Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan

chương 36



Tống Điềm đi ra khỏi phòng của  Cố Hiển Thành thì  thấy Mạnh Thiệu đang đứng cách đó không xa.

Nàng vội vã bước nhanh đi qua, chào hỏi: "Mạnh đội trưởng, đợi có lâu không?."

Mạnh Thiệu nghe thanh âm  phía sau liền quay đầu lại , hướng nàng cười cười: "Còn tốt."

"Đi thôi, chúng ta đi phòng bếp bên kia."

Mạnh Thiệu: "Ngươi đi vào lâu như vậy, là đại tướng quân tìm ngươi có chuyện gì sao ?"

Hai người ở trên đường thì Mạnh Thiệu hỏi, Tống Điềm  định  ăn ngay nói thật, nhưng ngẫm lại, chuyện  đại tướng quân bị thương  giống như không muốn lộ ra, vì thế liền thuận miệng nói: "Không có chuyện gì , ta hỏi đại tướng quân  vài câu ngày mai muốn ăn cái gì thôi."

Mạnh Thiệu nhẹ gật đầu, cũng không hề tiếp tục hỏi.

Tiểu Điệp đã ở trong phòng bếp nấu mì , nhìn thấy Mạnh đội trưởng, Tiểu Điệp cũng cười : "Mạnh đội trưởng  đến  à , vừa vặn, ta nấu mì hơi nhiều, đang sầu sợ ăn không hết đây."

Mạnh Thiệu nở nụ cười: "Kia đều giao cho ta !Lượng  cơm  ta ăn rất nhiều !"

Tống Điềm cười  cười đi đến xem nồi cá kho  , trong nồi nấu canh cá trích  cũng được rồi, nàng nhanh chóng cắt mấy khối đậu phụ cho vào nồi , đậu phụ nấu xong thì cơm tối của Tiểu Bảo  cũng được rồi.

Tống Điềm  đem Tiểu Bảo ôm tới, ra ngoài mấy ngày nay, Tiểu Bảo ngoan ngoãn , không khóc cũng không nháo,Tống  Điềm  đau lòng con .Tiểu Điệp cùng Mạnh Thiệu ngồi ăn mì còn Tống  Điềm trước tiên  từng miếng từng miếng đút cho Tiểu Bảo  ăn canh cá .

Mạnh Thiệu thấy vậy liền khen Tiểu Bảo  vài câu ngoan ngoãn . Tống Điềm cả cười: "Hắn ngoan cực kì, hắn là đang đau lòng ta . Ta cũng đau lòng hắn."

Tống Điềm  lúc nói lời này tâm đều mềm ra  , một lòng đều dán vào trên người  nhi tử , cũng liền tự nhiên không có chú ý tới Mạnh Thiệu vẫn luôn dừng ánh mắt thất thần nhìn nàng .

Thẳng đến cơm tối kết thúc, Tiểu Điệp đi thu thập bát đũa, Mạnh Thiệu bỗng nhiên đứng thẳng  dậy : "Tống Điềm, ta muốn  cùng ngươi nói vài câu."

Tống Điềm  đang lau miệng cho Tiểu Bảo , nghe vậy có chút giật mình, đây là lần đầu tiên  Mạnh Thiệu  gọi tên của nàng, vì thế Tống Điềm  cười lên: "Được, ngươi nói đi."

 

...

Sắc trời đã tối.

Phó Ngạn dự định đi tìm Cố Hiển Thành nghị sự,lúc  đi ngang qua phòng bếp lại đột nhiên cảm giác được có chút đói, liền đi vòng đến phòng bếp.

Mới vừa đi tới cửa, liền nghe được Mạnh Thiệu một phen bộc bạch "Cảm động sâu sắc  vô cùng"

"Ta  rất nghiêm túc cùng ngươi nói chuyện này, tuyệt không phải trò đùa, ta cũng không phải nhất thời xúc động. Ta biết lần trước tùy tiện đưa ngươi trang sức quá mức đường đột, nhưng ta cũng không biết chính mình làm sao...Tống  Điềm , ngươi một người mang theo Tiểu Bảo ở trong quân khổ sở, nếu ngươi theo ta , ta chắc chắn chiếu cố ngươi một đời một kiếp một đời! Ta cũng sẽ coi Tiểu Bảo là giống như thân sinh nhi tử  của mình !"

Môi hắn mấp máy đóng mở, Tống  Điềm  chỉ nghe được  mấy câu đầu đã ngây ngẩn cả người, lời nói lúc sau  một chữ cũng không nghe thấy, thì ngược lại bị Phó Ngạn nghe hết  rành mạch.

