Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 18: Rốt cuộc cậu đã gặp tên ngốc giàu có nào thế?



Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Những Linh Hồn Từ Quá Khứ

Chương 18: Rốt cuộc cậu đã gặp tên ngốc giàu có nào thế? Vũ bước ra khỏi DM, khác hẳn với không khí tĩnh lặng khi ở trong Cổng Mộng Miên, nơi này khiến Vũ cảm thấy ồn ào và náo nhiệt hơn rất nhiều. Cậu hít một hơi, sau đó cúi đầu đè thấp vành mũ. Vô giác nhìn lên bầu trời; bên chân trời đã hửng sáng hơn, những ánh sao giống như lùi về bọc của mình, bắt đầu nhắm mắt ngủ. Bỗng nhiên, vai Vũ bị đập mạnh một cái. Cậu giật mình quay lại thì thấy ba gương mặt phóng đại không thể nào quen thuộc hơn. “Vũ, sao cậu ra sớm thế? Còn chuyện tiền đặt cọc thì sao?” Alaric lên tiếng, đôi mắt sắc lạnh thoáng ánh lên chút lo lắng. Vũ chỉ khẽ cười, đưa tay cầm một túi nhỏ mở ra trước mặt. Khi mở túi ra, một lượng lớn đồng xu điện tử sáng lấp lánh khiến cả nhóm phải ngỡ ngàng. “Chỉ mới có vài giờ, cậu đã kiếm được số tiền này sao? Cậu đã gặp tên ngốc nào nhiều tiền đúng không?” Vale mắt tròn xoe, không giấu nổi sự kinh ngạc. Dan, vẫn ngờ nghệch như thường, đưa tay sờ thử những đồng. xu rồi phá lên cười. Tên ngốc nhiều tiền Elysia:... “Vậy là chúng ta không cần lo về chi phí cho tuần này rồi!” Dan nói một cách ngây thơ, nhưng nét mặt của cậu thể hiện niềm vui bất tận.
Alaric vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc bén cho thấy hắn đang đánh giá Vũ bằng một cái nhìn khác hẳn. “Cậu làm sao mà giỏi thế? Khắc họa một lần mà kiếm được chừng này?” Vũ chỉ nhún vai, không muốn nói quá nhiều về nhiệm vụ vừa rồi. "Đôi khi vận may cũng quan trọng lắm. Ba người còn lại “xì” một tiếng tỏ vẻ không tin, nhưng bọn họ tôn trọng Vũ, sẽ không nói gì và hỏi gì nhiều đến bí mật cá nhân của Vũ. Thấy vậy, cậu cúi đầu, có chút cảm động. Alaric nhìn đồng hồ trên thiết bị cá nhân, cậu nhanh chóng nói: “Trời sắp sáng, chúng ta phải trở về thôi, nếu không trở về thì không kịp mất!” Vũ và hai người còn lại nhận đồng, sau đó cả bốn cùng xuyên qua dòng người chợ đêm, tiến về phía cổng. Nhưng họ không biết, khi họ mới rời khỏi, đã bị một đám người bám theo, dẫn đầu là một thanh niên bị mù một mắt, dùng cái bịt để che lại, gương mặt hung ác khiến người ta e đè. Con đường dài trải dưới bầu trời đêm xanh thẳm của hành tinh GALA, những ánh đèn từ chợ đêm lập lòe xa xa. Tưởng chừng mọi thứ đều yên bình, nhưng khi đi qua một ngã rẽ hẹp, bốn người bất ngờ bị chặn đường bởi một nhóm người. Tưởng chừng như chỉ là nhầm người, Vũ và đồng bạn lùi lại, nhưng Vũ bàng hoàng phát hiện, phía sau cũng bị nhóm người này chặn kín mít. “Chắc chúng tôi không cần phải nói nhiều hay giới thiệu đâu nhỉ? Khôn hồn thì đưa tiền đây!” Một tên trong nhóm cướp lên tiếng, tay cầm súng loáng dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Nhìn qua, nhóm cướp có vẻ đã theo dõi họ từ khi rời Cổng Mộng Miên, chắc chắn biết rằng Vũ vừa có được số tiền lớn. Vũ choáng váng, sống hơn 22 năm cuộc đời dưới nền hòa bình không một lần gặp phải cướp bóc, giờ đột nhiên bị đánh cướp, cảm giác nói sao nhỉ, có chút mới lạ! Vale nhanh chóng thủ thế, Alaric chuẩn bị sẵn sàng, trong khi Dan hốt hoảng đứng phía sau Vũ, lo sợ nhưng không biết phải làm gì. “Chúng ta không thể để mất tiền được!” Vale thì thầm, vẫn là giọng nói lí nhí không tự tin đó. “Nhưng chúng ta có đánh lại họ không?” Vũ bình tĩnh nhưng thốt ra những câu trọng điểm. “Tất nhiên… là không!” Alaric chán nản. “Tất cả lui về sau! Tôi bảo vệ mọi người!” Vale giọng run run, cố gắng tiến lên che trước mọi người. Bọn cướp thấy vậy cười phá lên, tên tơ con đi bên cạnh tên thủ Tĩnh càng không ngần ngại mà khiêu khích. “Tất cả chúng mày hèn lắm, núp sau con nhóc chưa lớn thế à!” “Đừng cản tôi, hôm nay sống mái với nhau đi!” Vale nói, nhưng thân hình cô run rấy tột cùng. Một cơn gió thoáng qua, rõ ràng không ai mở lời cản, không khí bỗng lâm vào khoảng im lặng đáng sợ. Bọn cướp thấy thế đang cười bỗng lại càng. cười to hơn. Vale mặt