý Hổ quay trở lại, tốc độ rất nhanh nhưng có một vấn đề, mặc áo ngược. "..." Phong Vũ rất im lặng. Kệ hắn, không bị bệnh rồi tốn thuốc là được. " Lão đại, đồ tốt đâu ? " Phong Vũ cũng không nói nhảm từ trong túi quần lấy ra một lọ thủy tinh đưa cho Quân Hạo, bên trong là dung dịch trắng đặc sệt nhớp nháp chảy qua chảy lại, còn nổi lên một ít bọt khí. " Đây là..." Quân Hạo nhận lấy lọ thủy tinh, trên mặt không kìm được vẻ kinh ngạc. " Là thứ nước thánh mà mấy tên thuộc mấy đội đầu thường khoe khoang ? " " Nước thánh ? Ai đồn cái tên quái dị thế, phó thủ lĩnh gọi nó là huyết thanh siêu chiến binh, đúng, chính là cái thứ của đội trưởng Steve Roger nhưng kém hơn nhiều " Quân Hạo rất cạn lời phản bác, rồi giải thích kỹ càng. " Đúng thế, tác dụng của nó đại loại chính là tăng sức mạnh thể chất, đối với ta bây giờ thì vô dụng rồi, hai người các ngươi tự chia nhau đi" Ống huyết thanh siêu chiến binh này do tên đeo kính bí mật giao cho hắn, theo Phong Vũ đoán đây là phần thưởng khi hoàn thành chuyến giao dịch ? Trong ký ức không có nhiều thông tin về thứ này. Chắc là thành quả nghiên cứu của phó thủ lĩnh ? Nói gì thì nói tên đó cũng là bác sĩ biến thái, có chút sản phẩm kỳ kỳ quái quái cũng bình thường. Nhưng nhờ vào nó mà thành viên hội Hắc Trùng đều có khả năng chiến đấu không kém, dù gì thì cũng là thế lực sống sót mạnh nhất quần đảo Phong Nhật, tất nhiên có chút bản lĩnh. Chính Phong Vũ " cũ " cũng từng dùng qua vài lần, tác dụng không tệ, nhưng đối với một người phi phàm thì vẫn hơi kiêng kỵ. Để Lý Hổ cùng Quân Hạo chia nhau là vừa vặn, vừa tăng thực lực cho thuộc hạ vừa thu mua lòng người. " Cảm tạ lão đại " " Lão đại uy vũ ! " Nịnh nọt xong, Phong Vũ cũng đi, Lý Hổ quay sang thúc giục Quân Hạo. " Mau lên, thử một chút, ta từng nghe mấy thằng oắt con đội ba khoe khoang rằng chỉ cần uống một chút là cơ bắp cuồn cuộn, lực lượng vô tận, kim thương bất ngã, một đêm ngự nữ ba trăm mười tám hiệp đều không khô cạn " " ? " Quân Hạo. " Toàn là nói nhảm, không thể nào có tác dụng phóng đại thế được " Quân Hạo tất nhiên không tin, lập tức tìm một cái ly chia dung dịch trắng đặc sệt trong lọ làm hai phần bằng nhau. Xuất thân q·uân đ·ội, phong cách làm làm việc của vẫn luôn nghiêm túc, công bằng và kỷ luật, chỉ nhìn cách chia đều là biết. Đổi lại là Lý Hổ chắc chắn sẽ tìm cơ hội húp nhiều hơn một chút, đây cũng là lí do vì sao Phong Vũ giao cho Quân Hạo trước, hắn quá hiểu tính cách thuộc hạ. " Lề mà lề mề, ta thử trước " Lý Hổ cầm ly bắt đầu húp, dung dịch trắng đặc sệt từ cổ họng chui vào dạ dày, chỉ nửa ly nhỏ nhưng không hiểu sao hắn lại thấy no căng cả bụng. " Trừ no ra không thấy gì ghê ghớm " " Hương vị ra sao ? " Quân Hạo hiếu kỳ hỏi. " Dính dính, đậm đặc, còn có chút vị ngọt, mùi hương quái lạ lại có chút quen thuộc nhưng không nhớ nổi gặp qua ở đâu " " Ngươi ở chỗ này viết văn à ? " Quân Hạo đau răng mắng. Nói một hơi dài...toàn là nói nhảm, quái lạ nhưng lại quen thuộc, còn mẹ nó không nhớ. " Hỏi ngươi xong nghe nói nhảm còn không bằng chính ta tự trải nghiệm " Quân Hạo nói thế nhưng hắn vẫn không gấp gáp dùng, với bản tính cẩn trọng hắn muốn xem xem thứ " nước thánh " hay " huyết thanh siêu chiến binh " này sẽ có tác dụng thế nào trên người Lý Hổ. Chờ tầm ba phút, Rất nhanh Lý Hổ không nhảy nhót nổi nữa, cả người hắn trở nên đỏ như tôm luộc, mắt mũi cùng lỗ tai, các lỗ chân lông thay phiên nhau b·ốc k·hói trắng. Nhưng Lý Hổ không hề thấy đau đơn, mà ngược lại sảng khoái đến mức nằm ra sàn, khẽ rên rỉ. " Ư ư ư ~ " " A " Quân Hạo: +...+ Chuyện lớn không tốt, lỗ tai ta ô nhiễm ! Đây mẹ nó chính là công kích bằng sóng âm ! ...

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.