Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ
Chương 9: Tiết học đầu tiên ở thế giới tương lai.
Trong văn phòng hiệu trưởng, bà Elara Novane chống cây gậy to lớn, quay lưng vào trong phòng. Ánh tà dương chiếu qua chiếc cửa kính cũ kỹ, màu cam vàng xuyên thẳng vào phòng. Chiếc bóng còng lưng của bà in hằn trên mặt sàn, kéo dài vô tận. Chiếc bàn lớn bằng kim loại ngăn cách giữa hai chiếc sô pha đã xỉn màu và hoen ố.
Ngồi bên phải là Vũ, cậu cúi đầu nhìn cốc nước kỳ lạ được đặt trên chiếc bàn không xa, đôi mắt tràn đầy lạc lõng và lo âu. Đối diện với cậu là giáo sư Orion và bộ ba sinh viên kỳ quái của học viện.
Một lúc sau, giáo sư Orion hắng giọng.
“Giờ bình tĩnh hơn chút nào chưa? Nói đi, tên cậu là gì?” “Tôi tên là Đặng Trung Văũ,” Vũ đáp.
“Đặng Trung Vũ? Thật là một cái tên dài,” Orion thẩm nghĩ.
“Cậu đến từ đâu?”
“Trái Đất, năm 2024.”
“Trái Đất? Đó là hành tỉnh nào?” Orion khó hiểu. Hắn tuy không tốt nghiệp ở trường danh giá nào, nhưng cũng. được hưởng nền giáo dục cơ bản, có kha khá kiến thức về các hành tỉnh, nhưng chưa bao giò nghe đến nơi nào gọi là "Trái Đất."
“Về mặt khoa học, Trái Đất là hành tỉnh thứ ba tính từ Mặt Trời trong H¿ Mặt Trời và là hành tỉnh có sự sống. Hệ Mặt Trời bao gồm Mặt Trời, tám hành tỉnh chính, các hành tỉnh lùn và nhiều tiểu hành tinh...” Vũ nhận thấy giáo sư Orion khó hiểu, liền đưa ra những kiên thức mình được học. Tuy nhiên, cậu không phải là nhà khoa học, nên không chắc mình đã diễn giải chuẩn xác.
Càng nghe Vũ nói, giáo sư và ba sinh viên là Dan, Vela và Alaric càng khó hiểu hơn. Liên minh từ lâu đã thống nhất rằng mọi hành tỉnh đều thuộc về nó, vậy "Hệ Mặi Trời" mà Vũ nhắc đến là đâu? Lại còn Mặt Trời và tám hành tỉnh, nhưng ch có Trái Đất là có sự sống:
“Vậy tại sao cậu lại đến được đây?” Hiệu trưởng, người từ đầu vẫn im lặng, bỗng nhiên lên tiếng.
“Tôi… tôi cũng không biết,” Vũ ngập ngừng rồi nói tiếp: “Tôi bị tai nạn. Khi đó, tôi cảm thấy mình sắp chết, nhưng rồi tôi lại tỉnh dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Điều kỳ lạ là tôi không biết tại sao mình xuất hiện ở đó. Tôi cứ đi mãi, cho đến khi đến được nơi này!” Vũ chìm vào ký ức, nhưng càng nhớ về chuyện cũ, cậu càng lo lắng cho người mẹ đang chờ mình ở nhà.
“Vậy... đây là nơi nào?” Vũ ngập ngừng hỏi, không thể kìm nén sự tò mò.
Hiệu trưởng chống chiếc gậy, chậm rãi đi đến ngồi ở vị trí trung tâm. Bà nhìn lên bản đồ lớn trên tường đối diện, rồi nói:
“Hiện tại là năm 3912…”
Những lời của hiệu trưởng vẽ nên một thế giới hoàn toàn mới trước mắt Vũ. Cậu đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ trầm trồ, ngạc nhiên đến lặng người.
“Vị trí hiện tại của cậu là tỉnh cầu GALA, một hành tỉnh bị bỏ rơi. Sở dĩ gọi là hành tỉnh bị bỏ rơi là vì...”
Ba ngày đã trôi qua kể từ cuộc trò chuyện đó. Trong ba ngày này, Vũ đã dành thời gian quan sát học viện và những khu vực xung quanh. Mọi thứ hoang vu đến mức làm nổi bật danh xưng "hành tinh bị bỏ rơi." Dù đã trải qua ba ngày, Vũ vẫn không thể tin rằng chuyện kỳ diệu này đã xảy ra với mình, thậm chí cậu còn không hiểu được nguyên nhân và cách thức dẫn đến sự kiện này.
“Vũ, cậu vẫn ổn chứ?” Alaric bước đến bên cạnh Vũ, giọng thân mật. Sau vài ngày, Alaric đã nhận thấy Vũ là một người vô hại. Thậm chí, Alaric còn thấy thương. hại Vũ, bởi cậu ấy phải một mình ở nơi xa lạ, không có người thân.
“Alaric? Tôi vẫn ổn, chỉ là…” Vũ nhìn vào quyển sách dày cộp trên tay Alaric, có phần tò mò.
Alaric cúi đầu nhìn quyển sách trong tay rồi bừng tỉnh. Cậu và Vũ cùng đi song song trên hành lang, vừa đi vừa cười nói:
“Hôm nay có tiết giảng của giáo sư Orion về chủ đề văn hóa. Cậu biết đấy, hành tinh GALA chúng ta đang ở hiện tại là một hành tinh bị bỏ rơi do chiến tranh văn hóa. Học viện Di Sản Galactic là nơi duy nhất trên hành tinh còn giảng dạy môn này. Tuy rằng tư liệu còn thiếu và khô khan, nhưng để hiểu về cội nguồn của mình, tôi vẫn muốn đến ngồi nghe. Nhưng thực sự thì…”
Alaric vừa đi vừa nói, dáng vẻ ham học hỏi của. cậu ấy khiến Vũ cảm thấy phần nào giống bản thân mình khi còn trên Trái Đất. Vũ chăm chú lắng nghe.
“Nhưng cậu biết đấy, cổ văn không dễ học, nó thực sự là một môn khiến người ta đau đầu!”
Chẳng mấy chốc, Vũ và Alaric đã đến trước cổng giảng đường. Dù học viện đã xuống cấp và tổi tàn, nhưng những kiến trúc cổ xưa vẫn vững chãi theo thời gian. Dù chiến tranh xảy ra liên miên, sự hùng vĩ của nó vẫn không bị xóa nhòa. Những dấu tích của thời gian tích tụ lại càng làm nó trở nên uy nghiêm hơn.
Alaric thản nhiên bước vào cổng vòm của giảng đường. Cậu đi vài bước, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân của Vũ, nên quay lại. Vũ vẫn đứng trước cổng, trầm ngâm.
“Cậu không vào sao?”
“Tôi có thể vào được sao? Tôi đâu phải sinh viên của học viện này?” Lời của Vũ khiến Alaric khựng lại.
“Có thể chứ. Kiến thức không phải là thứ nên giấu đi, nó nên được truyền đạt cho tất cả mọi người!” Chưa kịp để Alaric trả lời, phía sau Vũ vang lên một giọng nói trầm ấm và khảng khái. Đó là giọng của giáo sư Orion. Vũ quay lại, khẽ gật đầu chào. Vị giáo sư cũng khẽ gật đầu, sau đó dẫn cả nhóm vào bên trong.
Nhìn bóng lưng của giáo sư Orion, Vũ bỗng nhớ đến giảng viên cuối cùng của mình trên Trái Đất. Thầy cũng nhẹ nhàng và uyên bác như vậy.
Khi bước vào giảng đường, sự rộng lớn của nó khiến Vũ choáng ngợp. Trần nhà cao vút với các mái vòm bằng đá xám bạc, dù đã bị thời gian làm sờn mòn. Những vết nứt và lỗ thủng hiện rõ trên tường – có lẽ là dấu vết còn sót lại từ những cuộc cách mạng văn hóa nào đó.
Tuy vậy, giảng đường vẫn giữ được một vài chi tiết tinh xảo mang phong cách kiến trúc cổ, với các cột đá khắc họa họa tiết biểu tượng của nền văn minh đã mất. Dưới ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn lơ lửng trong không trung, không khí u tịch và cổ xưa bao trùm toàn bộ căn phòng.
Bàn ghế sinh viên được làm từ gỗ sẫm màu đã bị trầy xước, nhưng mỗi chiếc ghế đều có một vẻ đẹp riêng, như thể nó được chạm khắc từ những loại gỗ quý hiếm. Một số ghế đã bị hỏng, khập khiếng, nhưng thay vì được thay mới, chúng chỉ được sửa lại sơ sài, đủ để tiếp tục sử dụng.
Alaric đi đến bên cạnh Dan và Vela, những người đã ngồi sẵn từ trước, rồi mở cuốn sách ra và lặng lẽ đọc. Thấy Vũ tiến vào, Vela và Dan chỉ gật đầu chào, rồi tiếp tục ¡m lặng.
Lúc này, giáo sư Orion đã bước lên bục giảng. Trên bục có một chiếc bàn lớn, khắc họa hình dây leo – có lẽ đó là biểu tượng của học viện hoặc của chính hành tinh này, Vũ thầm nghĩ. Giáo sư điềm tĩnh bước lên, giáo trình dày cộp được đặt lên bàn. Hôm nay, ông có vẻ khác hẳn thường ngày: mái tóc đã được buộc gọn, khuôn mặt lộ rõ vẻ nghiêm nghị, râu quai nón được tỉa gọn gàng. Rõ ràng, ông rất coi trọng tiết học này.
“Trước khi bắt đầu bài giảng, chúng ta hãy chào đón vị sinh viên bàng. thính mới hôm nay!” Giáo sư cười nói, nửa đùa nửa thật. Cả giảng đường im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Sau đó, Alaric dẫn đầu vỗ tay. Cậu vốn là người giỏi giao thiệp, nên biết cách giải tỏa không khí căng thẳng. Nhờ vậy, trong lớp lác đác vang lên tiếng vỗ tay từ Dan và Vela.
“Vũ không phải dân cư của hành tinh GALA, nên tôi đã chuẩn bị một thứ đặc biệt. Đây là máy phiên dịch. Tuy không chắc nó có thể phiên dịch về văn tự cổ hay không, nhưng tôi nghĩ dựa trên mức tương đồng ngôn ngữ, hẳn là cậu có thể sử dụng.”
Vũ cúi đầu nhìn thiết bị nhỏ như chiếc chip đặt trên bàn. Thế giới mới này luôn dành cho cậu những điều kỳ diệu chỉ khiến cậu muốn học hỏi thêm nhiều hơn. Vũ lặng lẽ cầm chiếc chip lên, theo hướng dẫn của giáo sư Orion, và thành công sử dụng nó.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.