Chờ Mạnh Thiệu nói xong, Tống Điềm  đã ở tại chỗ sửng sốt thật lâu .

"Mạnh đội trưởng..."

Nàng vừa muốn mở miệng nói , Mạnh Thiệu liền lại đánh gãy lời nàng: "Ta biết ta dọa đến ngươi , nhưng là ta hy vọng ngươi có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút, ta không cần ngươi lập tức liền trả lời ta , ta , ta đi trước ."

Mạnh Thiệu nói xong cũng chuẩn bị xoay người rời đi, Phó Ngạn phản ứng còn nhanh hơn hắn, cũng lập tức giấu đi, vốn tưởng rằng Tống  Điềm  còn có thể ngây người thêm lúc nữa , không nghĩ đến tiểu trù nương tại chỗ liền gọi  người: "Mạnh đội trưởng dừng bước!"

Mạnh Thiệu dừng lại, xoay người quay đầu.

Tống Điềm  lúc này bình tĩnh đến đáng sợ, nàng cũng không biết chính mình giờ phút này vì sao lại bình tĩnh như thế, chỉ thấy nàng dừng một chút, rất nhanh cũng cùng Mạnh Thiệu nói rõ ràng.

"Mạnh  đội trưởng có thể hiểu lầm , ta đến trong quân, là tìm người thân  ,không phải thủ tiết . Chuyện này trước không có nói, là nghĩ  không cần thiết  gia tăng thêm phiền toái, phu quân ta  hiện giờ liền ở biên quan, tuy rằng ta còn chưa tìm được hắn, nhưng là trước có tin tức xác thực chứng minh hắn liền ở nơi này, cho nên, ta không phải quả phụ..."

"Thứ hai, cho dù  sau này ta tìm được,  xác định là phu quân ta đã  chet, ta đại khái cũng sẽ vì hắn thủ tiết một đời.  Chỉ vì ta không nghĩ  gả chồng ,  hôn nhân ước hẹn, ta  đã trải nghiệm qua một lần."  Tống Điềm cười khổ.

"Cũng không phải chuyện gì đáng sợ , ta hiện giờ có nhi tử, cócông việc, sau này mặc kệ thế nào đều không c.h.ế.t đói, sau này nhi tử ta lớn lên , ta chính mình còn có thể hưởng thanh phúc, ta cảm thấy tốt vô cùng."

"Thứ ba , quả thật như Mạnh đội trưởng nói , ta giờ vất vả một chút , nhưng là nhân sinh trên đời , làm sao có chuyện lại không khổ cực đâu .Lời  này tuy có ích kỷ , ta ở trong quân là một  đầu bếp nữ, tuy rằng vất vả, đổi lại là ta có  tiền. Nhưng nếu tái giá , hiếu kính cha mẹ chồng, chiếu cố trượng phu, lo liệu một đám người, Vừa vất vả mà có lẽ còn đổi không được một chỗ tốt. Đương nhiên, ta không phải nói  cuối cùng sẽ như thế nào, mà là thế gian này rất nhiều nữ tử đều là như vậy."

Lời nói của Tống Điềm  khiến Mạnh Thiệu cùng  Phó Ngạn  đứng ngoài cửa đều ngây ngẩn cả người, hai cái đại nam nhân, đầu óc đồng thời đều là trống rỗng,  không nói nổi  một lời phản bác, Tống  Điềm  nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Mạnh Thiệu , cười tự giễu  nói: "Ta khiến  mạnh đội trưởng  giật mình rồi, cho nên này thật ta cũng không phải là kiểu nữ tử như ngài nói , ngài vẫn nên  là đi tìm một  nữ tử tốt hơn, mà không phải ta loại này mang theo hài tử, cũng đã xem nhẹ phụ nhân."

Tống Điềm khi  nói những lời này thì nguyên bản còn có chút khẩn trương, có thể nói đến cuối cùng, biểu cảm càng ngày càng thản nhiên, càng ngày càng tiêu sái.

Mà Mạnh Thiệu  đến cuối cùng cũng không biết mình đi như thế nào ra khỏi phòng bếp.

Chờ Tiểu Điệp sau khi trở về, ở trong phòng bếp liền chỉ còn lại  Tống Điềm  , Phó Ngạn cũng không biết khi nào đã rời đi.

Tiểu Điệp không chút nào biết, còn ôm quả dưa hấu lại đây chuẩn bị cắt ăn,  Tống Điềm  cười cười, n.g.ự.c một mảnh thoải mái.