Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan

chương 37



Cố Hiển Thành xưa nay  đều ngủ  muộn, hai ngày này  vì chuyện của huyện  Võ Công lại càng  phiền lòng, lúc này đã  đến giờ hợi, hắn vẫn như cũ  ngồi ở trước bàn , Phó Ngạn vừa nâng tay gõ cửa, Cố Hiển Thành liền lên  tiếng "Vào đi !" .

Phó Ngạn hiện giờ  tâm tình rất khó bình phục, xém chút liền quên mất  mục đích đến đây. Cố Hiển Thành thấy hắn sau một lúc lâu không nói lời nào, hỏi vài câu, Phó Ngạn mới lấy lại tinh thần, đem sắp xêp  hành trình  ngày mai nói cho Cố Hiển Thành  .

"Ngày mai muốn đi Chu phủ, ta đã sớm sắp xếp xong xuôi nhân thủ, một nửa ở Chu phủ  ,  một nửa còn tại tiếp tục tra xét, bao gồm Bạch gia, còn có  cửa hàng bạc, để xem Chu Chí kia còn có thể giở trò gì."

Cố Hiển Thành nhẹ gật đầu: "Ngày mai liền đi xem xem , xem hắn đến cùng là muốn làm cái gì ."

Cố Hiển Thành nói xong, Phó Ngạn lại sau một lúc lâu không trả lời , cứ đứng thất thần, Cố Hiển Thành nhận thấy được hắn không thích hợp, hỏi một câu: "Làm sao, mất hồn mất vía ?"

Phó Ngạn lúc này mới phục hồi tinh thần, cười cười: "Cũng không có chuyện gì , chính là mới vừa nghe đến một phen lời nói thật làm cho người ta giật mình , giờ đang suy nghĩ."

Cố Hiển Thành ngẩng đầu lên, rõ ràng sinh ra vài phần tò mò: "Lời nói thế nào ?”

Phó Ngạn ý nghĩ không rõ cười cười: "Ngươi xác định muốn biết?"

"Nói mau."

Cố Hiển Thành rõ ràng có chút không kiên nhẫn, Phó Ngạn lại cười nhẹ hai tiếng, tiến lên : "Ta đã sớm cùng ngươi nói ,  tiểu trù nương ngươi mang về  không phải người bình thường..."

...

Phó Ngạn đem  lời Tống Điềm vừa nói một chữ không sót nói lại  cho Cố Hiển Thành nghe , sau khi nghe xong, Cố Hiển Thành cũng sửng sốt thật lâu.

"Ngươi cũng thấy ngốc chưa, ta thật đúng là không nghĩ đến, ngươi nói  chuyện  tiểu trù nương tới tìm  người thân , ngươi biết không?"

Cố Hiển Thành trong đầu bỗng nhiên xuất hiện ngày ấy ở Trần Gia thôn cùng Tống Điềm đối thoại, xong việc hắn đã  quên  mất chuyện này, hiện giờ bỗng nhiên bị nhắc tới, Cố Hiển Thành trong lòng  liền toát ra một cổ cảm giác quái dị .

"Nghe qua một lần."

"Nguyên lai ngươi biết , vậy sao ngươi không  giúp nàng tìm xem?"

Cố Hiển Thành không ngẩng đầu, nói: " Báo tử  là chỉ mặt gọi tên đưa đến nhà nàng ."

Cố Hiển Thành nói xong, Phó Ngạn a một tiếng.

"Này .. xem ra người là thật sự không còn sống rồi."

Thành Dương Quân có quy củ, nếu không có chứng cớ xác thực chứng minh người đã chết, sẽ không đưa báo tử.

Đưa , chính là nhất định không còn..

Chỉ là chiến loạn, bình thường xác c.h.ế.t sẽ  không mang về được , bất quá cũng sẽ mang về một ít di vật, để gia  đình an táng.

Phó Ngạn: "Nhưng nàng vì sao không tin ?"

Cố Hiển Thành đối với  chuyện này cũng có chút nghi hoặc, "Ta vẫn luôn không hiểu Lưu Dương vì sao muốn giới thiệu nàng đến .Lưu Dương cùng nàng là đồng hương sao ? Hay là họ hàng xa ? Nhưng thư giới thiệu ta có xem qua rồi , đúng thật là bút tích của Lưu Dương  không có lầm, đề tên cũng không sai. Hơn nữa nàng còn nói, là Lưu Dương nói ở  biên quan có  tin tức của  phu quân nàng ."

