Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan

Chương 46




Phúc Quý dẫn Tống Điềm  đi  ,  Xuân Lai Lâu quả  thật rất  lớn .  Cả bốn tầng lầu tất cả đều là khách phòng, giờ này  hành lang yên tĩnh  không có lấy 1 người . Phúc Quý mang theo Tống Điềm đến cửa một gian phòng : "Tướng quân đang ở bên trong ..."

Tống Điềm : "Ta biết , ngươi  hãy  đi mời đại phu đi."

Phúc Quý   cảm tạ nàng rồi đi . Tống  Điềm tiến lên gõ cửa: "Tướng quân, ngài có đây không? Ta ... Ta có thể vào không ?"

Bên trong rất yên tĩnh, không ai nói chuyện, nhưng Tống Điềm  nghe được tiếng nước, còn có vài tiếng nặng nhọc thở dốc.

Tống Điềm lại gõ cửa : "Tướng quân ngài có chỗ nào  không thoải mái? Ta  để  Phúc Quý đi mời  đại phu , ngài nếu không..."

"Tiến vào!"

Tống Điềm lời còn chưa nói xong, liền bị Cố Hiển Thành  kêu đi vào, nàng ngẩn ra, lập tức đẩy cửa  phòng.

Đây là một phòng khách lớn , bên trong trang trí  đơn giản, chỉ là giữa phòng   có bày một  thùng tắm lớn , Cố Hiển Thành đang  ở bên trong, cau mày, sắc mặt có chút hồng...

"Tướng quân?"

Tống Điềm lại hô một tiếng, Cố Hiển Thành mở ra mắt.

"Ngươi tại sao cũng tới ?" Thanh âm hắn có chút ám ách, tựa hồ cực lực đè nén cái gì .

Tống Điềm giải thích: "Phúc Quý đi gọi đại phu cho  ngài , sau đó Phó tổng binh cùng tiểu thập thị vệ bọn họ hẳn là đi xử lý việc quan trọng  , Phúc Quý lo lắng  cho ngài, liền gọi ta lại đây ..."

Cố Hiển Thành không nói chuyện , không khí có chút xấu hổ. Tống  Điềm  liếc mắt một cái cũng không dám xem, chỉ vì Cố Hiển Thành bây giờ  cả người trần trụi... Bất quá Tống Điềm  còn  chú ý tới hắn  ở  trong thùng nước ,  trước mắt còn để một khối băng ,Tống  Điềm  kinh ngạc: "Tướng quân,  miệng vết thương của ngài chưa lành ,  ngài không thể..."

"Đừng nói." Cố Hiển Thành nhíu mày, giọng nói  vừa khàn vừa thô.

Tống Điềm không dám nói tiếp nữa , nhưng nàng cũng không biết  có thể làm gì được  , may mà Cố Hiển Thành rất nhanh liền mở miệng nói: "Đem tấm khăn đưa qua."

Tống Điềm  nghe theo , lập tức xoay người   đi lấy tấm khăn đang vắt trên  giá treo đồ  , sau đó xoay người lại.

Cố Hiển Thành giờ phút này đầu đau nhức.

Trên người hắn nơi  ở nào đó,  vừa cứng  lại  nóng bỏng tay .

Hắn  càng hối hận lúc nãy đồng ý thả người ,  đồ  tiểu nhân, lại dám đánh  chủ ý này lên hắn .

Đáng chết...

Ở trong nước lạnh ngâm  chốc lát,  cổ khô nóng rốt cuộc bị ép xuống ,  lúc  Cố Hiển Thành chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo thì không  để ý liếc mắt một cái, dưới thân nơi nào đó, liền  nháy mắt không đúng .

Tiểu trù nương quay lưng lại  với hắn , lộ ra  cần cổ thon dài , da nàng cực kỳ trắng  . Mùi hương hoa nhài   như ẩn như hiện   trước đây mà bây giờ  lại thơm ngào ngạt  , Cố Hiển Thành  càng ngửi  thì cổ nóng   cháy càng tăng  vọt , như là muốn đốt  cháy hết  lý trí của hắn.

Tống Điềm quay lưng lại ,  tuy là  nhìn  không thấy, nhưng lại  có thể nghe rõ ràng. Đại tướng quân tiếng hít thở  không đúng , nàng cũng không để ý tới ngại ngùng, muốn  xoay người nhìn.  Cố Hiển Thành  thấy nàng muốn  quay người lại , vội vàng lên tiếng :

"Không được quay đầu, không cho phép nhúc nhích!"

Thanh âm của hắn rất thô , rất trầm, còn có chút hung dữ.

Tống Điềm : "..."

