Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 10: Thế nào là cư dân không có hộ khẩu?



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 10: Thế nào là cư dân không có hộ khẩu? Trong không gian rộng lớn tĩnh mịch của giảng đường, chỉ còn lại tiếng giảng trầm ấm của vị giáo sư đáng kính. Thông qua lời giảng giải của giáo sư Orion, Vũ như lạc vào thời kỳ huy hoàng của hành tinh GALA. Hành tinh này từng là nơi có một nền văn hóa rực rỡ, sự giao thoa về văn hóa được khắc họa một cách chân thực nhất có thể. Vũ có thể tưởng tượng ra lúc đó nền văn minh này huy hoàng cỡ nào. Chỉ tiếc… Lời giảng của giáo sư du dương về một GALA rộng lớn, với những chủng tộc sống chung hòa bình, cùng chung tay xây dựng một thế giới tốt đẹp. Nhưng hiện thực lại khiến cho GALA lâm vào hoàn cảnh dẫn đến nền văn minh bị hủy diệt - đó chính là Cách mạng Văn hóa. Vũ đối với cụm từ này không mấy xa lạ, trên Trái Đất không thiếu những cuộc tiến bộ về văn hóa. Có thay đổi thì sẽ có xung đột, có xung đột thì sẽ có c·hiến t·ranh và đổ máu, đó là chuyện thường tình. Thế nhưng, Vũ ngước mắt nhìn lướt qua toàn bộ giảng đường, ánh mắt của sinh viên dường như không để tâm đến. Quả thật, cho dù tiến hóa phát triển đến đâu thì cái chủng tộc gọi là “sinh viên” cũng đều không mấy hứng thú với những thứ khô khan. Dan, Vela và Alaric, mặc dù chăm chú nhìn lên bục giảng, nhưng đôi mắt của họ thể hiện sự uể oải. Những âm thanh quen thuộc của một bài giảng dài và khô khan về lịch sử văn hóa không đủ để kích thích sự hứng thú của họ. Dan ngồi tựa đầu vào bàn tay, đôi mắt lơ đãng hướng về một điểm nào đó xa xăm. Vela lén lút liếc qua cuốn sách nhỏ dưới bàn, thỉnh thoảng lật vài trang mà không ai để ý. Alaric cũng không khác mấy; thỉnh thoảng cậu ta ngáp khẽ và gật gù như thể đang vật lộn với cơn buồn ngủ. Vũ khẽ cười lắc đầu. Cậu ngồi ở góc giảng đường hết sức chăm chú vào bài giảng của giáo sư. Bởi vì cậu biết rằng những kiến thức này cậu phải nắm bắt, cho dù tình thế không bắt buộc đi chăng nữa thì đối với một sinh viên văn hóa, việc hiểu biết về một nền văn hóa mới là điều cần thiết.
Giọng nói truyền cảm của giáo sư khiến Vũ nhé về những khoảng thời gian còn ngồi trên giảng đường ở Trái Đất, khi đó sinh viên tràn ngập dãy giảng đường. Mặc dù có vài người đến cũng chỉ để điểm danh cho qua môn, nhưng thực sự lúc đó tất cả mọi người đều tràn đầy sức sống và hướng tới tương lai. Nhưng ở đây, tại hành tỉnh GALA, với sự tiến bộ vượt bậc về khoa học kỹ thuật, Vũ không thấy sự nhiệt huyết của sinh viên đâu nữa. Dường như có một không khí ủ đột luôn bao bọc lấy ngô: trường này. Khi giáo sư giảng đến sự va chạm giữa những nền văn hóa, Vũ cảm thấy có một chút quen thuộc. Cậu nhớ thầy giáo của mình - người thầy trong tiết giảng dạy cuối cùng, một người già nhưng. đầy đam mê với lịch sử và văn hóa, đã truyền cảm hứng cho cậu bằng những câu chuyện về các nền văn minh cổ đại. Thầy thường dẫn dắt lớp học qua những chuyên hành trình tỉnh thần, từ Ai Cập cổ đại, Hy Lạp và La Mã, đến các nền văn hóa Á Đông sâu thẳm. Vũ đặc biệt thích thú khi được nghe về các thời kỳ khai sáng và những phát mình mang tính đột phá, giúp thế giới loài người tiên xa hơn. “Vậy văn hóa gì?” “Vậy văn hóa đối với Vũ là gì?” Sự trùng hợp đến khó tin khi cả giáo sư Orion và người thầy của cậu đã hỏi cậu. Dù suy nghĩ bao nhiêu lần, có bao nhiêu đáp án đi chăng nữa, thì câu hỏi này luôn khiến Vũ ngập ngừng. Văn hóa… rốt cuộc là thứ gì? Sự tương đồng trong câu hỏi khiến Vũ có chút mơ hồ, nhưng lý trí cậu đã phán đoán ra rằng đây là tương lai, nơi đã trôi đi bao nhiêu thiên niên kỷ, nơi mà Trái Đất không còn là nơi quen thuộc hoặc cũng có thể nó đã biến mất trong dòng thời gian tàn nhẫn kia. “Vũ… Vũ? Cậu ổn chứ?” Giọng của giáo sư có vẻ hơi lo lắng. Vũ hồi thần lại, khẽ gật đầu tỏ vẻ mình không sao. Nhưng trong lòng cậu lại có chút ấm áp vì sự quan tâm đó. Giáo sư thấy cậu đã ổn, bèn thuậi lại câu hỏi: “Vậy văn hóa đối với Vũ là gì?