Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Từ Tiêu Cục Đi Tới Giang Hồ Đỉnh Phong
‘’Liên lạc với bên ngoài? Ý chú là gì?’’ Long nghe được lời này liền ngớ người ra, cậu đánh hơi được mùi bất ổn từ lời này.
Giống như cậu dự liệu lời tiếp theo của Chú Khương liền đem tất cả lông tóc trên người Long dựng đứng cả lên:
‘’Nơi này đã bị cô lập tới bên ngoài, bên kẻ địch có 1 tên trận pháp tông sư. Ngay cả ta cùng đại ca đều không phát hiện ra được, phải đến khi tới gần thị trấn ta mới có thể phát hiện cơ mà đã trễ. Trận pháp đã được khởi động rồi.’’
‘’Cái trận pháp đó là gì??’’
Còn không đợi Khương sư thúc trả lời, thì phía sau bọn hắn đã có giọng nói đáp lại:
‘’Bách Quỷ m Trận, bọn chó đó muốn luyện quỷ.’’ Anh Ba từ phòng bếp đi ra sắc mặt lúc này cực kỳ khó coi, theo sau là chị tư cùng chị năm khuôn mặt 2 người bọn họ lại có chút trắng bệch giống như bị sốt rét.
‘’2 chị có sao không?’’ Long có chút lo lắng hỏi hang, sau khi thấy 2 chị mình ra hiệu không có vấn đề gì thì cậu mới quay qua hỏi cha mình.
‘’Cha trận pháp này có thể giải sao?’’
Anh Ba sờ cằm suy nghĩ 1 cái nói: ‘’Phá thì có thể phá được, cơ mà phải tìm được mắt trận. Chỉ là kẻ làm ra trận này là cao thủ, ta không đối phó được.’’
Anh Khương kế bên nghe vậy liền giật mình quay đầu nói: ‘’Anh Ba từ khi nào anh hiểu được trận pháp rồi???’’
‘’Hừ! Đầu óc toàn cơ bắp như mày thì làm sao hiểu được.’’ Anh Ba mỉ mai vài câu rồi nhìn lên trời, đôi mắt nhè nhẹ toát lên vài tia sát khí nhưng liền dập tắt ngay sau đó.
‘’Bích, San 2 đứa mau mang em đi tránh nạn. Thằng Khương dẫn mấy cháu đi trốn đi.’’
‘’Cái gì! Cha…’’ Chị Tư, chị Năm nghe vậy giật mình định phản đối thì liền bị cặp mắt hung dữ của cha 2 cô định trụ lại.
Chỉ là Anh Ba có thể dọa được 2 người bọn họ, nhưng Long thì lại không. Cậu dùng hết dũng khí đối chọi với cha mình, miệng giống như dùng hết sức gằn lấy từng chữ:
‘’Con không đi!!!’’
‘’Tại sao?’’
‘’Nhìn thấy cảnh này mà còn quay đầu bỏ đi vậy không đáng mặt nam nhân.’’
‘’Sẽ c·hết đấy!’’
Long nghe thế liền tức cười bảo: ‘’Một khi đã bước vào con đường này liền có chỗ nào sống được sao?’’
Lời này liền làm anh Ba cùng chú Khương ngẫn người, cả 2 nhìn nhau sau đó cười lớn, cặp mắt anh Ba còn là phát sáng nhìn lấy Long:
‘’Giỏi!Giỏi cho mày nói được câu đó, được đã muốn đi c·hết thì liền đi.’’ Nói rồi anh liền quay đầu bỏ đi, chú Khương thì lắc đầu vài cái nhìn qua Long nói:
‘’Cha tụi bây tính nết dị đó giờ rồi, cũng đừng có để bụng. Đi thôi..’’
Chị Tư và Năm ngay khi cha mình rời đi cảm thấy áp lực xung quanh biến mất, 2 người đồng thời thở ra 1 hơi, miệng không ngừng lèm bèm:
‘’Cha chơi xấu quá! Dám thả ra sát khí hù dọa bọn mình. Phải đem chuyện này về nói với mẹ mới được.’’ Rồi cả 2 người cực kỳ hiếu kỳ chạy tới phía Long, giống như muốn nhìn nhận lại đứa em trai này 1 lần nữa.