Nàng không biết tình trạng của đại tướng quân bây giờ là như thế nào,  nhưng đại tướng quân nói không cho nàng động nàng cũng không dám động .

Sau lưng truyền đến âm thanh sột soạt, xen lẫn một ít tiếng nước, mới đầu  thanh âm còn có chút nhỏ nhưng về sau, càng lúc càng lớn, càng ngày càng có tiết tấu...

Tống Điềm tuy rằng trên danh nghĩa thủ tiết ba năm, nhưng lại là nửa điểm kinh nghiệm đều không có .Nàng nơi nào sẽ nghĩ đến sau lưng phong cảnh, cũng sẽ không nghĩ đến Cố Hiển Thành giờ phút này thống khổ.

"Tướng quân?" Tống Điềm  nhịn lại nhịn, còn là nhịn không được hô một tiếng, nhưng nàng đích xác không dám nhúc nhích, thái dương Cố Hiển Thành gân xanh nổi lên, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ thái dương nhỏ xuống.

Trên tay động tác lại là liên tục.

Thở dốc, hỗn loạn, hắn thường thường nhìn về bóng hình xinh đẹp trước mặt, cảm giác chính mình điên rồi .

Nhưng loại điên loạn này thật làm người vui thích .

Trong không khí bao phủ  một cổ mùi hương quái dị, làm người ta xao động, bên tai Cố Hiển Thành  đỏ thẫm.

Nàng, nàng đã gả qua cho người, có phải hay không biết ...

Cố Hiển Thành cảm giác mình chưa từng chật vật  như thế , xấu xa như thế, n.g.ự.c xúc động khiến hắn trở nên không giống hắn, hắn cực lực khắc chế, vẫn như cũ bùng nổ.

"Tướng quân?" Tống Điềm thanh âm giống như một trận gió xuân, ôn ôn nhu nhu, chốc lát liền có thể khiến lý trí hắn sụp đổ.

Cố Hiển Thành không thể nhịn nổi, kêu rên một tiếng.

Nghe thấy thanh âm này, Tống Điềm  cũng là cứng đờ.

Suy nghĩ của Tống Điềm  chuyển động rất chậm, nhưng là chậm rãi chuyển lại đây, nàng mới ngửi thấy mùi hương lạ, có phải hay không đại tướng quân... Cũng bị tiểu nhân ám toán ...

Giống như nàng sao? Nhưng tựa hồ không phải...

Sau lưng âm thanh tiết tấu vẫn còn đang tiếp tục, trong lòng Tống Điềm  dần dần trầm xuống . Nàng tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng cũng từng nghe qua trong thôn một ít phụ nhân bàn luận xôn xao, thoại bản  cũng xem qua một ít , dấu hiệu này cho thấy , đại tướng quân hẳn là bị hạ dược, còn là loại xuân dược mạnh.

Tống Điềm trong lòng đại loạn!

Nàng đứng tại chỗ, bước chân như là bị đóng đinh, nàng đi cũng không được không đi cũng không phải, đành phải đứng tại chỗ giả chết.

Nếu chỉ là  loại thuốc kia cũng còn tốt, Cố Hiển Thành hiện giờ ở trong nước , bọt nước b.ắ.n tung tóe.thanh âm rung động thật lớn, Tống Điềm trong đầu ầm ầm, cảm giác muốn nổ tung ...

"Xin, xin lỗi..."

Sau lưng lại truyền đến giọng nói khàn khàn của Cố Hiển Thành ,Tống Điềm không dám trả lời.

Sau đó, Tống Điềm nghe thấy được một cổ huyết tinh khí.

Hắn không chỉ trúng thuốc khó chịu, miệng vết thương ở bụng lại nứt ra .

Trong nháy mắt , Tống Điềm lại mềm lòng .

Đao này tổn thương, là đại tướng quân cứu mạng của nàng.

Tống Điềm không biết thuốc này lợi hại thế nào, nhưng đại khái có thể đoán được, mà hắn ẩn nhẫn như thế, ngay cả vạt áo của nàng đều không có chạm vào.

Tống Điềm dần dần thả lỏng xuống, cũng không có lo lắng chuyện kia nữa.

Chỉ là nàng có chút khẩn trương, bởi vì đánh c.h.ế.t nàng cũng không nghĩ ra, bất quá là đi một chuyến, sự tình như thế nào sẽ liền diễn biến thành như bây giờ,. Trong lòng  nàng một mực yên lặng đếm thời gian, đôi mắt cũng không biết nên nhìn nơi nào , trong chốc lát mở trong chốc lát nhắm lại , niệm  mấy lần Phúc Quý mau trở lại ! Phúc Quý mau trở lại !  cuối cùng ——

Bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân.