Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan

chương 47



Là Phúc Quý  mời đại phu quay về ! .

"Tướng quân! Đại tướng quân!" Phúc Quý kéo cổ họng ở bên ngoài kêu.

Không có ai trả lời, lại tiếp tục: "Tống đầu bếp ?"

Tống Điềm đang  do dự có nên trả lời không, thì nghe thấy Cố Hiển Thành kêu rên một tiếng, thanh âm này cùng lúc trước  không giống nhau,  Tống Điềm sửng sốt, hiểu ra chuyện gì, lập tức gắt gao nhắm lại mắt, càng  không dám động đậy .

Phúc Quý ở bên ngoài gấp đến độ không chịu nổi, tiến lên gõ cửa. Cố Hiển Thành rốt cuộc mở miệng, thanh âm có chút ám ách: "Chờ! Bản tướng chưa chết!"

Bên ngoài thanh âm đột nhiên im bặt, Tống Điềm cũng ung dung mở mắt.

Nàng quá lúng túng .

Không biết làm như thế nào cho phải.

May mà Cố Hiển Thành lúc này đã bắt đầu hành động, hắn  đi ra khỏi thùng tắm, mặc y phục . Một lát sau yên tĩnh lại ,  Cố Hiển Thành  nhẹ giọng nói: "Ta đi ra ngoài trước . Sau đó, sẽ không có người tới  quấy nhiễu nữa, xe ngựa  ở cửa sau tửu lâu chờ ngươi."

" Được."
Tống Điềm cơ hồ là nháy mắt đáp ứng luôn, may mà hắn cho nàng một ít không gian, không thì, Tống Điềm hiện tại thật không biết như thế nào đối mặt hắn nữa.

Cố Hiển Thành sau khi rời đi, Tống Điềm cuối cùng  cũng cử động thân mình . Cẳng chân căng cứng khó có thẻ đi đường được nữa . Bất quá nàng cũng không để ý tới , chỉ là lập tức đi đến bên cửa sổ thông khí, về phần sau lưng bừa bộn, nàng liếc mắt một cái đều không dám nhìn .

Bên ngoài Phúc Quý tựa hồ lo lắng nói vài câu  gì đó , Cố Hiển Thành thấp giọng giao phó chút, sau đó  tiếng bước chân liền đi xa  . Tống Điềm chờ trên mặt nóng rực lui xuống sau mới cúi đầu từ cửa sổ  nhìn ra  —— Xuân Lai Lâu đã bị người Thành Dương Quân toàn bộ  bao vây  ,  thành ra nơi này rất an toàn.

Lại qua một khắc đồng hồ, Tống Điềm bảo đảm chính mình không có khác thường, lúc này mới chậm rãi ra khỏi phòng đi xuống lầu.

Bọn họ  đi tới nơi này là lúc giờ trưa, lúc này trời đã tối rồi.

Quả nhiên, lúc ra  thấy xe ngựa đã chờ ở cửa sau của Xuân Lai Lâu , Phúc Quý  cùng nàng  chào hỏi: "Tống đầu bếp  chúng ta định  về khách điếm  , ngươi không sao chứ ? Tướng quân nói lúc nãy  ngươi khó chịu trở về phòng nghỉ ngơi  , hiện tại quân y đến , ngươi có muốn nhìn một chút hay không?"

Tống Điềm  ấp úng : "Không có việc gì, ta không cần."
 Nàng cũng  không dám liếc mắt  nhìn người khác  một cái liền vội vã  lên xe ngựa, may mà Phúc Quý cũng không tiếp tục hỏi, xe ngựa chậm rãi hướng  khách điếm  chạy đi , Tống Điềm lúc này mới  nhẹ nhõm.

Trở về thì đã là đêm khuya, Tiểu Điệp ở trong phòng lo lắng chờ đợi, "Điềm Điềm tỷ! Ngươi  đã trở về !"
Tống Điềm  cực kỳ mệt mỏi, hướng nàng miễn cưỡng nở nụ cười cười, Phúc Quý lúc này cũng  lại đây , đứng ở ngoài phòng nói : "Tống đầu bếp , tướng quân nói ngài hôm nay cực khổ ,  ngày mai không cần hầu việc,  hãy  nghỉ ngơi di , hôm sau chúng ta sẽ lên đường rút quân về doanh."

"Vất vả  cho ngươi rồi  , cũng phiền toái ngươi thay ta cám ơn đại tướng quân."

Phúc Quý cười  cười rời đi .

Tiểu Điệp khẩn cấp hỏi: "Điềm Điềm tỷ các ngươi như thế nào đi lâu như vậy, ta nghe nói Xuân Lai Lâu có chuyện lớn , tướng quân  phát giận ! Đến cùng là  làm sao ?"

Tống Điềm  nhìn  Tiểu Bảo đã nằm ngủ , một bên  vuốt má nhi tử vừa nói: "Cụ thể ta  cũng không biết nói với ngươi thế nào cả , đại khái chính là có người đối  với tướng quân bất lợi."

Tiểu Điệp che miệng lại: "Kia ngươi nhanh nghỉ ngơi đi, ta không hỏi ! Ngươi yên tâm, ta  cũng  sẽ không nói với ai  !"

Tống Điềm gật đầu: "Tốt , muội   cũng ngủ sớm chút đi ."

Tống Điềm  ôm nhi tử ngủ , đêm qua nàng mơ mơ màng màng , bởi vì tác dụng của  hương liệu , nàng nằm mơ nhiều chuyện , ngủ không được yên ổn . Cũng may mà tinh thần cùng thể lực cũng khôi phục được một chút , ngày thứ hai vừa rạng sáng,  khi nàng tỉnh lại, Tiểu Bảo đã tự mình ngồi trên giường chơi .

"Tiểu Bảo..." Tống Điềm  đi qua ôm nhi tử, đối với chuyện hôm qua ,  lòng nàng  còn sợ hãi, duy nhất lo lắng chính là  nếu nàng  xảy ra chuyện thì Tiểu Bảo làm sao bây giờ, còn tốt ... may mà hết thảy đều còn tốt ... Trừ ...

Tống Điềm  không khỏi lại nhớ đến chuyện xấu hổ ngày  hôm qua , nhưng mà vẻn vẹn  một cái chớp mắt, Tiểu Điệp liền trở về .

"Điềm Điềm tỷ, ngươi đã tỉnh ? Ngươi biết không, bên ngoài xảy ra chuyện lớn ."