đỏ bừng, đôi mắt càng đỏ đáng sợ hơn, cô ấy quay đầu trừng mắt nhìn Vũ, Alaric và Dan. Rõ ràng ba người thấy ánh mắt của Vale thì co dúm lại, ôm đoàn với nhau. Từ lòng bàn tay của Vale, một hình ảnh sáng rực bắt đầu hình thành. Không khí xung quanh dường như trở nên dày đặc, mờ ảo, khi một hình ảnh khổng lồ bắt đầu hiện ra trước mặt cô. Từ mặt đất, những vảy sắc bén màu ngọc bích lấp lánh dần hiện ra, tạo thành thân hình dài vô tận của một con mãng xà khổng lồ. Chiếc đầu của nó vươn cao lên bầu trời, với đôi mắt sáng rực như hai viên hồng ngọc, long lanh đầy sát khí. Cặp nanh dài, sắc bén của nó lấp ló khi mãng xà mở miệng, gầm lên một tiếng rít đáng sợ. Toàn thân con mãng xà uốn lượn, các khối cơ bắp cuộn lên mạnh mẽ, mang theo sự dữ dội và hung hãn. Chiếc đuôi dài của nó quất mạnh xuống đất, tạo nên một tiếng động vang dội, khiến mặt đất rung chuyển dưới chân nhóm cướp. Vảy của nó ánh lên dưới ánh sáng, như một bức tường thép bất khả xâm phạm. “Tránh hết ra!” Vale ra lệnh, con mãng xà khổng lồ ngay lập tức xông thẳng về phía đám cướp. Vũ trố mắt nhìn cảnh này; cậu chỉ biết khắc họa những nhân vật và sự kiện trong văn học. Đây là lần đầu tiên Vũ thấy khắc họa được sử dụng trong chiến đấu. Chỉ là lần này cậu không giúp được gì, ở DM vốn dĩ khắc họa được là vì tổ chức đó có không gian đặc trưng dành riêng chc sóng não khắc họa, nhưng nơi đây thì không có thiết bị nào. Vốn tưởng rằng hôm nay chết chắc rồi, ai ngờ Vale đại triển thần uy. Nhưng lúc này, Alaric thở dài, Vũ và Dan khó hiểu. Rồi đúng lúc này, cảnh tượng thay đổi.
Nhóm cướp thoáng chút bất ngờ, lùi lại. Một tên trong số chúng hét lên: “Tấn công!” Từ trong đám cướp xuất hiện một kẻ khác— một người cao lớn, gương mặt lạnh lùng và đầy sát khí. Hắn ta không hề sợ hãi trước con mãng xà mà Vale tạo ra. Kẻ cướp này chỉ đơn giản đưa tay lên và tát mạnh vào khoảng không trước mặt Lập tức cú tát như vũ bão, xuyên qua thân thể con mãng xà, tiến về phí Vale. Một luồng lực khủng khiếp bất ngờ phát ra từ cú tát đó, Vale cũng không kịp phản ứng, bị tát bay ra thẳng cẳng trước sự kinh ngạc của Vũ, Alaric và Dan. “Vale!” Alaric và Vũ đồng thanh hét lên, chạy tới chỗ Vale. Cô ngã xuống, mặt tái mét, nhưng vẫn gắng gượng đứng dậy, đôi mắt tràn ngập sự tức giận trừng ba người. Ba người ngượng ngùng, Vũ khẽ thở phào, không sao là tốt rồi. Tên cướp một bên mắt bị mù chỉ nhếch môi cười lạnh lùng, ánh mắt đầy khinh miệt. “Những trò trẻ con này không thể làm gì được bọn tao đâu.” Ngay khi không khí căng thẳng đến tột điểm, Vũ bước lên phía trước, cố gắng giữ bình tĩnh dù trong lòng tràn ngập lo lắng. Anh rút ra túi tiền mà mình đã kiếm được từ trong túi, khẽ lắc đầu. “Chúng tôi sẽ không gây thêm rắc rối, hãy cứ lấy tiền đi!” “Điều đó là tật nhiên!” Tên dẫn đầu nói với vẻ chắc nịch. Nhưng khi vừa nhận được túi tiền, hắn ta lập tức lật mặt. “Tiền, bọn tao đã nhận được… Nhưng!” hắn kéo dài giọng, đôi mắt lóe lên sự ác độc, “Tao đổi ý rồi. Bọn bay đã nhìn thấy mặt chúng tao, không thể để sống sót trở về.” Vũ đứng sững người, lòng lạnh đi khi nghe những lời phản bội ấy. Vale, Alaric, và Dan đều cảnh giác, nhưng trước sự áp đảo về số lượng của đám cướp, họ không thể nào đối đầu trực tiếp được. “Liệu có phép màu nào không?” - Vũ tuyệt vọng, khẽ lẩm bẩm. Ngay khi tay hắn vừa vung lên, một sức mạnh mãnh liệt ập tới. Vũ nắm chặt tay, cảm thấy hơi thở của cái chết đang đếr gần.
“Chạy mau!” Alaric hô lên, cả nhóm lao về phía khác, nhưng phía trước bọn cướp đã chặn lại. Nhưng vừa lúc ấy, một ánh sáng chói lòa từ trên trời bất ngờ phát ra. Những tia sáng từ ánh sáng chói lòa xuyên qua không khí, chính xác hạ xuống chỗ mà nhóm cướp đang đứng. Chúng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. “Những ai muốn giữ mạng, tránh ra ngay!” Một giọng nói vang lên giữa bầu không khí hỗn loạn, ngay sau đó một bóng người mạnh mẽ, khí thế hùng hồn xuất hiện ở phía trên cao. *Note: Cầu bình luận, cầu hoa, cầu đề cử!

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.