Phó Ngạn cũng bối rối: "Lưu Dương uống nhiều quá đi... Tiểu tử này vẫn luôn thần thần bí bí , ta cũng không biết, hiện ở hắn lại không ở trong quân, có phải hay không đồng hương... Ta còn thật không biết."

Cố Hiển Thành cũng trầm mặc .

Phó Ngạn nói: "Không nói cái này , mới vừa tiểu trù nương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ , còn nói mặc dù là tìm không thấy phu quân nàng ,nàng cũng muốn vì phu quân thủ tiết một đời .  Dù là nàng đối với  phu quân là mối tình thắm thiết quyết chí thề không thay đổi,  hay chỉ là tìm lý do thì nàng cũng tính toán xong rồi  ”

Cố Hiển Thành nói không nên lời  trong lòng là  cảm thụ gì , hắn có chút mất tự nhiên hỏi: "Nàng... Có  tính toán gì sao?"

"Chính là ta mới vừa cùng ngươi nói a, nói nếu là  trượng phu nàng  thật sự không còn , nàng cũng  muốn mang theo nhi tử sống cùng nhau, không bao giờ tìm nam nhân . Còn nói hiếu kính cha mẹ chồng chiếu cố trượng phu còn không bằng ở trong quân làm  đầu bếp , tốt xấu là tự mình kiếm tiền. Ha , lý lẽ lập luận  này , đặt ở kinh thành sợ là cũng không có mấy  phụ nhân có thể nói ra được ."

Cố Hiển Thành trầm ngâm một hồi lâu mới nói: "Người có chí riêng."

Phó Ngạn nở nụ cười: "Ta nhìn xem Mạnh Thiệu nhất định là nói  không được nàng, ta nhìn hắn thất hồn lạc phách đi ."

Phó Ngạn nói đến đây, Cố Hiển Thành giận tái mặt : "Thất hồn lạc phách? Mấy ngày gần đây chúng ta ở huyện  Võ Công có công sự trên người , nếu là vì  tình cảm nhi nữ tình trường làm chậm trễ chính sự  thì xem ra lần đề bạt  này  thôi bỏ đi  ."

Phó Ngạn cười khổ: "Ngươi đừng nói với ta , cũng không phải ta ... Bất quá ta gần  đây  xác thật cảm thấy  Mạnh Thiệu có điểm gì đó là lạ, ngươi có rảnh  thì gọi hắn đến nhắc nhở."

Cố Hiển Thành không có trả lời.

Phó Ngạn lười biếng duỗi eo: "Cùng ngươi chia sẻ một trận xong thì  tốt hơn nhiều, vừa nãy  trên đường đến đây  suýt đem ta nghẹn c.h.ế.t , ta đi , ngày mai đi tìm tiểu trù nương tâm sự đi, ta xem tiểu trù nương  này không phải bình thường, về sau  còn chưa biết sẽ  thế nào đâu!"

Sau Phó Ngạn khi rời đi, Cố Hiển Thành ở trước án thư sửng sốt một hồi lâu , bên tai vẫn luôn hồi tưởng những lời Phó Ngạn nói lúc nãy .

Nếu  là tìm không được, nàng cũng muốn vì hắn thủ tiết một đời...

Cố Hiển Thành ngồi không yên, đứng lên nhìn bản đồ, ai ngờ hắn suy nghĩ không thể tập trung,  ngày thường thích nhất bản đồ cũng xem không vào .

Hắn trong lòng khó chịu, dứt khoát xoay người lên giường, vừa nhắm mắt lại ,  trước mắt lại không khỏi hiện lên dáng vẻ của tiểu trù nương , Cố Hiển Thành nhíu mày, trăm tư không có giải.

Này tiểu trù nương cảm xúc không tốt  hắn liền đau, hiện giờ lại bắt đầu ảnh hưởng đến  nỗi lòng  hắn.

Chẳng lẽ lại là  chứng bệnh mới lạ gì  sao?

Có thể nghĩ, Cố Hiển Thành đêm nay vẫn không  cách nào ngủ được , hôm sau trời vừa sáng, Phúc Quý đến thì nhìn thấy hai mắt hắn thâm đen không khỏi hoảng sợ.