⁄ Vũ nhớ về người thầy đã từng nói với mình, đột nhiên lại thốt ra: “Có người từng nói với em rằng: Văn hóa có thể là sự sáng tạo của con người, có thể là lịch sử, cũng có thể là tương lai, hoặc cũng có thể chẳng là gì cả; nó phụ thuộc vào góc nhìn của từng người…” Giáo sư Orion và toàn bộ ba học sinh đều im lặng trong giây lát. Về phần giáo sư Orion, ông cũng không hy vọng bản thân Vũ có thể trả lời được câu hỏi của ông. Còn Dan, Vela và Alaric kinh ngạc hơn, họ không ngờ Vũ lại có thể nghiêm túc lắng nghe những câu nói khô khan của giáo sư. “Một câu nói thật uyên bác, người đó là ai thế Vũ?” “Người đó là thầy giáo em,” Vũ nói với giọng tự hào. “Vậy ra, thế giới của cậu, môn văn hóa đã được truyền tải trong học viện sao?” “Thế giới của em...” Vũ lâm vào hồi ức, hình ảnh ngành Văn hóa học trên Trái Đất hiện lên đầy sắc màu và sự đa dạng. Cậu nhớ lại những năm tháng học tập tại trường, nơi mà Văn hóa học được coi là một lĩnh vực nghiên cứu thú vị nhưng vẫn bị xem nhẹ bởi nhiều người. Tại các giảng đường, các sinh viên thường ngồi lại với nhau thảo luận về những nền văn hóa khác nhau, từ những bộ tộc cổ xưa cho đến những nền văn minF hiện đại... Vũ hình dung đến những buổi học căng thẳng, nơi mà các giáo sư, những người có tâm huyết, đã cố gắng truyền đạt niềm đam mê về việc nghiên cứu văn hóa cho sinh viên. Nhưng thực tế lại cho thấy, số lượng sinh viên chọn học Văn hóa học không phải là quá đông đảo. Ngành này thường được coi là "mềm" và ít mang lại lợi ích kinh tế ngay lập tức, khiến cho nhiều học sinh trung học và phụ huynh lưỡng lự khi quyết định chọn ngành. Có nhiều người quan niệm rằng, Văn hóa học chỉ dành cho những ai yêu thích lịch sử hay nghệ thuật, nhưng Vũ hiểu rằng đây là một lĩnh vực rộng lớn, bao gồm cả nghiên cứu về ngôn ngữ, tôn giáo, nghệ thuật, và cách mà các nền văn hóa tương tác với nhau. Cậu nhớ lại những lần tham gia các buổi hội thảo, nơi mà các chuyên gia trình bày về sự phát triển văn hóa, sự giao thoa giữa các nền văn minh, và những tác động của toàn cầu hóa đến bản sắc văn hóa địa phương. Những buổi hội thảo này không chỉ thu hút các sinh viên mà còn cả những người yêu thích văn hóa từ cộng đồng, tạo ra một không gian trao đổi ý tưởng phong phú. Ngập ngừng một lúc, cậu đã nói ra hết thảy những gì mình suy nghĩ và hồi tưởng. Điều này khiến cho giáo sư Orion và ba bạn học của Vũ càng kinh ngạc hơn. Trong hình dung của họ, nơi ở của Vũ là một nơi lạc hậu, khi chính bản thân cậu ấy còn không biết vì lý do gì mà bản thân vượt thời gian đến đây. Hơn nữa, nghiên cứu của Alaric cũng cho thấy cậu chưa được đăng ký bởi một hệ thống nào trên liên minh, hon nữa những gì cậu mặc cũng đã đào thải cách đây hơn ngàn năm. Nhưng qua hôm nay, có lẽ nên thay đổi cách suy nghĩ của bản thân về hành tinh mẹ của Vũ. Một nơi mà Văn hóa học có thể được phổ biến, hẳn phải là một nơi có nền văn hóa rực rỡ vô cùng. Càng ngày, Orion càng tò mò, rốt cuộc thì Vũ đến từ một nơi như thế nào? “Tiết học hôm nay nên kết thúc ở đây thôi. Các em về sớm thì nên làm bài tập, tuần sau giao bài tập cho tôi. Để bài tôi sẽ nhắn qua thông tin liên lạc cá nhân của các em...” Giáo sư nhìn qua Vũ, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Vũ, cậu ở lại một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu!” Vũ khẽ gật đầu. Đến khi ba sinh viên còn lại trong giảng đường đi hết, giáo sư Orion mới gập lại cuốn giáo trình rồi ngồi xuống chiếc ghế phía sau bục. “Như cậu thấy đó, thông tin của cậu không hề được đăng ký trong bất kỳ hệ thống dân cư nào của liên minh. Điều này sẽ khiến cậu bị bắt ngay khi rời khỏi học viện và đưa vào nhà tù với tội danh nghiêm trọng nhất là cư dân không có hộ khẩu…” Giáo sư dừng lại, có vẻ lo lắng: “Những người như vậy sẽ không có bất kỳ tinh cầu nào muốn chứa chấp.”
“Cho nên, em có thể làm gì để trở thành một cư dân có hộ khẩu, thưa giáo sư?” “Trở thành sinh viên của học viện; đó là cách duy nhất hiện tại có thể giúp cậu!”

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.