Long có chút ngứa ngáy không chịu được ánh nhìn nhiệt tình kia liền đổi chủ đề:
‘’Ban nãy gọi hồn có thành công không?’’
2 người kia ban đầu còn bình thường nhưng nghe được lời này sắc mặt liền trở nên khó coi. Trong lòng Long cũng hồi hộp 1 chút, giống như có chuyện không ổn rồi.
‘’Gọi hồn thành công, nhưng từ đầu tới cuối cũng chỉ có ông ba giao tiếp với linh hồn kia mà thôi. Chị cùng con San chỉ ở ngoài không nghe được tí gì.’’ Chị Tư nói tới đây liền dừng lại vài nhịp giống như nhớ lại cái gì:
‘’Chỉ là ông ba khi đó rất đáng sợ, giống như..giống như…’’ Lời chị Tư còn chưa nói hết đã được chị Năm tiếp lời: ‘’Giống như 1 đầu ác ma được triệu hồi, không khí lúc đó rất đáng sợ, chị giống như còn nghe được tiếng thét của cõi âm.’’
‘’VL! Không phải chứ, ông ba từ khi nào trở nên đáng sợ đến vậy.’’ Nghe được mô tả của 2 chị Long kém chút liền hét lên cha bọn hắn đã bị đoạt xác, cơ mà 2 chị liền ngay lập tức phủ định ý này.
‘’Trấn hồn thạch không có động tĩnh gì, vậy chỉ có thể nói cha của chúng ta đang giả heo ăn thịt hổ.’’ Cơ mà nói tới đây khuôn mặt 3 người bọn hắn liền trở nên khó coi.
Đặc biệt là Long, mặt cậu điền cuồng vặn vẹo nói:
‘’Có nghĩa là ông ba đã trơ mắt đứng nhìn người trong tiêu cục bị g·iết c·hết?’’
Nói tới đây hô hấp của cậu liền trở nên dồn dập, đã có chút muốn nhập ma. Nhưng cuối cùng là được 2 chị ổn định lại cảm xúc:
‘’Nói gì thế! Cha muốn che dấu ắc hẳn là có lý do, em còn chưa trải đời nên chưa hiểu. Nhân tại giang hồ, thân bất do kỹ. Huống hồ nghề của nhà chúng ta cũng không phải là an toàn gì, đều có nguy cơ bỏ mạng, cho nên cũng không thể nào đổ lỗi cho ba được.’’ Nói tới đây chị Tư cũng giống như dùng hết sức lực chải chuốt tâm tình của Long cũng như của mình.
Trên hành trình này, bọn hắn giống như mới nhìn thấy được khuôn mặt thật của cha bọn họ. Từ nhân cách đến võ lực đều không phải là hạng người bình thường, mà Tư cùng Năm càng là lăn lộn trong giang hồ rất lâu, đôi mắt cũng cay độc hơn Long rất nhiều.
Thực lực của cha bọn họ trong lúc vô tình phát ra giống như cũng không thua kém gì Đầu Lĩnh của bọn hắn. Nghĩ đến đây 2 người cũng cảm thấy có chút hoang đường, đầu lĩnh của bọn họ là ai. Là trụ cột của Thập Nhị Tinh những kẻ mạnh nhất chỉ sau Đại Đầu Lĩnh, cũng là những kẻ mạnh nhất của nước Đại Việt này.
Nếu cha bọn hắn có thể ngang cơ với những người kia, vậy không phải là…
Nghĩ đến đây cả 2 liền rùng mình 1 cái, đem những suy nghĩ nay tan thành mây khói. Nơi này nước quá sâu, nếu nghĩ thêm nữa có khi không thoát ra được.
Trong khi 3 đứa con đang chìm vào những suy nghĩ riêng của bản thân, thì anh Ba và chú Khương đã đi tới trước cổng phủ.
Anh Khương cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi:
‘’Anh Ba! Nói thật cho em đi, chừng nào anh mới định nói cho em về chuyện đã diễn ra khi đó vậy!’’
Nghe được lời này anh Ba liền trầm mặt rất lâu, mà anh Khương thì nghiêm túc cầm kiếm nhìn chằm chằm hắn giống như nếu lời tiếp theo không hợp ý liền sẽ rút kiếm ra chém.
Đến khi không khí càng trở nên vi diệu, anh Ba liền chỉ có thể thở dài 1 hơi:
‘’Đột phá tông sư rồi nói, hiện giờ mày còn yếu quá chưa có tư cách biết được chuyện kia.’’
‘’Được! Một lời đã định.’’ Anh Khương cũng không già mồm, nhận được câu trả lời mình mong muốn anh liền phi người rời đi chỉ để lại anh Ba cô đơn đứng trước cổng nhìn chằm chằm lên trời.
‘’Người anh em! Đừng trách anh, anh cũng không muốn mày cuốn vào chuyện đó đâu.’’
Thì thầm vài câu anh liền chậm chạp đi vào cánh rừng biến mất tại đó.
Đến khi nhóm của Long đi tới trước cổng chỉ còn thấy được anh Bảy đang khó chịu dậm chân đợi 3 người bọn hắn.
‘’CMN! Tụi bây làm cái cc gì mà lâu thế! Mình tạo đi k·hâm l·iệm cũng có lâu như bọn bây đâu!’’
Nói rồi anh kéo tới 3 đầu ngựa đưa cho bọn họ:
‘’Chuẩn bị hết rồi phải không! Chúng ta đi, bên kia đã có người lớn tới giải quyết trước rồi.’’
……………….
15 phút sau,
4 người bọn họ liền dừng chân trước 1 khu đổ nát trong thị trấn, khung cảnh nơi này đã hoang tàn giống như bị bỏ rơi cả trăm năm. Vết máu có ở khắp nơi, từ trên tường tới mặt đất. Cơ mà dù khắp nơi bị nhuộm đỏ, nhưng mà nơi đây lại không hề có 1 cái xác, thậm chí là những bộ xương.
Điều này càng làm cho tâm tình đám người trở nên nặng nề khi hội ngộ với Tô Khất Nhi, người sau khuôn mặt cũng không khác bọn họ là mấy.
Hắn thậm chí còn nhìn thấy 1 số ghi chép còn sót lại của đồng đội tại cứ điểm này trước khi s·át h·ại. Cho nên tâm trạng của hắn bây giờ không thể nói buồn phiền như mấy người kia mà là tức giận, cực kỳ tức giận..
‘’Theo như ghi chép trong tờ giấy, thì đám người này đã tồn ở trong thị trấn từ rất lâu. Thậm chí là trong quan phủ cũng như q·uân đ·ội nơi này đều có người của bọn hắn. Mà phân đà nơi này cũng đã bị đám người kia len lỏi vào. Thậm chí người lãnh đạo cũng là người của bên kia..’’ Tô Khất Nhi gằn từng chữ khi nói tới đây, cảm xúc của anh bây giờ không khác gì anh Ba. Muốn tìm tên đầu xỏ đem hắn đánh cho tan xương nát thịt, phát tiết cơn tức giận này.
‘’Khoang đã nếu như phân đà cái bang nơi đây đã bị xâm lấn từ lâu, vậy thì tờ giấy này là của ai??’’ Anh Bảy giống như không để tâm tới cảm xúc của Tô Khất Nhi, thay vào đó là nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay anh.
Cảm giác được những ánh nhìn xung quanh mình, anh chậm rãi giải thích từng câu một:
‘’Ta không phải không tin nội dung trong tờ giấy này, dù sao mọi thứ xung quanh đã chứng minh tất cả. Ý của ta ở đây chính là làm sao tờ giấy này có thể được đặt gọn gàng trong một cái ngăn bàn cơ chứ.’’
Nói tới đây anh liền dùng ánh mắt gặp phải thằng ngố với Tô Khất Nhi:
‘’Biết là cấp trên đã phản mà còn có thể tự tin để tờ giấy ở nơi này, vậy cũng chỉ có thể là thằng kia gan lớn hoặc là do kẻ địch để ở đây mà thôi.’’
Anh Bảy vừa đề cập đến đây liền ngừng lại, bởi bản thân anh bây giờ cũng có không biết phán đoán của mình đúng hay không. Chỉ có thể nói ra suy nghĩ của mình để mọi người đề phòng 1 chút.
Mà giống như thói quen nghề nghiệp, chị Tư cùng chị Năm đã bắt đầu suy nghĩ đến nhiều hướng khác nhau. Trong đó đa số lấy hướng xấu nhất phát sinh.
Long thì ngược lại, nghe như vịt nghe sấm không hiểu 4 người kia tại sao vì 1 chuyện nhỏ đến vậy lại suy nghĩ sâu xa.
Nơi này đều đã hóa thành địa ngục, thế thì còn quan tâm mẫu giấy này được sắp xếp ngẫu nhiên hay có dụng ý làm gì. Rảnh quá hóa khùng à.
Long càng nghe càng cảm thấy bản thân không phù hợp với nơi này, thế là cậu liền im lặng đi ra ngoài, tay cầm đao đi dạo 1 vòng. Theo như Tô Khất Nhi nói nơi này đều đã nhanh thành hang ổ của yêu ma.
Thực lực của đám kia có yếu có mạnh, mà lại thời gian quá ngắn nên Tô Khất Nhi cũng chưa điều tra được gì. Cơ mà theo Long thấy thứ này không cần điều tra, dù sao cả bọn đều đã bị bao vây đến ngộp thở nếu không làm gì đó để tạo nên đột phá thì sớm hay muộn bọn hắn đều sẽ bỏ mạng ở nơi đây.
Chính cha cậu cùng chú Khương đang đi tìm điểm đột phá đó, vậy thì phận làm con/ cháu như cậu cũng nên noi theo người lớn.
Cơ mà Long lại không muốn làm theo cách của 2 người kia, đi tìm điểm đột phá quá mất thời gian mà lại hiệu xuất cũng quá thấp. Không bằng bản thân tự tạo điểm đột phá, đã đám quái kia là điểm mấu chốt của vấn đề vậy chỉ cần làm bọn nó biến mất là không phải xong sao.
‘’Được rồi đi tìm từng đứa thôi!’’ Nói rồi Long dùng khinh công bắt đầu chạy nhảy qua những công trình đổ nát còn sót lại của thị trấn.
Chẳng mất bao lâu mà cậu liền phát hiện tên đầu tiên, 1 đám hầu yêu với khuôn mặt bị biến dạng với phần trán mọc ra 2 cái sừng dê, nó có 6 mắt, phần miệng nằm dọc, sau lưng mọc lấy 4 cái chân nhện đang bao vây lấy 1 con chó cỏ nhỏ màu đen. Trong miệng con chó ngậm lấy gì đó, mà đám yêu hầu giống như là vì thứ này mà tới, 1 con định đem con chó bóp c·hết.
Thì sau lưng bọn nó liền truyền tới cảm giác nguy hiểm, cả đám theo bản năng liền phản ứng nhanh chóng. Cơ mà cho dù vậy, nhiêu đó vẫn là còn quá chậm.
Long đáp xuống nhẹ nhàng kế bên con chó cỏ, đôi mắt nhìn chăm chú vào nó như để xác nhận lại thứ trước mắt này có phải 1 con chó bình thường không.
Mà đám yêu hầu kia thì liền cảm giác 1 trận hoa mắt, mọi thứ giống như bị lệch đi so với qủy đạo ban đầu.
Cho đến khi chìm vào trong bóng tối vĩnh hằng, bọn nó vẫn còn không biết được bản thân đ·ã c·hết đi.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyen.info , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.